Saved Font

Trước/69Sau

Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Theo ngọn đèn ố vàng trên thang lầu, lúc này Nghiêm Cẩm mới thấy rõ Quý Trạch An. Sau khi thấy rõ ràng hắn liền nhịn không được kinh ngạc, đương nhiên không phải bởi vì sắc mặt Quý Trạch An không tốt, mà là bởi vì biến hóa của cậu. Hắn nói không rõ biến hóa lớn nhất là chỗ nào, nhưng trực tiếp nhất chính là bên ngoài. Vẫn là quần áo cũ tẩy đến trắng bệch, chính là quần áo nguyên bản làm cậu trông nghèo khó cư nhiên lại càng làm cậu có vài phần hương vị rất khác biệt, khí tức nguyên bản tối tăm của cậu cũng tiêu tán sạch sẽ, làn da trên mặt cũng trắng hơn không ít, ánh mắt ngập nước không bị cặp kính kia ngăn trở thoạt nhìn cực kỳ sáng ngời, nháy mắt làm tăng lên khí chất cả người.

“An… An An?” Nghiêm Cẩm lúc này có vài phần không xác định.

Hắn hơi há hốc miệng, trong lòng lại đánh một bàn tính, lúc này mới đúng lý hợp tình đáp: “Ta chỉ quan tâm ngươi, lấy tư cách bằng hữu quan tâm ngươi, ngươi này lai lịch không rõ nếu ở cùng ngươi thì chỉ hại ngươi, thành tích ngươi ưu tú như thế, còn có tiền đồ tốt, hà tất tự mình sa đọa!”

“Nghiêm Cẩm, người trễ như thế còn tìm người khác gây phiền toái là ngươi! Ta cũng không có cầu ngươi quan tâm ta, huống chi ngươi cảm thấy ngươi nói cái gì là ta phải làm cái đó sao, bằng hữu của ta bị ngươi nói thành lai lịch không rõ, tự ta sẽ nắm chắc thành tích cùng tiền đồ của ta, ngươi nói ta sa đọa ta liền thật sự sa đọa sao?” Quý Trạch An nhíu mày càng ngày càng không cao hứng, “Ngươi nếu lại ở trong này quấy rầy ta cùng bằng hữu của ta, ta liền trực tiếp đi báo nguy!”

Quý Trạch An biết Nghiêm Cẩm là người sĩ diện, hắn nhất định sẽ không để cho mình nháo lớn sự tình, nếu là hắn vào cục cảnh sát, nói không chừng người nhà cũng sĩ diện y như hắn kia sẽ đuổi hắn đi luôn mất

“Ngươi! Ta thật sự nhìn lầm ngươi! Không biết lòng người tốt!” Nghiêm Cẩm nhìn Quý Trạch An đột nhiên hét lớn một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

Là ai nhìn lầm ai? Đời này cậu đã chân chính thấy rõ …

Cậu đã biết chính là như vậy, Quý Trạch An thật muốn mắng một câu bệnh thần kinh!

“Đi thôi.” Quý Trạch An lãnh đạm nhìn bóng dáng Nghiêm Cẩm biến mất trong bóng đêm, sau đó quay đầu lại nhìn Du Dịch trầm mặc không nói đứng ở một bên, dẫn hắn chạy lên lầu, “Nhà của ta ở lầu bốn.”

Du Dịch gật gật đầu, đuổi kịp, không hỏi cậu bất luận cái gì.

Thời điểm đi đến lầu hai Quý Trạch An mới dừng lại, quay đầu lại nói với hắn một câu, “Thực xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ngươi.”

“Không liên quan đến ngươi, ngươi không cần giải thích.” Du Dịch nghe tiểu hài tử nói, trong lòng nhịn không được đau, cũng dừng lại theo, sau đó nhu nhu đầu của cậu

Thời điểm đi đến lầu bốn, cửa nhà hàng xóm mở ra, một đại mụ đứng ở nơi đó nhìn Quý Trạch An, hô, “Tiểu An, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, ta nghe được ở thang lầu có người mắng ngươi cái gì?”

“Mới vừa rồi là một đồng học mạc danh kỳ diệu, làm cho ngươi lo lắng, Trần a di.” Quý Trạch An cười cười về phía Trần a di hàng xóm, sau đó không mở cửa, vẫn dừng lại đối thoại cùng nàng.

Trần Mạn nghe gật gật đầu, sau đó nhét vài quả táo trong tay vào trong ngực Quý Trạch An nói: “Hiện tại liền có chút học sinh mạc danh kỳ diệu, thành tích tiểu An tốt như vậy cũng không nên bị làm hư, a di mua vài quả táo cho ngươi, ngươi nên ăn nhiều hoa quả một chút, không cần hà khắc với chính mình…”

“Vị này là?” Trần Mạn nói xong, sau đó tầm mắt liền chuyển qua nam nhân ăn mặc kỳ quái đứng ở bên cạnh Quý Trạch An, sau đó không khỏi hoài nghi, kỳ thật mới vừa rồi bên ngoài nói nàng cũng nghe được vài câu.

“Hắn tên Du Dịch, là biểu ca họ hàng xa của ta, lần này đến Giang Thành công tác, đoàn phim bên kia an bài sai chỗ ở, cho nên lại đây nghỉ ngơi một đêm.” Quý Trạch An cười nói bừa lời nói dối, cậu biết như vậy sẽ không để cho người khác nghĩ nhiều, trước khi cậu chuyển nhà hàng xóm Trần a di vẫn luôn đối với cậu không tồi, nhất là sau khi mẫu thân cậu qua đời.

“A, ta biết. Đã trễ thế này, nhanh về nghỉ ngơi đi, a di ta không chậm trễ ngươi nữa!” Trần Mạn gật gật đầu, sau đó đóng cửa đi vào. Căn cứ điện ảnh và truyền hình Giang Thành rất nổi danh tại Giang Thành, nàng biết, người này công tác tại đoàn phim nên ăn mặc kỳ quái như vậy nàng cũng có thể lý giải, chỉ cần không phải người xấu là được.

Quý Trạch An chú ý tới văn tự trên cửa nhà Trần a di đối diện sau khi đóng cửa thì trong nháy mắt từ ‘cửa nhà Trần a di’ biến thành ‘Chỉ cần không phải người xấu chúng ta liền yên tâm nha!’

Cậu đến bây giờ còn chưa có thăm dò quy luật văn tự này, cậu ẩn ẩn biết người hoặc vật mình tiếp xúc càng nhiều, văn tự của bọn họ liền sẽ càng nhân tính hóa, trước đó trên cửa nhà Trần a di đối diện vẫn luôn viết là ‘cửa nhà Trần a di’, hôm nay sau khi gặp Trần a di liền biến thành cái khác. Cậu tiếp xúc nhiều nhất chính là những vật phẩm trong nhà, đều ở chung rất lâu, cho nên ngay từ đầu chúng nó cũng rất có cá tính, cậu căn bản là chưa bao giờ nghĩ qua vì cái gì văn tự trên người vật phẩm nhìn thấy bên ngoài lại cứng nhắc như vậy, hôm nay đột nhiên chú ý tới điểm này liền không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

“Làm sao vậy?” Du Dịch thấy tiểu hài tử nhìn chằm chằm cửa nhà hàng xóm đối diện trong chốc lát liền hỏi.

Quý Trạch An lắc lắc đầu, sau đó nhét quả táo đỏ bừng trong ngực vào trong ngực Du Dịch kêu hắn cầm giúp, sau đó lấy từ trong túi quần ra cái chìa khóa mở cửa. Đầu tiên sau khi vào cửa, thay dép lê trong nhà, sau đó cầm một đôi cho Du Dịch, cậu vẫn luôn có sở thích mang dép lê lớn hơn một ít, cho nên hiện tại không cần lo lắng Du Dịch mang không vừa, nếu không liền có chút xấu hổ. Quý Trạch An tiếp nhận quả táo, liền đặt chúng nó ở trên bàn lam tử, sau đó đi phòng bếp rót nước. Du Dịch tự giác mà đóng cửa lại, sau đó đổi giầy, đem giầy mình đặt chỉnh tề tại bên cạnh giầy Quý Trạch An, trong lòng nhịn không được có chút cao hứng.

Nhảy nhót mừng “Đăng đường nhập thất”!

Du Dịch quét mắt chỗ ở tiểu hài tử một vòng. Tuy rằng thực nhỏ, nhưng thực chỉnh tề, thực sạch sẽ, không giống trong tưởng tượng của hắn. Trong ấn tượng của hắn, chỗ ở nam hài tử sống một mình sẽ vừa bẩn vừa loạn, trước khi vào nhà hắn liền cảnh cáo mình vô luận nhìn thấy bộ dáng thế nào đều phải nhẫn nại, nơi này là nhà tiểu hài tử, hắn không thể ghét bỏ… Du Dịch rất rõ ràng chính mình có trình độ khiết phích nhất định, nhưng hắn không muốn ghét bỏ tiểu hài tử mình thích nên liền lo lắng thân thể nhịn không được làm ra phản ứng bản năng.

May mắn hết thảy cũng chỉ là giả tưởng …

“Uống nước.” Quý Trạch An đưa chén thủy tinh cho Du Dịch, sau đó nhìn Du Dịch còn đứng ngốc ở trong phòng khách nói, “Ngồi đi, đừng đứng.”

Lúc này Du Dịch mới hậu tri hậu giác ngồi ở trên ghế sa lông trong phòng khách. Sô pha này hiển nhiên rất cũ kĩ, nếu tại chỗ ở của hắn khẳng định bị đào thải, bất quá suy xét đến tình huống tiểu hài tử thì như vậy cũng thực bình thường, đơn giản mà được lau chùi thực sạch sẽ, không thì hắn nhất định cảm thấy sẽ rất châm chọc khi ngồi lên (QAQ cái l*ng giề tui chém chém chém!!!). Ngày ấy sau khi bồi tiểu hài tử ngồi ở đoàn phim ăn cơm, sau khi trở về hắn liền bật người thay đổi quần áo, kiện quần áo kia cũng không cần, tắm rửa rồi tẩy sạch ba lượt. Có đôi khi hắn cũng cảm thấy thực phiền đối với chứng khiết phích của mình, nhưng hắn căn bản là không thay đổi được…

Bưng chén nước, ngồi một hồi, Du Dịch nhìn chằm chằm cái chén một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi uống. Thời điểm nuốt vào trong miệng hắn không có bật người nuốt vào, sau khi cảm thấy không có buồn nôn, lúc này hắn mới nuốt xuống. Sau đó nhếch môi cười cười với Quý Trạch An, nước của nhà tiểu hài tử thật tốt có thể uống.

Quý Trạch An bị nụ cười này của Du Dịch làm cho có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá cậu càng cảm thán thời điểm người này cười rộ lên rất được người thích, ánh mắt cậu đều có chút thẳng.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận