Saved Font

Trước/189Sau

Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 147: Cắt Đi Thứ Được Xem Là Sinh Mạng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Nhất Đang đứng trước một cửa tiệm làm tóc, cô nhìn đi nhìn lại vừa muốn bước vào vừa muốn rời đi, cô đã suy nghĩ chuyện này cả đêm qua, có lẽ chỉ có cách này vừa dứt khoát vừa có thể kiếm được chút tiền, hai tay cô siết chặt lại mắt cứ dán vào cửa tiệm làm tóc đó chân thì cứng đờ không muốn rời đi, cuối cùng thì cũng đánh liều bước chân vào nơi mà trước đây cô chưa từng bước vào thường thì cô tự tỉa tóc ở nhà chứ chưa bao giờ bước vào nơi này làm tóc hay nhuộm tóc, nói chung tóc cô là nguyên vẹn mượt mà thuần đen.

Mái tóc dài qua mông một chút, vừa dày vừa dài là loại tóc có thể bán được giá cao trên thị trường bởi vì nó được giữ được chất tóc “Trinh” không dính tạp chất hóa học thuốc uốn duỗi hay nhuộm, Thẩm Nhất Đang ngồi xuống nhìn những cô gái xung quanh họ đều cắt rất ngắn và thời trang, cô trước đây chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cắt đi mái tóc dài này của mình.

“Chào quý khách, cô muốn làm tóc kiểu gì ạ?”

Người nhân viên đi tới tư vấn cho cô rất nhiều thứ, nhưng Thẩm Nhất Đang chỉ lẳng lặng đáp.

“Tôi muốn bán tóc của mình.”

Người nhân viên còn bàng hoàng, tay nhẹ chạm vào mái tóc của Thẩm Nhất Đang và vô cùng thích mái tóc của cô, sự mượt mà óng ả của nó được chăm sóc nuôi dưỡng rất kỹ không hề khô xơ hay bị gì cả, phải nói là mái tóc đẹp nhất từ trước đến giờ, như bắt được vàng người đó liền háo hức sờ tóc của cô nhưng sau đó hỏi lại một lần nữa để chắc chắn rằng cô muốn bán đi mái tóc quý giá này.

“Quý khách thật sự muốn bán nó sao? tóc của cô rất đẹp chúng tôi muốn mua nó với giá cao khoảng hai mươi triệu, cô muốn bán giá đó hay có muốn nâng lên không?”

Thẩm Nhất Đang suy nghĩ lại một lúc rồi nâng giá tiền lên.

“Tôi bán nó với giá hai mươi lăm được chứ?”

Người kia gãi đầu suy nghĩ một chút, Thẩm Nhất Đang cũng tức cười mái tóc nuôi mấy chục năm trời bây giờ đổi lại là một giá tiền nhỏ mà trước đây chỉ là cái lẻ cho cuộc ăn chơi xa xỉ của cô mà thôi, bây giờ đối với cô số tiền này được xem là cả gia tài, sau một lúc thì bên kia cũng chấp nhận với giá tiền mà cô đưa ra so với giá này thì cũng không phải là quá mắc nếu người khác thì có thể họ sẽ nâng lên đến ba mươi triệu cũng nên.

“Vậy chúng ta tiến hành cắt tóc luôn nhé, độ dài của tóc chúng tôi cắt cho cô sẽ qua cằm một chút.”

Thẩm Nhất Đang mím chặt môi hai tay siết chặt lại, giây phút này vô cùng hồi hộp, mái tóc này dưỡng dài để được mẹ chải chuốt bây giờ mẹ không cần cô nữa thì cô giữ lại cũng có ít gì, dù gì cô cũng quá bực mình khi mái tóc này vướng bận mình trong lúc hoạt động ở nơi làm việc thôi thì cứ đổi phong cách một lần cũng được.

“Được, hãy cắt đi!”

Người thợ bắt đầu chuẩn bị dụng cụ để xuống mái tóc này, người thợ cũng có chút run tay vì lần đầu chạm vào mái tóc đẹp đến như vậy, mỗi tiếng lạch cạch của cây kéo là Thẩm Nhất Đang run người một cái, cây kéo lướt đến đâu thì tim của cô nhói lên một cái, nhắm chặt mắt lại để không được nhìn thấy cái cảnh này, tay bấu chặt vào quần cố gắng giữ bình tĩnh.

“Xong rồi ạ, cô xem kiểu này có vừa ý mình không?”

Thẩm Nhất Đang mở mắt ra nhìn thấy bản thân mình trong gương thì cô cũng biết được mình vừa bức phá làm một việc từ trước đến giờ cô chưa từng làm, đúng là rất nhẹ đầu nhìn bản thân mình trong gương làm cô suýt chút nữa không còn nhận ra mình nữa rồi, hai mắt của cô long lanh mọng nước như sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn cố kiềm chế lại vì đây là việc mà cô chấp nhận mà chẳng ai ép buộc cô làm cả.

“Được rồi cảm ơn.”

Người nhân viên cầm lấy số tóc của cô mang đi, Thẩm Nhất Đang luyến tiếc nhìn theo mái tóc của mình rồi quay lại nhìn bản thân trong gương, cô đưa tay sờ tóc của mình một cái, thật sự rất lạ lẫm sợ là về nhà Gia Long sẽ không nhận ra cô cũng không chừng.

“Xem ra để tóc dài mãi cũng chán nhỉ? Đổi kiểu tóc này trông cô trẻ trung hơn hẳn đấy, đây là số tiền của cô hãy nhận lấy đi nhé.”

Thẩm Nhất Đang nhận lấy số tiền trên tay mà run run, trong lòng thấp thỏm, dù có tiếc đến mấy thì nó cũng muộn mất rồi.

Cô bước ra khỏi nơi đó một mình lang thang trên phố, cô lại ghé ngang một cửa hàng điện thoại, cô nhớ là Gia Long có điện thoại nhưng nó thường xuyên bị hỏng nên cô quyết định mua cho anh một cái máy mới để có thể liên lạc những lúc nguy cấp và nhân tiện nhờ người cài định vị vào máy của anh nhằm có thể biết được vị trí nơi làm việc của anh, như vậy thì sau này không gặp mấy trường hợp như hôm trước nữa.

“Như vậy mình cũng yên tâm hơn rồi.”

Cô ghé ngang siêu thị mua chút đồ ăn về, xem ra sau hôm nay thì cả hai có vẻ ấm êm hơn và còn được ăn uống no nên nữa, cô nhìn lại số tiền còn lại của mình cô sẽ cố gắng cất nó thật kỹ để còn lo liệu cho sau này nữa.

Giây phút đó từ đầu đến cuối đều lọt vào tầm ngắm của những người được Lịch Bắc Dạ phái theo dõi cô, khi nghe được chuyện đó anh vô cùng bàn hoàng, anh lại không nghĩ rằng cô lại bán đi mái tóc xinh đẹp mà mình yêu quý hơn cả mạng sống chỉ đổi lại một số tiền nhỏ như vậy, dù muốn ngăn cản nhưng có ít gì chứ tóc thì cũng đã cắt cả rồi.

“Nhất Đang, em chịu khổ nhiều rồi có lẽ phải trả lại cuộc sống của em trước kia nhưng tôi vẫn muốn ích kỷ được ở bên em dù chỉ là một ngày với danh phận là người đàn ông của em thôi tôi cũng mãn nguyện rồi.”

Trước/189Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tu La Đan Thần