Saved Font

Trước/16Sau

Cưỡng Chế Người Yêu

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mỗi người đều sợ hãi cô độc.

Có người dùng náo nhiệt vô tận để giấu mình đi, nhưng cô độc rồi lại có thể chuẩn xác bắt được cái đuôi của bạn, kéo bạn ra khỏi ồn ào giả dối.

Cô độc vô cùng vô tận.

Không có đường về.

Cố Liên Phong cũng sợ.

Hắn xoa nắn mười khớp ngón tay trái cùng phải từng cái từng cái một, sau đó luân phiên nắm chặt.

Buông ra, lại lần nữa nắm chặt.

Thẳng đến khi lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm rõ ràng.

Hắn thở phào một hơi.

Bắt đầu lợi dụng đoạn thời gian ngắn ngủi lại dài dằng dặc này, suy nghĩ về vấn đề mà bản thân vẫn luôn lảng tránh, chính mình tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Không không không, không phải hỏi Sở Hạo Dương bị ống thép rỗng xuyên qua đầu, bên trong đang nỗ lực từng giây từng phút giữ lại mạng sống cho cậu. Hắn bởi vậy chạy tới bệnh viện.

Mà là hỏi, Cố Liên Phong, bản thân hắn tại sao lại xuất hiện ở năm năm sau? Hoặc là nói, ký ức của hắn vì cái gì dừng lại ở năm năm trước?

Cố Liên Phong lúc này tình nguyện bởi vì một hiện tượng siêu tự nhiên nào đó mà khiến hắn đi tới thân thể trong tương lai —— như vậy sẽ có một ngày hắn vẫn có thể trở lại năm năm trước.

Năm năm trước, Sở Hạo Dương vẫn còn sống rất tốt.

Đúng, cậu ấy lúc này còn chưa chết, vẫn có thể cứu.

Cậu còn có thể cứu.

Đúng vậy, đúng vậy.

Cố Liên Phong đột nhiên hít vào một hơi thật sâu.

Tỉnh táo rất nhiều.

Vậy nếu như đổi thành một khả năng khác, nếu như hắn chỉ là mất đi ký ức? Bỗng dưng đánh mất năm năm ký ức, quên mất tất cả những chuyện phát sinh sau hai mươi tuổi.

Có phải này càng có khả năng hơn hay không?

Như vậy hắn có lẽ phải đi xem bác sĩ thần kinh hoặc là bác sĩ khoa tâm thần, hoặc là… bác sĩ tâm lý?

Cố Liên Phong suy nghĩ miên man.

Chỉ cần Sở Hạo Dương không có việc gì.

Chỉ cần Sở Hạo Dương không có việc gì.

Trời ạ, hắn căn bản không quan tâm những thứ này, chỉ cần Sở Hạo Dương không có việc gì!

“Người nhà của Sở Hạo Dương đâu? Tới đây một chút.”

Cố Liên Phong nghe tiếng ngẩng đầu, lập tức đi qua, chị gái của Sở Hạo Dương rồi lại nhanh hơn hắn một bước, vội vàng đi theo hộ sĩ vào phòng giải phẫu nói chuyện.

Cố Liên Phong đành phải đứng lại.

Sau một tiếng, bác sĩ nói cho bọn hắn biết, người bệnh không cứu được, đã qua đời năm phút trước.

Yết hầu Cố Liên Phong không ngừng lên xuống, sau vài giây mới phản ứng lại: “Thật xin lỗi, vừa rồi không nghe rõ, mong lặp lại lần nữa?”

Bác sĩ lập tức lặp lại, để lại một câu nén bi thương liền vội vã rời đi.

Cố Liên Phong đứng ngây người tại chỗ một hồi lâu.

Đưa tay lấy ra điện thoại, liên hệ gần nhất chính là Sở Hạo Dương.

Hắn bắt đầu gọi điện.

Là mộng, là mộng, tuyệt đối là mộng.

Sở Hạo Dương như thế nào sẽ bỗng dưng xảy ra chuyện như vậy? Cậu như thế nào sẽ bỗng dưng chạy tới công trường trùng hợp bị ống thép rơi xuống xuyên thấu sọ?

Nhất định là nằm mơ.

Điện thoại của cậu, Sở Hạo Dương nhất định sẽ tiếp. Cố Liên Phong lòng như lửa đốt mà chờ đợi, thậm chí nhỏ giọng thúc giục, nhanh bắt máy nhanh bắt máy.

Nhưng trong điện thoại rồi lại chỉ có tiếng báo máy bận.

Nhanh một chút a! Nhanh một chút a!

Sở Hạo Dương, nghe máy!

Cậu lập tức nghe máy cho tôi!

Bằng không chúng ta liền kết thúc, hoàn toàn kết thúc.

Nghe máy!

Điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, tiếng chuông càng lúc càng lớn.

Thẳng đến khi đánh thức hắn.

Cố Liên Phong mở to mắt, ánh mắt xuyên qua phòng khách mờ tối rơi vào kệ rượu trong phòng bếp.

Qua hồi lâu, cảm thấy trái tim mình rốt cuộc chậm lại.

Thở phào một hơi.

Điện thoại vẫn reng không ngừng, laptop đã tự động vào trạng thái ngủ đông, nhìn đồng hồ đã hai giờ, vừa rồi hắn quá buồn ngủ, tựa vào ghế liền ngủ mất.

Cố Liên Phong nhìn chung quanh một vòng, cầm điện thoại lên vừa mở, là Sở Hạo Dương.

Hắn lập tức bắt máy.

Nhưng bên kia cũng không phải là giọng nói của Sở Hạo Dương.

“Chào ngài, đây là bệnh viện trung tâm, ngài là người nhà của Sở Hạo Dương sao? Người bệnh vừa mới được đưa đến bệnh viện của chúng tôi, đã mất đi ý thức, chúng tôi đang khẩn cấp liên lạc với người nhà thì tìm thấy số điện thoại của ngài…”

Trái tim Cố Liên Phong đập dồn dập.

Chẳng lẽ hắn còn chưa tỉnh?

Nhưng lần này không phải mơ. Sở Hạo Dương thật sự được đưa vào bệnh viện, may mắn không phải ống thép xuyên qua đầu.

Chỉ là bị người đánh mà thôi.

Nếu như trong tình huống bình thường, Cố Liên Phong liền sẽ hung hăng cười nhạo gia hỏa kia sao không chết, hắn lúc này rồi lại cười không được.

Cố Liên Phong vội vàng đến bệnh viện, Sở Hạo Dương đang truyền dịch.

Hắn đẩy cửa vào, cố ý thả nhẹ động tác, sau đó vắt áo khoác lên chân giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.

Qua thêm vài phút đồng hồ, hắn lặng lẽ cầm tay của Sở Hạo Dương.

Thời điểm Sở Hạo Dương ngủ, Cố Liên Phong bắt đầu cảm thấy cô độc.

Cố Liên Phong vuốt ve màn hình di động, bắt đầu cân nhắc chuyện của mình.

Sáng hôm sau, một tin nhắn hiện lên màn hình, chuyện tối hôm qua nhờ người bạn kia điều tra, vậy mà đã có kết quả.

Cố Liên Phong quay đầu nhìn Sở Hạo Dương, đưa tay kéo chăn lên cho cậu, mở cửa ra ngoài.

Địa chỉ trong tư liệu, là nơi làm việc của cô gái tên Ngô Duyệt này,Cố Liên Phong lái xa vượt qua nửa nội thành, rốt cuộc tìm thấy công ty kia. Hắn tìm chỗ đậu xe, dạo một vòng, thẳng lên lầu. Đây là một tòa soạn nhỏ, chỉ thuê một tầng làm văn phòng. Lúc Cố Liên Phong đi vào căn bản không cần phải làm gì, chỉ xuất ra danh thiếp, liền được chủ biên cung kính mời vào. Dù sao công việc của hắn cũng làm trong mảng internet, chính là đối tượng hợp tác cần thiết để tòa soạn của bọn họ đẩy mạnh truyền thông.

Mặc dù Cố Liên Phong xem như nhã nhặn tuấn tú, nhưng lại không dễ ở chung, ít nhất không dễ thân cận. Trên thực tế, hắn cũng không ngại dùng thủ đoạn lợi dụng bản thân cùng địa vị để đạt được mục đích—— những thứ này là tài nguyên của hắn.

Vì vậy trong quá trình trò chuyện cùng chủ biên, hắn mơ hồ lại rõ ràng biểu hiện, muốn cùng Ngô Duyện ở nơi này của các người tán gẫu một chút, làm bạn.

Vì vậy hắn liền có thời gian trọn vẹn một ngày.

Cố Liên Phong cùng Ngô Duyệt vừa vào thang máy, Ngô Duyệt liền trực tiếp nở nụ cười lạnh.

“Cố tiên sinh lúc này đến tìm tôi có chuyện gì?”

“Đã nói, muốn làm quen.” Cố Liên Phong nhìn cô, “Không có ý tứ gì khác.”

Ngô Duyệt thực sự giận đến nói không ra lời.

Hai người vừa ngồi lên xe, cô liền xoay người nắm chặt cổ áo Cố Liên Phong, điệu bộ hung dữ: “Cố Liên Phong, chia tay chính là chia tay, anh bây giờ có hối hận tôi cũng không có khả năng quay lại với anh.”

Cố Liên Phong không khởi động xe, “Tôi và cô…”

“Tôi và anh như thế nào đều không có quan hệ!” Ngô Duyệt thở dốc một hồi, mới tiếp tục nói: “Tôi không phải là chưa từng thích anh, nhưng ở trong lòng anh, bạn gái của anh vĩnh viễn còn lâu mới quan trọng bằng… Sở Hạo Dương kia, tôi hà tất phải tiếp tục dây dưa với anh… Lời này tôi đã sớm nói với anh, tôi biết anh xem trọng bạn bè, nhưng tôi chịu quá đủ cảnh xem cậu ta còn quan trọng hơn tôi, tôi chịu đủ rồi, đã sớm chịu đủ rồi. Cho nên, các anh đừng tới tìm tôi nữa được không?”

Các anh?

Cố Liên Phong cầm một điếu thuốc trong tay, đột nhiên mở miệng: “Cô làm sao cảm thấy như vậy? Tôi không tốt chỗ nào? Cô nói cho tôi biết được không?”

Giọng điệu hắn dần thấp, đối với bộ dạng hung hăng của Ngô Duyệt, lại có một loại không chút tức giận, một cảm giác vô cùng săn sóc.

Hơn nữa còn thuận miệng nói lời đùa giỡn: “Cô nói cho tôi, về sau tôi quen bạn gái, cũng có thể rút ra được bài học kinh nghiệm nha.”

Ngô Duyệt quay đầu nhìn ra cửa sổ, qua hồi lâu mới một lần nữa quay lại nhìn hắn, hít sâu một hơi: “Tôi có từng tán gẫu với mấy người bạn gái trước của anh, nói thật, nếu như quan hệ giữa anh và Sở Hạo Dương không tốt như vậy, cũng không phải chia tay nhiều lần như thế.”

Cô nói rất nhiều, tốc độ nói dần nhanh lên, hơn nữa hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Cố Liên Phong, thẳng đến cuối cùng——

“Còn chuyện gì không?” Cô nhanh chóng bổ sung một câu, sau đó liền mở cửa xe.

Cố Liên Phong giữ lại cánh tay cô, cuối cùng hỏi cô: “Cô nói gần đây có ai đi tìm cô?”

Khóe miệng Ngô Duyệt cong lên: “Còn có thể là ai? Sở Hạo Dương chứ sao. Đặc biệt chạy tới hỏi cô có phải vẫn thích anh hay không, có thể đừng quay lại với anh được không. Tôi nói nếu như anh ta quan tâm anh như vậy, các anh dứt khoát ở cùng một chỗ đi. Liên quan gì đến tôi?”

Cô nói xong nổi giận đùng đùng xuống xe.

Sau đó lại nghĩ ra cái gì đó gõ gõ cửa xe, móc ra một vật từ trong túi ném vào.

“Nên sớm trả lại cho anh.”

Sau đó xoay người rời đi, gọn gàng linh hoạt.

Cố Liên Phong nhặt vật nhỏ từ ghế dưới lên, một thứ hình tròn, phía trên nạm một vật có cạnh có góc.

Nhìn nhẫn kim cương trong tay, Cố Liên Phong trợn mắt há mồm, hắn lúc hai mươi hai tuổi, cho tới bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng qua mình sẽ kết hôn trước lúc ba mươi lăm tuổi.

Hơn nữa Ngô Duyệt này… tướng mạo cũng không tệ, tính cách cùng tên lại có chút kém.

Cố Liên Phong rất không thân sĩ mà thầm cho điểm đối phương. Sau đó cẩn thận bỏ nhẫn vào túi áo.

Đây là nhẫn đính hôn truyền thừa từ bà nội hắn, vẫn luôn để chỗ mẹ hắn, cũng không phải tùy tiện mua. Này cũng đã nói rõ, lúc cầu hôn, hắn rất nghiêm túc.

Tương đối nghiêm túc.

Cho nên hắn thật sự yêu cô gái này sao?

Vì yêu, hắn còn từng cầu hôn với đối phương.

Cố Liên Phong mờ mịt lái xe trở lại bệnh viện.

Nhưng hắn thật sự thật sự một chút cũng không có cảm giác.

Thậm chí đều không có loại thân thiết, phù hợp, hoặc là cảm giác trái tim đột nhiên nhảy loạn như khi ngẫu nhiên chạm vào Sở Hạo Dương.

Không kể lúc trước thế nào, ít nhất hắn hiện tại tuyệt đối không yêu người này.

Cố Liên Phong âm thầm thở phào một hơi, hắn lại xác định, Ngô Duyệt này tuyệt đối không phải loại hình mình thích. Nhưng mà nói lại, Sở Hạo Dương bạn bè tốt nhiều năm như vậy còn bị hắn lôi lên giường, khẩu vị thay đổi đã không đủ để chứng minh cái gì.

Cố Liên Phong cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, trở lại bệnh viện, chỉ thấy Sở Hạo Dương đang đứng lên vật lộn thay quần áo.

Lập tức nổi giận, khoanh tay dựa cửa mặt lạnh nhìn cậu.

“Nói đi.”

Cố Liên Phong cao giọng, “Ngày hôm qua làm gì uống thành cái dạng kia?”

Sở Hạo Dương còn ở đó vật lộn mặc quàn áo, bị Cố Liên Phong cởi ra đè xuống giường. Đành phải cố gắng giữ chặt tay hắn, “Chúng ta trở về đi.” Cố Liên Phong nhăn mày còn muốn ép hỏi, một câu “Tôi chỉ muốn về nhà” nửa như khẩn cầu nửa như ủy khuất của Sở Hạo Dương khiến hắn không còn lời nào để nói.

Nhưng hắn cũng không có khả năng cứ dẫn người về như vậy.

Xương sườn của Sở Hạo Dương đã bị gãy hai cái, bắp chân đùi phải thiếu chút nữa cũng gãy.

Đã là cái dạng này, vừa tỉnh dậy còn muốn xuất viện về nhà?

Nói đùa gì vậy?!

Cố Liên Phong lấy phích nước nóng cùng cà mên, chuẩn bị đi mua cơm lấy nước. Sở Hạo Dương hiện tại còn có tác dụng phụ của thuốc, bác sĩ dặn chỉ có thể cho bệnh nhân ăn cơm, hộ sẽ đến giờ sẽ phát cơm, nhưng mà ăn không ngon. Tự mình đến nhà ăn chọn có thể dễ ăn hơn, chỉ là có chút đắt.

Cố Liên Phong đương nhiên biết rõ Sở Hạo Dương kén chọn, liền nghĩ làm cho cậu ăn một chút.

Đặc biệt người này không phải vừa mới anh dũng bị thương sao?

Thời điểm nhìn vào cửa sổ bày biện phong phú đa dạng để lựa món ăn Sở Hạo Dương thích ăn, Cố Liên Phong vẫn là mặt không biểu tình.

Hắn đang suy nghĩ một chuyện.

Từ lúc vừa bắt đầu, hắn sẽ không thật sự tin vào lời nói của Sở Hạo Dương, có lẽ là do hắn hiểu quá rõ người bạn nối khố này của mình, hắn sẽ vô thức chụp nồi cho Sở Hạo Dương. Cũng giống như chuyện về Ngô Duyệt kia, trước khi hắn nhìn thấy Ngô Duyệt, không thể nói trong lòng không có hoài nghi. Thậm chí nghĩ đến cẩu huyết, có phải là Sở Hạo Dương vì yêu sinh hận chia uyên rẽ thúy hay không.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Sở Hạo Dương dường như thật sự không hề lừa gạt hắn.

Quanh đi qẩn lại một vòng lớn, có lẽ hắn mới là kẻ phụ lòng kia.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy “trò chơi” chết tiệt kia… cho đến hiện tại mới biết được, bản thân đã có vị hôn thê lại vẫn cùng Sở Hạo Dương dây dưa không rõ, hoặc là cùng Sở Hạo Dương dây dưa không rõ còn đi tìm bạn gái, tóm lại nghe thế nào đều rất cặn bã.

Bởi vì không cẩn thận phát hiện chân tướng, Cố Liên Phong có chút u buồn.

Có trời mới biết, hắn nhưng tuyệt đối không phải là người như thế.

Đợi đến khi quay lại phòng bệnh, đẩy cửa đi vào.

Thời điểm nhìn thấy bóng dáng của một người đứng đưa lưng về phía cửa.

Cố Liên Phong liền càng u buồn hơn rồi.

“Chú, chú đến thăm Sở Hạo Dương?”

Trước/16Sau

Theo Dõi Bình Luận