Saved Font

Trước/672Sau

Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 453: Tuyển Chọn Đệ Tử

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lần này bế quan không ngờ trong chớp mắt đã 50 năm trôi qua, ngày Tử Phong xuất quan thiên địa dị tượng hàng lâm, hắn giống như một tôn thần minh xuất hiện, thân hổ khẽ rung, muôn thú triều bái, khí chất biến hoá một trời một vực. Tâm ma đã bị hắn tiêu diệt, Tử Phong bạch nhật phi thăng, vô địch thiên hạ, độc tôn tam giới không ai địch nổi. Chúa Tể Hư Không? Một tát liền nằm dưới đất, nữ thần các thứ tuỳ ý thu vào hậu cung nhìn cho đẹp đội hình, các thế lực hoàn toàn quy phục, hắn mang theo người thân ngao du thiên địa, tự do tự tại.

Hoặc đó là những gì Tử Phong mong muốn, trên thực tế hắn bế quan chỉ mất chưa đến hai năm, nghe thì có vẻ dài nhưng đạt tới cảnh giới này, động một tí là bế quan mấy chục năm, so ra thì hai năm vẫn còn rất ngắn. Tử Phong thành công đột phá Thánh Hoàng chỉ sau ba tháng, vốn dĩ chuyện này chỉ là ván đã đóng thuyền, không hề khiến hắn phải ngạc nhiên.

Hai năm này tuy hắn vẫn không tìm ra được là bản thân thiếu cái gì, nhưng dù sao thì vẫn là bế quan, Tử Phong có rất nhiều thời gian để sắp xếp và luyện tập lại toàn bộ năng lực của mình, một lượt không được thì hai lượt, hai lượt không được thì vô số lượt, tu vi của hắn vẫn là Thánh Hoàng nhưng chiến lực đã vọt lên một tầm cao mới, hắn lúc này không còn là con gà mờ có thực lực Thánh Giai nữa, hắn đã chân chính trở thành một Thánh cấp cường giả hàng thật giá thật.

Lợi dụng đặc tính “hack” vốn có của hệ thống, hơn nữa bản thân Tử Phong cũng chả phải người thường, hắn đọc, ghi nhớ và nắm rõ không biết bao nhiêu là cổ tịch liên quan đến tu luyện, mặc dù hắn không tu luyện theo con đường truyền thống nhưng không có nghĩa là những tri thức đó không có ích đối với hắn, ít nhất thì hiện tại hắn đã nắm vững vô số tri thức về tu luyện ở thế giới này, khi đối đầu với địch nhân cũng có thêm vài phần đảm bảo.

Những Lĩnh Vực mà hắn đang sở hữu cũng được hắn tập trung phát triển, ngoại trừ Ám Chi Lĩnh Vực ra thì Lôi Chi Lĩnh Vực và Thuỷ Chi Lĩnh Vực cũng đột phá lên tầng thứ hai, duy chỉ có Mộc Chi Lĩnh Vực vẫn ở tầng thứ nhất, công lao phần lớn thuộc về mấy phân thân của hắn.

Từ Thánh Giai trở đi, mỗi một đại cảnh giới đột phá đều kéo theo thiên kiếp, nghe thì có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế chỉ có đạo khảm Thánh Quân lên Thiên Tôn thì mới thực sự mang tính uy hiếp, còn từ Tôn cấp lên tới tận Thánh Quân, thiên kiếp giống với tẩy lễ hơn là mối nguy, chỉ cần thực lực ổn định thì không có gì phải sợ hãi hết.

Chỉ là cái tên quái thai Tử Phong không biết vì lí do gì mà bất kể đột phá Thánh Giả hay tấn thăng Thánh Hoàng, đừng nói là lôi kiếp dị tượng, đến cả một ít mưa giông sấm sét còn chả có, hoàn toàn là một bộ dáng trời quang mây tạnh, nắng chiếu ấm áp chim hót líu lo. Nhưng mà như thế cũng tốt, tuy không được thiên kiếp rèn luyện thân thể cùng thần hồn nhưng cũng bởi vậy mà hắn có thể tiếp tục che giấu tu vi, bề ngoài thể hiện ra chỉ là Thánh Giả cao giai sơ đoạn.

Nhưng mà như vậy vẫn khiến Lăng Hư Cung náo loạn gà bay chó sủa một hồi, mấy vị trưởng lão hơi lớn tuổi mỗi lần nhìn thấy hắn nghênh ngang đi qua mặt mà không khỏi tức tối trong lòng, nếu không phải đánh không lại thì mấy người đó dám xách đao xách kiếm lên đập hắn một trận lắm, người so với người sao mà tức chết, bọn hắn bế quan dăm bảy chục năm mới đạt tới Thánh Giả cao giai, nhiều người vẫn còn đang bồi hồi tại Thánh Giả trung giai, ngươi ngủ bừa một bữa ở trong mật thất hai năm liền từ Thánh Giả sơ giai đột phá Thánh Giả cao giai, không tức sao được.

Tử Phong tự nhận hơi có chút điên nhưng hắn không có ngu, một thanh niên hơn 20 tuổi đạt tới Thánh cấp đã đủ kinh thế hãi tục, nếu chỉ trong vòng chưa tới ba năm đột phá Thánh Hoàng thì đã không còn trong phạm trù thiên tài nữa rồi, đảm bảo mấy vị đại lão sẽ trực tiếp ném hắn lên bàn mổ xẻ, cực chẳng đã hắn mới phải ẩn giấu tu vi, chỉ là hắn không nghĩ đã hạ tu vi xuống còn Thánh Giả cao giai mà vẫn còn bị người ta coi như gấu trúc trong sở thú mà nhìn ngắm, thiếu điều lột luôn y phục của hắn ra mà soi một lượt thôi.

Lại tiếp tục ba năm trôi qua, trong khoảng thời gian này Tử Phong tận lực tránh thị phi, thể hiện giá trị của bản thân đã đủ rồi, hắn lại quay trở về thói quen “điệu thấp” của mình mà sống. Nói là điệu thấp, chứ danh tiếng của hắn càng ngày càng dâng cao, trong tông môn từ trên xuống dưới đều biết đến hắn, được rất nhiều người “ưu ái” đặt cho biệt danh “Hỗn Thế Cuồng Ma” thập thất trưởng lão Thanh Long phong, bất kể trưởng lão nội môn hay là ngoại môn đều tránh hắn như tránh tà, thà rằng trực tiếp đắc tội phong chủ còn hơn là đắc tội tên điên như hắn.

Tính đến hiện tại thì Tử Phong cũng đã gia nhập Lăng Hư Cung được hơn năm năm, cũng là thời điểm tông môn thu nhận đệ tử. Lăng Hư Cung có vô số phân đà rải rác khắp nơi trong cảnh nội Cản Nguyên đế quốc, ở những phân đà này thì cứ mỗi hai năm một lần liền mở ra chiêu thu đệ tử, nhưng chủ tông thì cách mười năm mới có một lần cơ hội, không chỉ đệ tử của các phân đà có cơ hội tiến vào chủ tông mà các đệ tử của thế gia võ học, thậm chí tán tu nhân gian cũng có thể gia nhập.

Linh căn của võ giả cũng chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng giống như phẩm giai công pháp, vượt trên Thiên giai là cực phẩm linh căn, tuy cực phẩm linh căn đã được coi là cao nhất nhưng cũng có loại này loại kia, chỉ là cứ linh căn cực phẩm thì tư chất đã thuộc dạng thượng thừa, Tôn cấp nằm trong lòng bàn tay, Thánh Giai cũng có cơ hội lớn đột phá, đương nhiên không tính đến một vài loại tư chất nghịch thiên ngàn vạn người có một. Nghiêm túc mà nói thì Tử Phong cũng sở hữu cực phẩm Ám linh căn, chỉ là giờ không biết cái linh căn này của hắn đã biến dị thành cái củ khoai tây gì nữa rồi, có trời mới biết được.

Điều kiện trở thành đệ tử chủ tông Lăng Hư Cung cũng thập phần hà khắc, dưới 18 tuổi, tu vi ít nhất Sư cấp, mà Linh căn phải từ Địa giai trung phẩm trở lên mới có cơ hội vượt qua vòng gửi xe, còn có thể trở thành đệ tử nội môn hoặc đệ tử hạch tâm còn phải dựa vào thiên phú cùng thực lực. Khó khăn như vậy nhưng mỗi lần Lăng Hư Cung tuyển đệ tử, luôn luôn có hàng vạn võ giả tiến đến thử vận may của mình, một con số không hề nhỏ chút nào.

Trần Duệ năm nay 17 tuổi, tu vi Sư cấp cửu phẩm, kém chút nữa là đạt tới Tướng cấp, ở tuổi này có tu vi như vậy đặt trong nhân gian đã là thiên tài hiếm có, hắn cùng với biểu muội của mình cả hai được coi là thiên tài nhất nhì của Minh Đạo Tông, một tông môn hạng hai ở khu vực Nam Cảnh Càn Nguyên đế quốc.

Gọi là tông môn hạng hai nhưng đấy là so với đỉnh cấp thế lực như Lăng Hư Cung, chứ thực lực của Minh Đạo Tông ở khu vực Nam Cảnh cũng được coi là thế lực đỉnh tiêm, trong tông môn có một vị Bán Thánh toạ trấn, Tôn cấp cũng phải đến hơn chục vị, tổng thể mà nói thì chỉ thua Thiên Nguyên Cổ Giáo vốn là bá chủ khu vực Nam Cảnh, trong tông có một vị Thánh Giả sơ giai.

Càn Nguyên đế quốc rộng lớn, tuy Lăng Hư Cung bá chủ nhưng không phải ở nơi nào cũng có thể bao quát hết thảy, ít nhất là ở Nam Cảnh không có phân đà của Lăng Hư Cung. Tư chất của Trần Duệ không hề kém, hơn nữa bản thân gần đây mới quật khởi, tính ra thời gian tu luyện của hắn còn chưa tới ba năm đã đạt tới Sư cấp, khởi điểm muộn hơn nhưng trên con đường tu luyện thì đã vượt qua không ít thiên kiêu đồng lứa.

Lấy thế lực của Minh Đạo Tông thì không khó để bồi dưỡng một đệ tử thiên phú tốt như Trần Duệ, Vương cấp nằm trong tầm tay, mà Tôn cấp hơi khó nhưng cũng có khả năng cao, chỉ là linh căn của hắn là Thiên Giai thượng phẩm, chỉ kém cực phẩm linh căn một khoảng nhỏ, thiên tài như này nếu đặt ở trong Minh Đạo Tông thì có chút uổng phí, lần này trùng hợp đúng thời điểm Lăng Hư Cung tuyển chọn đệ tử, nghĩ đến tuổi tác của Trần Duệ không sai biệt lắm, cao tầng Minh Đạo Tông quyết định đem hắn đến đây thử vận may một phen, nếu may mắn trở thành đệ tử nội môn thì bản thân Minh Đạo Tông cũng được hưởng lợi.

Trần Duệ rất dễ dàng vượt qua vòng khảo thí ban đầu của Lăng Hư Cung, nhưng đó mới chỉ là vòng khảo thí, số lượng võ giả vượt qua được vòng này cũng không ít, xấp xỉ mấy ngàn người, mà hiển nhiên Lăng Hư Cung không cần nhiều đến vậy, cái bọn họ cần là tinh anh trong tinh anh, chứ không phải số lượng lớn để làm cảnh.

Mấy vòng tuyển chọn tiếp theo thực chất rất đơn giản, Lăng Hư Cung bố trí một loạt trận thế hiểm địa, yêu cầu các võ giả phải thông quan, chỉ lấy hai ngàn người có thành tích cao nhất tiến vào vòng trong, còn lại đào thải hết. Trận thế hiểm địa này không chỉ thử nghiệm thiên phú cùng thực lực, hơn nữa còn khảo thí ý chí kiên định của mỗi võ giả, thông quan không quá khó nhưng để đạt được thành tích đủ để tiến vào danh sách hai ngàn người dẫn đầu cũng không phải dễ.

Trần Duệ cùng biểu muội của mình là Nạp Lan Yên Nghiên đều thuận lợi thông quan, thành tích cũng vừa đủ để tiến vào danh ngạch hai ngàn người, tuy không phải quá lợi hại nhưng đại khái cũng xếp hàng 8-900 gì đó, miễn cưỡng được coi là thiên kiêu.

Lúc trước ở Minh Đạo Tông, Trần Duệ tự nhận bản thân mình không phải thiên hạ vô địch nhưng vẫn tự hào rằng thiên phú của mình chắc chắn khó ai bì kịp, nhưng đến nơi này hắn mới nhận ra rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không ít võ giả tuổi còn thấp hơn hắn mà tu vi đã đạt tới Tướng cấp, không chỉ thực lực mà bối cảnh người ta cũng hơn mình không ít, một chút tự mãn của hắn liền bị đánh tan.

Nhưng mà hắn cũng không nản lòng, bởi vì bản thân hắn vẫn còn một bí mật to lớn nữa, Trần Duệ vốn không phải là người của thế giới này, hắn là xuyên việt mà đến. Kiếp trước hắn chỉ là một sinh viên nghèo ba không, không nhà không xe không người yêu, bố mẹ mất sớm, người thân duy nhất là ông ngoại thì cũng qua đời không lâu, hắn xuyên việt cũng không có nhiều lưu luyến tiền thế.

Vốn bản thân hắn là con người chăm chỉ, dù đã đọc qua tiểu thuyết nhưng Trần Duệ không mù quáng tin rằng xuyên việt giả là sẽ vô địch, bất kể tu luyện hay học tập hắn đều cố gắng hết sức, cũng may là khí vận của xuyên việt giả luôn luôn tốt, hắn thường xuyên ngẫu nhiên đạt được chỗ tốt, rớt vách núi tìm được công pháp thất truyền, ngã sấp mặt trong rừng tìm được linh thảo hiếm thấy, đến cả tu luyện cũng có ngộ tính cực cao, bằng không thời gian ngắn ngủi ba năm hắn đã không từ một phế vật trở thành thiên tài đỉnh cấp ở Nam Cảnh.

Vòng khảo hạch tiếp theo của Lăng Hư Cung rất đơn giản, lôi đài so đấu, chỉ so đấu cùng giai, không cho phép sử dụng đan được tăng phúc cùng cấm khí và phù lục, còn đại khái lỡ tay giết người thì không ai quan tâm, thiên tài cũng chỉ còn sống mới là thiên tài, chết rồi cũng chỉ là cái xác khô, không ai thương tiếc cả. Lôi đài chia làm hai giai đoạn, chỉ tuyển ra 500 người chắc chắn sẽ trở thành đệ tử Lăng Hư Cung, số còn lại đào thải hết.

So đấu lôi đài ngược lại không gây khó khăn quá nhiều cho Trần Duệ, thân là người xuyên việt cơ duyên rơi đầy đầu, dủ theo luật đã bị hạn chế nhiều thứ nhưng chiến lực của hắn vô địch cùng cảnh giới, hơn nữa lại có rất nhiều thủ đoạn, một danh ngạch là dễ như trở bàn tay, chỉ là biểu muội Nạp Lan Yên Nghiên của hắn lại không được may mắn như vậy.

Đối thủ vòng thứ hai của Nạp Lan Yên Nghiên là một thiếu niên anh tuấn, y phục trên người cực kì đắt tiền, binh khí trong tay không ngờ lại là Địa giai Huyền khí, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, hơn nữa tu vi cũng cao hơn Nạp Lan Yên Nghiên một bậc, đã đạt tới Sư cấp bát phẩm, hơn nàng ta một phẩm giai.

Tu vi cao hơn, hơn nữa lại có binh khí mạnh mẽ phụ trợ, vũ kỹ đánh ra bét nhất cũng là Huyền Giai trung phẩm, thiếu nên không khó khăn gì trong việc ép cho Nạp Lan Yên Nghiên không thở nổi, chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là thiếu niên này tính cách có phần biến thái, y không tốc chiến tốc thắng mà vờn Nạp Lan Yên Nghiên như vờn chuột, chiêu thức tung ra đều nhằm vào ngực đùi cùng kiều đồn nàng ta mà đánh tới, công kích đều cố ý chém rách y phục trên người nàng, sắc mặt thập phần bỉ ổi háo sắc.

“Nữ nhân ngu xuẩn, được bản thiếu gia để mắt tới là vinh hạnh của ngươi, nhanh lựa chọn đi, một là trực tiếp nhận thua rồi trở thành nữ nhân của ta, hai là tiếp tục cứng đầu cứng cổ chịu khổ rồi thua, đến lúc đó ngươi cũng chỉ còn có tư cách là đồ chơi của ta mà thôi, ta không thích nữ nhân không thức thời!!” thiếu niên càn rỡ nói.

Nạp Lan Yên Nghiên không nói gì mà chỉ cắn răng huy động binh khí trong tay, thân hình liên tục tránh né công kích nhằm tìm đường lui, trong mắt ánh lên vẻ kiên định. Cơ mà rất tiếc nàng không có được cường hãn như biểu ca Trần Duệ của mình, rất nhanh nàng đã bị đánh văng ra khỏi lôi đài, hơn nữa thụ thương không nhẹ, ngoại thương không nghiêm trọng nhưng nội thương thì ngược lại, không chỉ kinh mạch mà cả lục phủ ngũ tạng của nàng đều bị tổn thương nặng nề.

“Hừ, nữ nhân không thức thời, đã như vậy thì ngươi cũng chỉ xứng đáng làm đồ chơi của ta mà thôi, Tô Trường Ca, ngươi bắt lấy nữ nhân này về cho ta.” Thiếu niên kia cười khinh miệt, hất hàm ra lệnh cho tuỳ tùng của mình. Tuỳ tùng có tên Tô Trường Ca này không ngờ lại là một cường giả Tướng cấp, tu vi so với chủ nhân của mình còn cao hơn không ít, hiển nhiên thiếu niên kia có lai lịch lớn.

Chuyện xảy ra bên ngoài lôi đài người của Lăng Hư Cung sẽ không quản, miễn là không nháo lớn, lẽ đương nhiên mấy vị trọng tài có tu vi Vương cấp cực kì mạnh mẽ kia nhìn thấy cảnh này đều nhắm mắt làm ngơ. Tô Trường Ca vâng lệnh chủ nhân mình, đang định bước đến chỗ Nạp Lan Yên Nghiên thì đã thấy một bóng người đứng chắn trước nàng, lạnh lẽo nói:

“Muốn động vào biểu muội thì phải bước qua xác của ta đã!!”

Trần Duệ nhìn Tô Trường Ca đang di tới mà trong lòng không khỏi gấp gáp, hắn đúng là có chiến lực vượt cấp, nhưng đối phương từ khí tức mà xem thì ít nhất cũng là Tướng cấp tam phẩm, dù hắn có lôi hết bài tẩy ra thì cũng chỉ là thắng thảm, bên cạnh vẫn còn mấy tên tuỳ tùng, hơn nữa lại còn một lão giả thâm bất khả trắc có vẻ như là trưởng bối của thiếu niên kia đứng đó, nhìn thế nào cũng không có phần thắng thuộc về mình.

Tô Trường Ca không muốn nói nhảm với một con kiến Sư cấp, hắn hơi lắc mình liền xuất hiện trước mặt Trần Duệ, khí tức toàn thân phóng xuất, linh lực phun trào như núi lửa, tung ra một quyền như sấm sét. Khí tức của Tô Trường Ca hiển lộ hết ra ngoài, Trần Duệ cảm nhận một chút liền biến sắc, đối phương không phải là Tướng cấp tam phẩm, đây là khí tức của Tướng cấp lục phẩm!!

Tướng cấp tam phẩm so với Tướng cấp lục phẩm cách biệt cực kì xa vời, Trần Duệ dù có lôi hết bài tẩy ra thì cũng tuyệt đối không có phần thắng, trong lúc hắn còn đang không biết phải làm thế nào, chỉ có thể trở mắt nhìn nắm đấm của đối phương càng ngày càng tới gần, bỗng một tiếng quát lanh lảnh vang lên

“Cút!!!”

Cuồng phong bạo vũ nổi lên, Tô Trường Ca giống như ăn phải trọng kích mà văng sang một bên nằm sấp trên mặt đất như chó chết, trực tiếp bất tỉnh tại chỗ, thế chỗ hắn lúc này là một thân ảnh mềm mại. Người tới là một thiếu nữ tầm 20 tuổi, cơ thể thon dài không cao không thấp, ngực nở, eo thon thắt đáy lưng ong, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp pha chút thanh thuần của thiếu nữ kết hợp với một thân bạch y tung bay trong gió trông không khác gì tiên tử giáng trần.

“Ngươi không sao chứ??” Thiếu nữ mới tới quay sang nhìn Trần Duệ, nhẹ nhàng cười nói.

Trước/672Sau

Theo Dõi Bình Luận