Saved Font

Trước/846Sau

Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Ông không phải là phu tử sao? Ông dạy là được rồi, sao lại muốn ta đọc?”

Câu nói này khiến Từ phu tử bị chẹn họng.

‘Thử Ly’ sớm đã thất truyền hàng ngàn năm, chỉ lưu truyền lại hai câu ngắn gọn: Kìa nếp trĩu đầu, kìa mạ tẻ vừa lên. Chầm chậm cất bước qua, trong lòng xao xuyến.

Bao nhiêu văn nhân nhã khách đều đang thu thập ‘Thử Ly’, chỉ đáng tiếc vẫn chưa thể thu thập hoàn chỉnh.

Từ phu tử cũng không để ý đến thái độ của nàng, một lòng chỉ muốn biết câu thơ phía sau từ trên người nàng.

“Thật không dám giấu, ‘Thử Ly’ sớm đã thất truyền, cho nên…tam tiểu thư cô hiểu mà”.

Cố Thanh Hy tìm kiếm ký ức, láng máng nhớ rằng, trong thời kỳ Sở Hán tranh bá, thời gian và không gian xoay chuyển, đại lục của bọn họ đây chính là bị cưỡng ép chia cắt trong thời kỳ Sở Hán tranh bá, tính đến nay đã hơn hai ngàn năm.

Trong hai ngàn năm qua đã xảy ra nhiều cuộc chiến tranh loạn lạc, trải qua hàng chục triều đại, văn tự Sở Hán trước đây sớm đã bị thất truyền, không ít tài liệu lịch sử cũng chìm trong dòng chảy lịch sử.

Theo ký ức của nàng, khi đấy hình như dòng họ Hạng Thị của Tây Sở đoạt được ngai vàng, nhưng chỉ tại vị chưa đầy hai mươi năm đã bị Tề Quốc thay thế.

Điều này chẳng phải là khi Sở Hán tranh bá, thời gian và không gian phân thành hai tuyến.

Một là Lưu Bang người mà nàng hiểu rõ lên ngôi lập nên triều Hán, còn Hạng Vũ tự sát ở Ô Giang.

Một là trong thời gian và không gian này, dòng họ Hạng Thị lên ngôi, dòng họ Lưu Thị đều bị tàn sát.

Cố Thanh Hy lật giở những ký ức lộn xộn đó, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng rối bời.

“Cả bài thơ có ba câu, hiện tại ta đã đọc ra hai câu, còn một câu cuối cùng, muốn ta đọc ra cũng được, nhưng…ông phải đồng ý với ta một điều kiện”.

“Cô nói đi, điều kiện gì?”

“Tối hôm qua ta ngủ không ngon, lát nữa ta phải ngủ một giấc thật ngon, ông không được phép phạt ta”.

“Được, không thành vấn đề”.

Trời, ông lão này, dứt khoát như vậy, sẽ không lừa mình chứ?

Lại nhìn đến Thượng Quan phu tử ở phía trước, mặc dù bề ngoài hắn ta ôn hòa điềm đạm, nhưng nàng biết hô hấp của Thượng Quan Sở cũng nhanh hơn vài nhịp, có thể thấy được hắn ta cũng rất muốn nghe câu cuối cùng của bài thơ.

Mà thôi, nể mặt mỹ nam, đọc thì đọc vậy.

“Kìa nếp trĩu đầu, kìa lúa tẻ kết hạt. Chầm chậm cất bước qua, trong lòng nghẹn ngào. Người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm. Hỏi trời xanh xa thẳm kia, kẻ nào đã khiến ta như vậy?”

“Tuyệt…thật tuyệt…bài thơ này là điệp từ, miêu tả ba cảm xúc tâm trạng khác nhau của nhân vật chính sau khi vương triều nhà Chu diệt vong”.

“Phu tử, vậy ta có thể đi ngủ chưa?”

“Sao cô biết bài thơ này?”

“À…tình cờ đọc được trong một cuốn sách cổ”, nàng không ngốc, không thể nói trước đây nàng đã đọc qua một lượt Kinh Thi.

“Sách cổ nào? Đọc được ở đâu? Văn tự ngày trước không phải đều bị thất truyền rồi sao?”

Trước/846Sau

Theo Dõi Bình Luận