Saved Font

Trước/8Sau

Cướp Ngôi Nữ Chính

Chương Ánh Trăng Mờ Ảo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Là kẻ nào?"

Ta vùng vẫy đánh đá đủ kiểu mà quên bén võ công và phép thuật của mình, thân mặc y phục cổ trang nhưng lại hành động như một đứa con nít thời hiện đại vậy! Người đó vẫn đinh ninh giữ chặt ta không cho ta bỏ chạy.

"Đại ca đại tỷ à, làm ơn tha cho ta đi, ta đâu có quịt ngân lượng của ngươi, thả ta ra đi, huhu, ta còn chưa có bạn trai đó, đừng giết ta mà!"

Người kia nhìn dáng vẻ này của ta mà bật cười buông tay rồi xoay lưng ta lại. Oa, thật làm ta hết hồn. Sao hoàng huynh lại lên đây, chẳng lẽ do không được tác thành với nữ nhân kia nên nghĩ quẩn sao. Tuyệt đối đừng nha!

"Hoàng huynh, sao huynh lại ra đây?"

"Tiểu Vy, muội xem có phải trăng hôm nay rất đẹp hay không?"

Trong câu nói của huynh ấy có ẩn ý gì đó mà ta hoàn toàn không muốn biết. Chắc huynh ấy đang nhớ cô gái kia. Chả trách, huynh ấy là đương kim hoàng thượng còn cô gái kia chỉ là con gái của một đại bộ thượng thư...

Trăng hôm nay quả là rất đẹp! Phong cảnh yên bình biếc bao, ấm áp biếc bao! Ta ngã người xuống thầm cười nhẹ, trăng thanh đẹp đến đâu thì nó vẫn mang một màu trắng cô đơn, ngôi sao dù có sáng đến đâu cũng sẽ dần dần phai nhạt, tât cả cũng như tình cảm của con người vậy! Thiên Vũ nở nụ cười mê hoặc lòng người.

Trăng hôm nay quả là rất đẹp! Phong cảnh yên bình biếc bao, ấm áp biếc bao! Ta ngã người xuống thầm cười nhẹ, trăng thanh đẹp đến đâu thì nó vẫn mang một màu trắng cô đơn, ngôi sao dù có sáng đến đâu cũng sẽ dần dần phai nhạt, tât cả cũng như tình cảm của con người vậy! Thiên Vũ nở nụ cười mê hoặc lòng người.

"Hoàng huynh, yêu mến một người là như thế nào?"

Hàn Thiên Vũ huynh ấy yêu một người nhưng lại bị cản trở do thân phận và địa vị của hai bên. Còn ta, yêu một người là thế nào ta hoàn toàn không biết. Ta và Nam Phong Kiệt rốt cuộc là quan hệ gì? Ta luôn có một cảm xúc nhất thời không nói được.

"Yêu một người là không phân biệt thân phận thấp hèn hay cao sang quyền quý. Yêu một người là chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc. Yên một người là có thể hi sinh tất cả mọi thứ vì người đó. Yêu một người là một khái niệm cảm xúc không thể nói lên bằng lời!"

Nghe huynh ấy giải thích ta cũng không hiểu thêm gì nhiều. Chỉ ngước mặt tận hưởng những cơn gió mát và ánh trăng huyền ảo cô đơn đó. Miệng không tự chủ cất tiếng hát.

"Người hỡi, tình yêu, một ngày trôi trái tim không thôi ngừng nhớ. Người hỡi, người ơi, chàng là bông trắng trên thiên đàng, nàng là hoa thắm nơi trần gian.

Dẫu qua bao tháng năm còn đó, dẫu sóng gió dâng cao ta vẫn chờ. Chờ một ngày đôi ta gặp sánh vai bên nhau trọn đời.

Ánh mắt, lời ca, tình yêu ơi thiết tha bao ngày. Chợt đến, chợt đi, một người luôn nhớ mong một người, một người luôn ước ao một người...trở về..."

Ánh mắt, lời ca, tình yêu ơi thiết tha bao ngày. Chợt đến, chợt đi, một người luôn nhớ mong một người, một người luôn ước ao một người...trở về..."

Sau khi đã thoả mãn, ta hít một hơi thật sâu rồi mở mắt. Hàn Thiên Vũ huynh ấy không ở đây. Người cạnh ta lúc này là Nam Phong Kiệt...

Ta không biết ta và chàng rốt cuộc có mối liên hệ gì, nhưng mỗi làn nhìn thấy chàng là ta như trở thành một cô gái mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác. Người bạn yêu có thể thay đổi bạn, người yêu bạn là người chịu được tính của bạn...Quả không sai, bọn tôi giống nhau, đều thành thật nhưng cũng không ít những thay đổi...

Chàng xuất hiện rồi lại biến mất như chưa từng ở đây. Mai là đại lễ thành thân của chàng, sao ta có thể bỏ lỡ. Triệu Linh Chi là cung nữ trên trời thì sao, Hàn Thiên Vy ta không tự nhận mình là thiên hạ đệ nhất nhưng dám nhận ta chính là kẻ dưới một người trên vạn người.

Không màng danh phận cao quý, chỉ cần là người ta thích ta nhất quyết lấy cho bằng được. Bất cứ ai cũng không thể cản trở ta, ta là nhị công chúa nhưng ngày mai ta sẽ là kẻ cướp rể!

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận