Saved Font

Trước/77Sau

Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngu Trạch thay quần áo dày, ôm Đường Na bị bọc thành một cục ra ngoài máy bay.

Vừa ra khỏi cabin ấm áp, Đường Na lập tức liều mạng rúc vào ngực Ngu Trạch, đây là nơi quái quỷ gì?! -3 độ? -30 độ ấy chứ?!

Gió lạnh rít gào, mắt thường có thể thấy dưới mái hiên đã kết một lớp băng mỏng màu trắng, ngay cả mặt đất sân bay cũng hiện một lớp xám trắng lạnh lẽo. Một cơn gió to xen lẫn vụn băng thổi tới, táp vào gương mặt trần trụi của cô, vừa lạnh vừa đau, cô muốn lập tức trốn về cabin ấm áp.

Trước khi Đường Na lạnh đến thét lên, cô rốt cuộc vào tới đại sảnh sân bay, ôm không khí ấm áp nhân tạo.

"Na Na!" Tiếng cậu nhóc mập Chương Linh Tấn hưng phấn gọi to từ nơi nào đó truyền đến, Đường Na cũng không ngẩng đầu lên, không muốn biết hành tung của cậu. Cô co lại trong ngực Ngu Trạch, khó khăn hồi máu trong hơi ấm.

Bắt đầu từ lúc đi vào sân bay, bên cạnh Ngu Trạch và Đường Na xuất hiện hai thợ quay phim, một người phụ trách Ngu Trạch, một người phụ trách Đường Na không chịu lộ mặt.

Ngu Trạch ôm Đường Na nhanh chân đi về phía mọi người tụ tập -- Bố con họ Chương ở đó, hai cặp khách quý khác cũng ở đó luôn, còn có vô số nhân viên công tác và máy móc quay phim, Trần Thao đứng trong đám người, gật đầu chào hỏi bọn họ.

Bốn cặp khách quý trước đó đều không quen biết, người lớn chào hỏi nhau lẫn nhau, sau khi chào hỏi thì không nói một lời, ngoại trừ một diễn viên thực lực chuyên đóng vai những người rắn rỏi kiên cường Tạ Đông Vạn, anh ta ngoài đời khác hoàn toàn hình tượng con người rắn rỏi kiên cường trên màn ảnh, tùy tiện, nhiệt tình lại nói nhiều, nghe nói Đường Na không có tinh thần là vì say máy bay và cảm lạnh thì lập tức nói chỗ anh ta có thuốc đông y trị cảm lạnh rất tốt, bảo Ngu Trạch tới chỗ anh ta lấy.

Mặc dù Đường Na không muốn nói chuyện, nhưng cái này không trở ngại cô dùng mắt yên lặng quan sát.

Nhìn thấy ba cặp khách quý khác, Đường Na chợt hiểu nguyên nhân Trần Thao cam lòng mạo hiểm mời bọn họ tham gia, bởi vì -- bọn họ quá phù hợp tiêu chuẩn chọn khách mời của Trần Thao.

Tương phản mãnh liệt, đây chính là yêu cầu chọn khách mời của Trần Thao.

Xem ba cặp khách quý ở đây diễn viên đóng vai kiên cường Tạ Đông Vạn tùy tiện, con anh ta Tạ Vân bằng tuổi Đường Na, lại trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, cậu vuốt tóc, lạnh lùng đứng ở một bên, như ông cụ non xách vali của mình, dường như không có hứng thú đối với chuyện đang xảy ra quanh mình; ông chủ xí nghiệp thành công Chương Xuân, vẻ mặt nghiêm túc, ngôn hành cử chỉ đứng đắn, mặc dù mở công ty giải trí, nhưng khí chất giải trí dường như không hề lây nhiễm đến anh ta, con anh ta Chương Linh Tấn thì không di truyền được chút bình tĩnh tỉnh táo nào của anh ta, ngang ngược bá đạo, đi thẳng về thẳng; cuối cùng là cặp bố và con gái duy nhất trong tổ tiết mục, người mở đầu dòng nhạc Rock n' Roll Trung Quốc Lâm Bồi và cô con gái một Lâm Manh, Lâm Bồi để tóc dài từ đầu tới đuôi dùng gật đầu và lắc đầu để biểu thị ý nghĩ của anh ta, nửa ngày cũng không rặn ra một chữ, mà cô con gái Lâm Manh lanh lợi, nói không ngừng, không chỉ kéo cả ba đứa trẻ, ngay cả người lớn và MC Lý Tĩnh cũng không buông tha, không ngừng đặt câu hỏi, líu ríu nói chuyện.

Tạ Đông Vạn nhìn mà than thở, không khỏi hâm mộ cảm thán: "Con gái anh hoạt bát thật ấy, nếu Tạ Vân có một nửa biết nói chuyện như con bé thì tốt biết mấy."

Ngay cả Ngu Trạch cũng không khỏi bị Lâm Manh hấp dẫn ánh mắt, anh nhìn Lâm Manh, đột nhiên cảm thấy sách tinh của mình thật yên tĩnh hướng nội.

Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, anh nên cảm thấy may mắn vì sách tinh không ầm ĩ đến mức như Lâm Manh.

Lực chú ý của những đứa trẻ không hẹn mà cùng đến trên người Đường Na.

"Chị có thể gọi em là Na Na không?" Lâm Manh thân thiết nhìn Đường Na.

Lâm Manh lớn hơn Đường Na hai tuổi, chỉ nhỏ hơn Chương Linh Tấn lớn nhất gần hai tháng, vóc dáng lại cao hơn Chương Linh Tấn cả một cái đầu, đứng bên cạnh Chương Linh Tấn càng làm cậu thêm mập lùn. Cậu nhóc mập không có chút tự giác nào, vì hấp dẫn sự chú ý của Đường Na mà liều mạng chen lên trước.

"Na Na, đừng quên chỗ anh có rất nhiều đồ ăn, buổi tối chúng mình cùng ăn nhé!" Chương Linh Tấn vội vàng nói: "Em muốn ăn cái gì nữa không? Anh mua rồi chúng mình có thể cùng ăn!"

Tạ Vân đứng tại chỗ, hai mắt nhìn mái tóc vàng óng dưới mũ của Đường Na.

Làm nóng người ở sân bay xong, bốn cặp khách quý chia làm hai nhóm, ngồi xe thương vụ tiến về nơi thu hình chính thức -- Tây hương.

Đường Na và Ngu Trạch cuối cùng chia một nhóm với bố con Tạ Đông Vạn, lúc Lý Tĩnh công bố kết quả chia nhóm, Chương Linh Tấn và Lâm Manh đều phát ra tiếng hô không tình nguyện.

Trong mấy phút ra sân bay đến lên xe, Đường Na lại chịu một lần đông lạnh, trở nên càng thêm không vui, cô chửi mắng người quyết định địa điểm ghi hình một trăm lần trong lòng, không rõ tại sao không tới Hải Nam ấm áp ghi hình.

Nếu biết địa phương quỷ quái này lạnh thế này, đánh chết cô cũng sẽ không tới tham gia tiết mục này!

Xe thương vụ đi rất lâu, Tạ Vân không chủ động nói chuyện với cô, cô cũng lười đáp lời đối phương, cô ngủ an ổn một đường, Ngu Trạch thì không may như vậy, Tạ Đông Vạn quả thực là phiên bản Lâm Manh trưởng thành, quá mức nhiệt tình, quá mức hay nói, làm Ngu Trạch chẳng có cơ hội đeo tai nghe, bị ép nói chuyện phiếm vấn đề thời tiết tự nhiên và thị hiếu ngành giải trí suốt một đường.

Sau bốn tiếng dài dằng dặc, xe thương vụ cuối cùng cũng tới đích đến Tây hương trấn, Đường Na khôi phục nguyên khí trước khi xuống xe kéo chặt khăn quàng và găng tay, trên lưng đeo ba lô khủng long lông xù, võ trang đầy đủ, cẩn thận đi vào trong gió lạnh lực sát thương level max.

"Na Na!" Lâm Manh vừa gầy vừa cao đứng trong gió tuyết vẫy cô, Đường Na khiếp sợ trông thấy cô bé cởi áo lông mặc ở sân bay, chỉ mặc một cái áo bông dày.

Không cần cô đặt câu hỏi, Tạ Đông Vạn vô cùng nhiệt tình đã thay cô mở miệng: "Sao Mạnh Mạnh lại cởi áo lông ra vậy cháu? Cẩn thận bị lạnh đó."

"Áo lông dày quá, cháu mặc đổ mồ hôi ạ!" Lâm Manh vui sướng nói.

Khiếp sợ! Đường Na trừng to mắt nhìn cô bé, cô lạnh chết đi được, Lâm Manh lại nóng đổ mồ hôi, đây là thần thánh phương nào?! Hay là nói, áo lông cô bé mặc có càn khôn, tự mang hơi ấm?!

Đường Na quyết định có cơ hội trộm... mượn áo lông của cô bé để nghiên cứu.

Tiết mục tổ dẫn bốn cặp khách quý đi xem nơi ở bảy ngày tới, lấy lý do "nhớ nỗi ngọt bùi", "trải nghiệm cuộc sống", tổ tiết mục sắp xếp hầm trú ẩn dừng chân cho bốn cặp bố con.

Mặc dù Đường Na rất bất mãn với địa phương không có hơi ấm này, nhưng cô cũng không phải đứa trẻ 5 tuổi thật sự, biết trước ống kính phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, Chương Linh Tấn thì không giống vậy, cậu nhóc mập mạp ngay thẳng biểu đạt sự ghét bỏ của mình.

"Chúng ta ở nơi này ư? Trời ạ, chó nhà cháu còn ở sướng hơn thế này!"

Phản đối cũng vô dụng, ở chỗ này 7 ngày đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Sau mở màn làm nóng người ngắn ngủi, Lý Tĩnh bảo nhân viên công tác lấy ra bốn thùng giấy lớn, yêu cầu người lớn trẻ con nộp "vật phẩm vi phạm lệnh cấm" lên trên.

"Vật phẩm vi phạm lệnh cấm" bao gồm đồ ăn vặt, đồ chơi không cần thiết, vỏ chăn ga tơ tằm của Đường Na thoát được một kiếp, bánh kẹo và điểm tâm của cô thì bị bắt nộp lên.

Cậu nhóc mập mạp lần nữa phát ra tiếng kháng nghị lớn nhất, cậu mở ra vali có hơn một nửa là đồ ăn vặt và bánh ngọt.

Kháng nghị cũng vô dụng, tất cả mọi người giao nộp "vật phẩm vi phạm lệnh cấm".

"Chị Lý ơi, em có thể ăn hết điểm tâm bây giờ không ạ?" Đường Na biết không thể dùng cứng, thử điều hoà giải quyết vấn đề này, cô túm lấy hộp điểm tâm sắp rơi vào thùng giấy, tội nghiệp mà nhìn MC Lý Tĩnh.

"Không được đâu, tất cả mọi người đã nộp rồi." Lý Tĩnh lắc đầu, cầm lấy hộp điểm tâm.

"Thế nhưng..." Đôi mắt Đường Na sưng lên nhanh chóng ực nước: "Hạn sử dụng của điểm tâm chỉ đến ngày mai..."

"Chị làm Na Na khóc rồi!" Chương Linh Tấn không để ý ánh mắt ra hiệu của ông bố mình, tức giận nói: "Chị để em ấy ăn đi!"

Lâm Manh lo lắng nhìn Đường Na lã chã chực khóc, Tạ Vân thì hững hờ nhìn một bên khác.

Lý Tĩnh nhìn Đường Na, lần nữa nói: "Không được đâu, Na Na phải nghe lời."

Được thôi, xem ra không cứu được điểm tâm rồi, Đường Na ngược lại nảy sinh một kế, quyết định để điểm tâm nhỏ không ăn được chết có ý nghĩa, trước khi bị ném vào thùng rác phát huy chút tác dụng.

Đường Na méo miệng, nước mắt rơi xuống: "Hu..."

Cô buông hộp điểm tâm, quay người nức nở ôm lấy đùi Ngu Trạch, thợ quay phim phụ trách quay cô ngồi xổm người xuống, kính nghiệp quay gương mặt khóc lóc đau lòng của cô.

Một giây sau, cô được Ngu Trạch bế lên, cô ôm chặt cổ anh, anh không đeo khăn quàng cổ, lúc cô dán vào, gương mặt lạnh có thể trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Ngu Trạch khẽ nói câu "không sao" với những người lớn lo lắng cho cô, nhận khăn tay nhân viên công tác đưa tới, thuần thục lau nước mắt trên mặt cô.

"Điểm tâm của tôi..." Đường Na ấm ức lầu bầu bên tai anh, không quan tâm những người khác có thể nghe được hay không.

Dù sao máy thu âm nghe được là được rồi.

"Ghi hình xong, tôi dẫn cô đến tiệm ăn." Ngu Trạch nói.

Đường Na khóc đau lòng hơn: "Chúng ta còn ăn được điểm tâm sao?"

Loading...

Vô số ánh mắt hướng về phía Ngu Trạch, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới tin tức "hiện trạng thê thảm của thần tượng hết thời" mà Từ Sài đăng ngày đó, trong lòng họ cùng nảy ra một nghi vấn -- tình trạng kinh tế của Ngu Trạch kém đến mức này thật à?

Ngu Trạch cảm nhận được ánh mắt đồng tình quanh mình, cắn răng nói: "... Chúng ta mua được."

"Anh gạt tôi." Đường Na trong lòng anh thương tâm lên án: "Tôi không muốn anh lại đi bán giày nuôi tôi!"

Ngu Trạch "..."

Đám người: "..." Chua xót cõi lòng... Thật sự là khiến lòng người chua xót mà.

Chương Linh Tấn chỉ sợ người khác không chú ý đến cái đầu chứa nước của mình, lớn tiếng nói: "Na Na! Em đừng khóc! Anh có tiền! Anh mua cho -- "

Cậu còn chưa nói hết, bởi vì bị Chương Xuân nghiêm nghị trừng mắt.

Sau khởi động hỗn loạn, bốn cặp khách quý phân biệt tiến vào hầm trú ẩn của mình sửa soạn hành lý.

Sau khi Đường Na tiến vào hầm trú ẩn, bởi vì không khí không lưu thông ho mấy tiếng, cô âu sầu kiểm tra hầm trú một lượt, cảm thấy 7 ngày tiếp theo không còn gì để lưu luyến.

Ngu Trạch sửa sang lại giường rồi để cô lên giường ngây người, giường là giường đất điển hình, tổ tiết mục sớm đốt lò sưởi, giường rất ấm, Đường Na bọc chăn ngồi trên giường, nhìn Ngu Trạch sắp xếp đồ trong hành lý đâu vào đấy.

Hai thợ quay phim và camera đỉnh đầu đều yên lặng quay lại mọi hành động của họ.

Đường Na ấm ức nói: "Cổ họng tôi đau lắm."

Ngu Trạch bỏ lại việc trong tay, đứng dậy tìm cốc nước cho cô, nhíu mày nhìn một chút, lại ra ngoài rửa cốc rồi dùng cái cốc sạch sẽ sáng bóng rót một cốc nước đưa cho Đường Na.

Đường Na uống nước xong, để qua một bên, một lát sau, lại bắt đầu trách móc giường cứng, chọc mông cô đau.

Ngu Trạch xem nhìn, trên giường ngoài vải bạt in hoa và ga giường tơ tằm mà anh mang đến, không có đồ đệm lót, chỉ riêng xúc cảm mà nói, cứng không khác gì sàn nhà, với sách tinh mà nói thật sự hơi cứng thật.

Anh nghĩ ngợi, trải áo lông của mình lên, sau đó nói với Đường Na: "Cô ngồi tạm trên quần áo trước, lát tôi đi xin một chút chăn bông đệm giường dày hơn cho cô."

Đường Na nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.

"... Sao thế?" Ngu Trạch sợ nhất sách tinh không nói lời nào, lúc cô không nói lời nào lực phá hoại còn cao hơn lúc lắm lời.

Sách tinh duỗi cái tay đầy thịt vẫy anh.

Ngu Trạch nghi ngờ tới gần, nhận được cái ôm mềm mại lại thơm ngát.

"Đản Đản, anh thật tốt." Sách tinh như đứa trẻ bình thường, duỗi hai tay ôm anh không muốn rời xa.

"Đã nói đừng gọi..." Đản Đản còn chưa nói, sách tinh đã buông anh ra, hôn chụt một cái lên mặt anh.

"..."

Ngu Trạch nhìn cô.

Cô cũng nhìn Ngu Trạch. Ánh mắt tinh khiết lại chân thành, giống như vẹn nguyên tấm lòng trẻ thơ: "Đừng gọi cái gì?"

"..." Được rồi, cô không khác gì trẻ sơ sinh. Ngu Trạch nói: "Ở trên đó đừng nhảy tưng tưng, cẩn thận ngã xuống."

Hai thợ quay phim yên lặng ghi hình, vừa quay vừa khiếp sợ đây là ông bố (?) very tốt nhường nào.

Lúc Ngu Trạch bận rộn sắp xếp đồ đạc, Chương Linh Tấn ở hầm trú ẩn sát vách cất bước chân nhỏ đến cửa ra vào. Cậu nhảy đến trước Đường Na, quen thuộc cởi giày leo lên giường, hai cái tay béo ịch đặt trên giường sưởi ấm.

"Na Na, anh Ngu, hai người nghe nói chưa? Sau này cơm trưa và cơm tối đều do chúng ta tự làm." Chương Linh Tấn chia sẻ tình báo mới nhất như hiến báu vật.

"Ai nói?" Đường Na hỏi.

Đường Na chịu đáp cậu, Chương Linh Tấn càng hăng hái: "Là chị Lý Tĩnh mới vừa tới nói với tụi anh! Anh thấy chị ấy vừa tới chỗ Lâm Manh, có lẽ lát sẽ đến chỗ em thôi!" Ánh mắt cậu rơi xuống cái áo lông lót dưới mông Đường Na, tò mò nói: "Na Na, sao em lại ngồi trên quần áo?"

"Giường quá cứng, em ngồi đau."

Đường Na hơi bi thương, Chương Linh Tấn lập tức gào thét cởi áo lông trên người: "Em gái Na Na, áo anh cũng cho em ngồi!"

A! Trong lòng cậu nhóc mập mạp Chương Linh Tấn không nhịn được nói to Na Na mảnh mai quá đi, quả nhiên là em gái thiên thần! Chẳng trách mẹ luôn nói con trai phải bảo vệ con gái, một tuần tới cậu nhất định sẽ bảo vệ Na Na cẩn thận!

Đường Na không chút rụt rè nhét áo lông của cậu nhóc mập mạp dưới mông, nếu đối phương đã nói trước, cô cũng không để ý cho người sùng bái cô một vài lời khích lệ: "Cảm ơn anh Chương, anh thật tốt."

Nghe thấy mấy chữ "anh Chương", cậu nhóc mập mạp sắp bay lên trời, mặt cậu tràn đầy nụ cười ngây ngô, không được tự nhiên xoa gáy: "Cám ơn cái gì, đây là con trai phải làm..."

Chương Linh Tấn ngồi trong hầm trú ẩn của Đường Na và Ngu Trạch không bao lâu, Lý Tĩnh quả nhiên dẫn theo thợ quay phim tới.

"Na Na, ở nhà mới có quen không em?" Lý Tĩnh đi vào thì không thấy Ngu Trạch, ngồi trên giường chào hỏi Đường Na trước.

"Không quen ạ." Đường Na mở mắt to: "Giường cứng quá, không khí thì ngột ngạt."

Chương Linh Tấn lập tức nói: "Chị Lý Tĩnh, chị có thể đổi chỗ khác cho Na Na không ạ?"

"Không được, tất cả mọi người ở nơi nhất định, Na Na cũng không thể được đặc cách." Lý Tĩnh cười, nhận một tấm lông cừu từ nhân viên công tác phía sau, đặt lên giường: "Đây là đệm giường, Ngu Trạch đâu?"

Lý Tĩnh còn chưa dứt lời, Ngu Trạch và Tạ Đông Vạn xuất hiện trước cửa hầm trú ẩn.

"Oa, lợi hại --" Tạ Đông Vạn trông thấy trong phòng nhiều người như vậy, không kịp chờ đợi mở miệng nói: "Chúng tôi vừa mới thương lượng chuyện nấu cơm, bốn người lớn chúng tôi lại chỉ có mình Ngu Trạch biết nấu cơm, tôi đã bàn bạc với Ngu Trạch, tôi muốn ăn cơm chung với họ, cậu ấy nấu chính, tôi ôm những việc vặt khác."

"Cháu cũng có thể hỗ trợ!" Chương Linh Tấn giơ tay lên, lớn tiếng nói.

Đường Na không quan tâm cơm tối nấu kiểu gì, cô chỉ muốn biết: "Lúc nào chúng ta ăn tối?"

Ngu Trạch nói: "Nhanh nhất nửa giờ."

Tạ Đông Vạn bên cạnh kinh ngạc: "Không phải chứ, nửa giờ nào kịp?"

"Tôi thấy trong bếp có hành lá và trứng gà, còn có cải thìa và củ cải trắng, tỏi tươi và thịt lợn." Ngu Trạch bình tĩnh nói, hiển nhiên đã sớm có kế hoạch: "Trứng tráng với hành lá, cải thìa xào, thịt rang cháy cạnh và canh củ cải, nếu nhanh thì nửa giờ là đủ."

Tạ Đông Vạn câm nín, đối với người một rửa rau thái thịt cũng luống cuống tay chân hết nửa giờ, thực sự không nghĩ ra đây là kiểu "nhanh" như thế nào.

Lý Tĩnh truyền đạt cơm trưa và tối mỗi ngày đều phải tự giải quyết với Ngu Trạch và Đường Na xong, còn nói: "Khoảng bảy đến tám giờ mỗi sáng, cửa nhà trưởng thôn đều sẽ có 'chợ sáng', bữa sáng của chúng ta, cũng có bữa sáng xa hoa cần trả tiền, mọi người còn có thể dùng 'tiền bé ngoan' lấy được mỗi ngày đổi lấy đồ cần dùng, bao gồm vật phẩm bị thu giữ và nguyên liệu nấu ăn, còn --" Lý Tĩnh nháy mắt mấy cái, hoạt bát nói: "Nhận bữa sáng nhất định phải do trẻ con đến nhận, người lớn có đi cùng hay không đều được, nhưng trẻ con chắc chắn phải có mặt, nếu không chúng tôi sẽ không phát bữa sáng đâu nhé."

Ngu Trạch quay người đi ra ngoài hầm trú ẩn.

"Ngu Trạch, anh không nghe sao?" Lý Tĩnh gọi anh lại.

"Còn gì nữa không?" Ngu Trạch hỏi.

"Đúng vậy, còn có một số quy tắc nhỏ."

"Vậy cô nói với Đường Na ấy." Ngu Trạch không quan tâm nói: "Tôi đi nấu cơm tối."

Tạ Đông Vạn vì bữa tối của mình và con trai, vội vàng đuổi theo: "Tôi cũng đi! Có việc vặt gì thì bảo tôi làm!"

Lý Tĩnh chỉ có thể nói quy tắc cho Đường Na một lần, nhưng đại khái do thành kiến với trẻ con, cô ta nói tương đối qua loa. Sau khi giải thích xong, cô ta còn nói: "Chị cũng ở nhà trưởng thôn, có chuyện gì cần tìm chị thì đến nhà trưởng thôn."

Lý Tĩnh rời đi, trong hầm trú ẩn còn Đường Na và Chương Linh Tấn, cậu nhóc mập mạp khẩn trương nói không lưu loát.

Đường Na chê cậu nói chuyện vô vị, dứt khoát lợi dụng cậu làm lao động.

Cô đứng dậy, làm bộ muốn trải lông cừu, cậu nhóc mập mạp lập tức chủ động giành lấy lông cừu, kích động nói: "Em gái Na Na, tấm thảm nặng như vậy nên giao cho anh đi, em ngoan ngoãn ngồi chỗ này là được! Sức anh lớn lắm!" Chương Linh Tấn lấy sức lớn nhất trải lông cừu.

Đường Na đạt được ước muốn, an ổn như núi nhìn cậu nhóc mập mạp, "Em cảm ơn anh Chương."

"Em gái Na Na, em khách khí quá rồi! Không cần lần nào cũng cảm ơn anh!" Chương Linh Tấn lớn tiếng nói.

Lúc này Đường Na cũng không quên kéo thiện cảm của quần chúng cho Ngu Trạch: "Phải nói." Giọng cô vừa mềm vừa ngọt lại chân thành, "Đản Đản đã nói, người khác giúp mình thì mình phải cảm ơn."

Cô đợi Chương Linh Tấn hỏi "Đản Đản là ai", như thế cô có thể mượn cơ hội làm sáng tỏ "nghi ngờ con gái riêng" của Ngu Trạch, nhưng mà --

Nhóc mập mạp lại tỏ vẻ "thì ra là thế", khẽ gật đầu.

Đường Na: "..." Cậu ta không nghĩ ngờ Đản Đản là ai à?

Thế là, cô chỉ có thể tiếp tục liều mình.

Cô ngây thơ nói: "Đản Đản chính là Ngu Trạch, em cũng gọi anh ấy là Ba Ba, Bính Bính, Kê..."

"Đường Na!" Ngu Trạch trầm mặt từ bên ngoài đi vào.

"Làm gì?" Đường Na lật mí mắt nhìn về phía anh.

Ngu Trạch xụ mặt cầm nửa quả táo mới rửa nhét vào tay cô: "Ăn cái này đi, ít nói chuyện thôi."

Một nửa khác, anh cho Chương Linh Tấn ở một bên.

Cậu nhóc mập mạp nhận lấy quả táo như lẽ đương nhiên, nhớ tới lời vừa nãy của Đường Na, vội vàng nói thêm một câu: "Em cảm ơn anh Ngu!"

Ngu Trạch khẽ gật đầu.

Cậu nhóc mập mạp nhìn gương mặt hờ hững lạnh lùng của Ngu Trạch, cảm thấy anh tuyệt đối không đáng sợ như người khác nói, dù sao cũng là người chăm sóc Na Na, làm sao có thể đáng sợ chứ?

Ngu Trạch đặc biệt đến đưa táo cho cô, đưa táo xong thì rời đi, bởi vì đốt lò sưởi, trên giường càng ngày càng nóng, Đường Na rốt cuộc cũng cởi được khăn quàng và trang bị khác, lại qua mười mấy phút, cậu nhóc mập mạp nóng quá trán đổ mồ hôi, cô mới cởi áo lông trên người.

"Em gái Đường Na, thân thể em thật tốt, chịu nóng giỏi thật, em đi Sahara chắc chắn có thể kiên trì được!" Chương Linh Tấn kính nể mà nhìn cái trán Đường Na không đổ một giọt mồ hôi.

Đường Na: "???" Làm sao mà đưa ra cái kết luận này vậy hả?

Cô nhìn Chương Linh Tấn đầu đầy mồ hôi, nói: "Anh Chương, anh về nhà mới của anh đi, xem trán anh đầy mồ hôi kìa."

Chương Linh Tấn quả quyết lắc đầu: "Anh không về đâu, bố anh tráng trứng còn bị cháy đen, anh không ăn đồ bố nấu đâu."

Chương Xuân còn chưa biết mình bị con trai bán, đang ở sát vách dùng phương pháp khoa học nghiên cứu kỹ xảo châm lửa, không hiểu sao anh ta hắt hơi một cái, ngọn lửa vừa mới đây lên lập tức dập tắt.

Anh ta nhìn cái lò từ đầu đến cuối không châm nổi, thở dài, quyết định tới sát vách thỉnh giáo nhà họ Lâm đã bắt đầu nấu đồ ăn.

Ngu Trạch làm việc luôn lưu loát, điểm này Đường Na rõ nhất, anh nói nhanh nhất nửa giờ là có thể ăn cơm, vậy thời gian ăn cơm muộn nhất cũng sẽ không vượt qua mười phút, quả nhiên, cô thanh thản ổn định nằm trên đệm lông cừu trải ga tơ tằm nửa giờ thì Tạ Đông Vạn đến bảo cô dậy ăn cơm.

Tạ Đông Vạn thu dọn đồ trên giường, mang tới một cái bàn thấp từ hầm trú ẩn của mình, liên tiếp bê rau món ăn từ trong một phòng khác đến, thức ăn thơm phức khơi gợi con sâu thèm ăn trong người Chương Linh Tấn, mắt cậu lom lom nhìn thức ăn trên bàn, lén nuốt nước miếng.

Chương Linh Tấn xoa bụng, cảm thấy lúc này món trứng cháy của bố mình cũng nuốt được, nói: "Na Na, anh về ăn cơm đây, tối chúng mình cùng chơi nhé."

Chương Linh Tấn đi không bao lâu, Ngu Trạch bê một đĩa rau xào cuối cùng đi tới, anh nhìn một người còn sót lại trên giường, hỏi: "Chương Linh Tấn đâu?"

"Cậu ta về ăn cơm rồi." Đường Na ngồi xếp bằng trước bàn nhỏ, chờ bò sát nhỏ cống dâng ẩm thực.

Ngu Trạch đặt đĩa lên bàn, Tạ Đông Vạn dẫn Tạ Vân đi đến.

"Thơm quá đi! Bên ngoài hầm trú ẩn ngoài chỗ cậu có mùi thơm, chỗ khác toàn mùi khét! May mắn tôi nhìn xa trông rộng quyết định kết nhóm với cậu, nếu không hôm nay tôi cũng chỉ có nước ăn trứng gà luộc!" Tạ Đông Vạn vỗ thật mạnh vai cậu con trai, hi vọng nghe được câu khen ngợi: "Xem đi! Có phải bố con thông minh lắm đúng không."

"... Ha ha." Tạ Vân lạnh lùng nhếch môi, cậu nhìn Đường Na, lại thờ ơ dời mắt đi.

Người hai nhà vừa bắt đầu ăn tối, Lâm Manh và Lâm Bồi sát vách đến cửa ra vào, phía sau bọn họ còn có Chương Xuân mặt đầy túng túng và Chương Linh Tấn mắt đầy hâm mộ.

"Có chuyện gì vậy? Sao mọi người tới đây hết thế này?" Tạ Đông Vạn dường như cảm thấy uy hiếp, dùng đũa và cơm và đồ ăn nhét đầy miệng, vừa nhai nuốt, vừa buồn cười nói: "Có phải đến tống tiền không, a?"

Lâm Bồi xấu hổ, Chương Xuân cũng ngại nói, hai người lớn xấu hổ, ngược lại hai đứa bé thì không hề cố kỵ.

Chương Linh Tấn ấm ức lớn tiếng lên án: "Cháu đánh giá cao ông ấy! Lần này ông ấy còn chẳng nấu được trứng cháy! Ông ấy còn đốt thủng nồi!"

Lâm Manh thì chân thành thản nhiên đi đến trước giường, ánh mắt trực tiếp nhìn thức ăn trên bàn: "Anh Ngu, Na Na -- chúng em có thể ăn cơm với mọi người không ạ?"

Nấu chính là Ngu Trạch, Tạ Đông Vạn nhìn về phía Ngu Trạch, giao quyền quyết định cho Ngu Trạch.

"Chỗ chúng tôi có một con gà, tôi có thể dùng gà để đổi." Chương Xuân phát huy cái đầu của người làm ăn, khai thác phương pháp giao dịch để thuyết phục Ngu Trạch.

Chương Xuân dẫn dắt Lâm Bồi, anh ta cũng lập tức nói: "Chỗ tôi có bột mì với cà chua! Đều cho mấy người."

Chương Linh Tấn chợt nhớ tới cái gì đó, hớn hở lấy con gấu bông trong túi: "Na Na! Em xem nè, anh tìm được ở nhà anh đó! Có phải rất giống em không? Anh tặng cho em!"

Lâm Manh ngạc nhiên kêu lên: "Giống Na Na thật đó!"

Tạ Vân cũng hiếm khi phát ra âm thanh mang cảm xúc: "Squirtle!"

Đường Na tức giận thiếu chút hất bàn: "Ba người nói bậy! Na Na không phải đầu trọc!"

Hậu quả chọc giận huyết tinh ma nữ chính là, Đường Na yêu cầu hai nhà người nộp nguyên vật liệu và phí gia công mới có thể để cho bọn họ cùng ăn cơm.

Lâm Bồi và Chương Xuân sững sờ, còn có phí gia công?

Chương Xuân còn chưa nghĩ ra nói thế nào, thằng con trai đầu chứa nước đã cướp lời: "Na Na thật thông minh, đương nhiên là phải có phí gia công, sao có thể ăn uống chùa được chứ!"

Tạ Đông Vạn ngậm miếng cơm đẫy, lúng búng mở miệng nói: "Tiền của chúng ta đều bị tiết mục tổ lấy đi rồi, lấy cái gì trả tiền?"

"Không phải chị Lý Tĩnh đã nói rồi sao? Chúng ta có 'tiền bé ngoan' mà!" Đường Na mở to mắt, giòn giã nói: "Mọi người nợ trước, chờ lấy được tiền thì trả lại là được rồi!" Cô cười ngọt ngào, bồi thêm một câu: "Cháu tin tưởng các chú đều là người tốt, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ!"

Hái đứa trẻ đói bụng Lâm Manh và Chương Linh Tấn lom lom nhìn phụ huynh nhà mình.

"Vậy bọn chú trả bao nhiêu?" Lâm Bồi nhìn Chương Xuân.

Ngu Trạch cảm thấy xấu hổ về chuyện kiểu này, Đường Na muốn thu phí, vậy để cô nói đi, anh đứng dậy đi về phía phòng bếp: "Các anh bàn với Đường Na, tôi đi nấu chút mì trứng gà."

Chương Linh Tấn lớn tiếng nói: "Anh Ngu ơi! Em muốn ba quả trứng gà!"

Đường Na nhìn Lâm Bồi và Chương Xuân, nói: "Chú Lâm giao hai mươi quả trứng gà, chú Chương giao ba mươi trứng gà."

"Vì sao chú đắt gấp đôi?" Chương Xuân hỏi.

Đường Na chép miệng với Chương Linh Tấn đang cười ngây ngô với cô: "Bởi vì anh Chương ăn nhiều."

Ngoại trừ nói "được", hai vị phụ huynh còn có thể nói cái gì? Dù sao cũng là lũng đoạn thị trường, không có chỗ cho bọn họ cò kè mặc cả.

Sau khi thỏa thuận xong, cái bàn nhỏ rất nhanh đổi thành hai cái bàn nhỏ ghép lại, người lớn thì đứng ăn, bốn cô cậu nhóc thì ngồi lên giường, phàm là người ăn món Ngu Trạch nấu đều khen không dứt miệng.

"Vừa rồi các anh không xem dáng vẻ thái thịt của Ngu Trạch, vừa nhanh vừa lưu loát!" Lúc Tạ Đông Vạn ăn, còn không ngừng được cái miệng.

"Lúc ở nhà Ngu Trạch hay tự nấu cơm lắm hả?" Chương Xuân hỏi.

Ngu Trạch còn chưa mở miệng, một âm thành giòn giã đã cướp lời anh: "Chúng cháu không có tiền ăn cơm ở ngoài."

Ngu Trạch nhìn về phía Đường Na, muốn dùng thịt rang cháy cạnh lấp kín cái miệng không ngừng ăn nói vớ va vớ vẩn của cô.

Tiếng Lâm Manh vang lên trước khi bố mình ngăn cản: "Anh Ngu, các anh không có tiền ăn cơm ở bên ngoài ạ?"

"Đây không phải rõ ràng sao? Em ngốc thật ý!" Chương Linh Tấn cảm thấy cơ hội biểu hiện trí thông minh cao siêu của mình tới rồi, nói lớn tiếng hơn Lâm Manh: "Bọn họ đã nghèo đến mức phải bán giày, còn có tiền ăn cơm ở bên ngoài à?!"

Chương Xuân lặng lẽ véo Chương Linh Tấn một cái cũng bị lơ đẹp, chỉ có thể giả bộ như cái đứa thần kinh thô này không phải con mình, yên lặng ăn cơm.

Hai ông bố khác đều là người khôn khéo, ánh mắt Lâm Bồi phức tạp cảm thán: "Cậu cũng không dễ dàng."

Tạ Đông Vạn thì vừa mới bồi dưỡng được tình chiến hữu với Ngu Trạch trong chiến tranh phòng bếp, anh ta lo lắng hỏi: "Nghe nói cậu chuyển từ khu đông đến thôn Tiền Hải Tân phía tây, là thật sao?"

Ngu Trạch khẽ gật đầu.

"Là vì kinh tế?" Tạ Đông Vạn hỏi tiếp.

Ngu Trạch do dự.

Đường Na liều mạng nháy mắt với anh, trẻ con biết khóc mới có sữa uống, đồ đần này còn chuẩn bị giữ cái lòng tự trọng vô dụng không buông tới lúc nào nữa hả!

Nhìn bây giờ xem, cục diện tốt thế nào!

Cô dám cá, lúc chiếu tập đầu tiên, cô và Ngu Trạch tuyệt đối là trung tâm! Đương nhiên, huyết tinh ma nữ không chia sẻ với người khác, Đường Na không chỉ muốn làm nhân vật chính tập đầu tiên, các tập sau, cô cũng sẽ nghĩ cách trở thành tiêu điểm.

Ngu Trạch nhìn cô, rốt cuộc chần chừ mở miệng: "... Phải."

Tạ Đông Vạn còn muốn hỏi tiếp, nhưng vấn đề sâu hơn không thích hợp nói bây giờ, Đường Na đang định tìm cớ dời đề tài, con trai Tạ Đông Vạn - Tạ Vân đã nhíu mày mở miệng.

Tạ Vân gắp một miếng thịt rang bỏ vào bát bố mình: "Ăn cơm, nói ít vài câu."

Lâm Manh nhìn Tạ Vân bật cười.

Lâm Bồi nói: "Con trai anh thú vị thiệt."

Tạ Đông Vạn gắp miếng thịt trong bát, căm giận bất bình nói: "Đúng vậy, cực kỳ thú vị, người chung quanh đều nói nó mới giống bố tôi."

Chủ đề thuận lợi dời đi, bữa tối kết thúc trong bầu không khí vui vẻ hòa hợp.

Duy nhất không giao "phí gia công" mà ăn bữa tối Tạ Đông Vạn chủ động nhận công việc rửa hát sau khi kết thúc bữa tối.

Đợi khi Đường Na thoải mái mặc áo ngủ khủng long nằm lên giường, cô phát hiện Ngu Trạch đang chuẩn bị giường đơn giản dị cạnh bức tường đối diện giường.

"Đản Đản." Cô gọi với bóng lưng anh.

"Nơi này không có ai tên Đản Đản." Ngu Trạch không quay đầu lại nói.

"Ngư Ngư." Đường Na lại gọi.

Ngu Trạch rốt cuộc dừng công việc trong tay, quay đầu nhìn về phía Đường Na trên giường: "Cô không thể gọi tên tôi một cách đàng hoàng à?"

"Gọi tên không thân mật, chỉ có người thân thiết nhất mới có thể gọi tên thân mật." Đường Na nói.

Ngu Trạch không nói nhìn Đường Na: "..." Đản Đản, Ba Ba, Bính Bính, Ngư Ngư? Đây là tên thân mật kiểu gì vậy?

"Anh ngủ chỗ đó sẽ lạnh." Đường Na nói, cô bọc chăn lăn từ đầu giường tới cuối giường, lại lăn từ dưới lên đầu, cuối cùng dừng lại, cô đã bọc mình thành con nhộng.

Cô nằm ngửa trên giường, mái tóc mềm mại màu vàng xoã tung trên giường, giống như là một dải ánh sáng rực rỡ.

"Thấy không?" Cô hỏi.

Ngu Trạch "... Nhộng lớn?"

"Anh mới là nhộng lớn! Cái tên ngu si này --" Đường Na ho một tiếng, âm thanh mới đề cao đã biến thành hờn dỗi: "Ngư Ngư!"

"Vậy cô muốn tôi nhìn cái gì?"

"Trên giường còn rất nhiều chỗ có thể ngủ!" Đường Na chớp mắt to nói: "Anh có thể lên ngủ."

"Được rồi." Ngu Trạch tiếp tục mở giường gấp giản dị của anh.

Tiếng Đường Na lại vang lên: "Thế nhưng tôi muốn anh ngủ với tôi cơ."

Ngu Trạch quay đầu, trông thấy gương mặt tròn của cô nháy mắt bi thương.

Cô thấp giọng nói: "Tôi nhớ nhà."

Ngu Trạch nhất thời không rõ cô đang nói thật hay nói dối, không khỏi buông lỏng giường gấp.

Cô yên lặng nhìn anh, như thể khóc mà chưa khóc, đôi mắt to màu xanh tím như có ánh nước dập dờn.

Cuối cùng lúc tắt đèn, Ngu Trạch vẫn nằm cùng Đường Na trên một cái giường.

Hai thợ quay phim trong hầm trú ẩn đều đi ra, chỉ còn lại camera góc tường đang yên lặng nhìn chăm chú bọn họ.

Ngu Trạch chỉnh lại chăn cho cô, nhìn đôi mắt trong veo ướt át trong bóng tối, nhẹ nói: "Ngủ đi."

"Tôi muốn điểm tâm của tôi." Đường Na trong chăn nhỏ giọng nói: "Anh phải thắng lấy lại nó nha, ngày mai không ăn là hết hạn rồi."

"Được."

"Tôi không ngủ được."

"... Cô nhắm mắt lại mới có thể ngủ."

"Anh hát ru tôi đi." Đường Na nói.

Trong bóng đêm, Ngu Trạch nhìn đôi mắt lóe ánh sáng giảo hoạt của cô, anh biết nguyên nhân cô làm như thế.

Mặc dù biết hành vi của cô cuối cùng là vì chính bản thân cô, Ngu Trạch vẫn không thể tránh khỏi cảm nhận được một chút cảm động.

Vì anh bận trước bận sau, coi chuyện của anh như chuyện của mình, suy nghĩ vì anh, vì muốn tốt cho anh -- cô là người đầu tiên.

"... Cô muốn nghe cái gì?" Trong đêm tối anh nhẹ giọng hỏi.

"Tôi muốn nghe bài hát anh thích nhất." Đường Na nói.

Ngu Trạch chuẩn bị một lát, mở miệng nhẹ giọng ngâm nga.

Đường Na nghe âm thanh trầm thấp trong trẻo chậm rãi vang lên, giống như hồ nước mát trong ngày hè, trong đêm tối lẳng lặng chảy qua, làm không khí khô nóng trong hầm trú ẩn cũng biến thành mát mẻ.

"Tôi muốn anh vỗ vai tôi." Cô nhìn Ngu Trạch.

Ngu Trạch không ngừng hát, anh đưa tay đặt lên vai cô, chậm rãi vỗ nhẹ có tiết tấu.

Mí mắt Đường Na càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, cô buồn ngủ nhanh hơn bình thường, dường như nơi này là chỗ làm cô yên tâm hơn mọi ngày.

Cuối cùng, cô không ngăn được cơn buồn ngủ, mi mắt díp lại, cô bắt được một tia ánh sáng cuối cùng đến từ đôi mắt hẹp dài sâu hơn sáng hơn trong đêm tối.

Cùng cô đi vào giấc mơ, là tiếng ca khẽ khàng từ tính của anh.

"... Dành hết sự dịu dàng cho em đều sợ không đủ."

Sáng sớm hôm sau, Đường Na bị tiếng gáy đánh thức, cô nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, nhíu chặt lông mày trở mình.

Không bao lâu, tiếng gáy thứ hai vang lên, Đường Na chôn mình trong chăn.

Lúc tiếng gáy thứ ba xuyên qua chăn vang lên, Đường Na tức giận đá văng chăn, mặc áo ngủ khủng long nhảy xuống giường, đằng đằng sát khí đi ra ngoài.

Cô muốn biến con gà trống ngạo mạn này thành gà nướng trên bàn ăn của cô!

Vừa đẩy cửa hầm trú ẩn, gió lạnh hóa thành cái tát không chút lưu tình đánh vào mặt Đường Na, cô quyết định thật nhanh, lập tức đóng cửa lại.

Một giây sau, cửa lại mở ra, Ngu Trạch mang theo một thân hơi nước đi đến, trở tay đóng cửa lại: "Cô tỉnh rồi?"

Đường Na lập tức đi về giường: "Tôi chưa tỉnh."

Ngu Trạch không nhìn chuyện hoang đường của cô, đi đến phòng bếp: "Rời giường thay quần áo, nửa giờ sau chúng ta đi nhận bữa sáng."

"Anh chạy bộ sáng sớm hả?" Đường Na hỏi.

"Làm sao?"

"Anh thấy bữa sáng hôm nay có cái gì không?"

"Có bánh bao nhân đường."

Ngu Trạch còn chưa dứt lời, Đường Na đã chạy vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Ngu Trạch ôm Đường Na bọc người thành một cục đi ra hầm trú ẩn, bọn họ gặp Lâm Manh đang định đi nhận bữa sáng ngoài cửa ra vào.

"Bố em đâu?" Ngu Trạch nhìn Lâm Manh một thân một mình.

"Bố em còn đang ngủ ạ, mặc kệ ông ấy đi, chưa tới giữa trưa là ông ấy không dậy đâu." Lâm Manh tỏ vẻ đã thành thói quen.

Ngu Trạch dừng một chút, nói: "Vậy chúng ta cùng đi."

"Dạ!" Lâm Manh không hề sợ người lạ, sảng khoái đáp ứng.

Nhà trưởng thôn cung cấp bữa sáng và cử hành "chợ sáng" ở đỉnh núi, mà hầm trú ẩn của tổ tiết mục ở giữa sườn núi, bọn họ hỏi thôn dân mới biết được, từ nơi này đến đỉnh núi phải đi mười lăm phút, đây là đối với thôn dân quen thuộc đường xá.

Đường núi gồ ghề nhấp nhô, trên đường đi Ngu Trạch đều chú ý Lâm Manh một mình leo núi, cho nên mới có thể bắt được cánh tay cô bé lúc cô bé hẫng bước ngã xuống.

"Chị Manh Manh, chị cẩn thận một chút." Đường Na thoải mãi cưỡi kiệu hình người đưa ra một câu quan tâm không mặn không nhạt.

"Không sao, chị không sao! Na Na đừng sợ!" Lâm Manh đứng vững, lập tức trấn an Đường Na.

Đường Na: "..." Cô đâu có sợ?

Ngu Trạch trầm ngâm một lát, vươn tay về phía Lâm Manh: "Em nắm tay anh."

Đường Na rúc trong ngực Ngu Trạch lập tức trừng lớn hai mắt, thân thể vốn dựa vào trong ngực Ngu Trạch cũng đứng thẳng lên.

Cô nhìn Ngu Trạch, anh nhìn Lâm Manh, thế là cô nhìn về phía Lâm Manh, hi vọng cô bé có chút tự mình hiểu lấy... Sau đó cô nhìn thấy Lâm Manh thoải mái cầm tay bò sát nhỏ của cô!

Lẽ nào lại như vậy!

Hai bò sát nhỏ này dám...

"Đúng rồi, chị còn một cái này, cho Na Na." Lâm Manh chợt nhớ tới cái gì đó, dùng cái tay trống không thò vào túi móc ra một cái kẹo nougat in chữ nước ngoài: "Sáng nay chị tìm thấy cái này trong túi quần áo, nghe nói em thích ăn kẹo nên chị giữ lại."

Lâm Manh cảnh giác nhìn thoáng qua thợ quay phim trước sau, cực nhanh lột vỏ kẹo nougat, nhón chân lên, duỗi tay đưa kẹo nougat về phía Đường Na: "Na Na, em mau ăn đi!"

Lúc Đường Na lấy lại tinh thần, trong miệng đã bắt đầu khuếch tán mùi thơm kẹo nougat.

Đường Na nhai kẹo nougat ngọt ngào, tâm trạng nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, lại nhìn Ngu Trạch và Lâm Manh nắm tay, cô cũng không tức giận lắm.

Hừ, nể tình kẹo nougat, tạm thời cho bên ngoài mượn một lát.

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn