Saved Font

Trước/42Sau

Đại Chiến 4Princes

Chương 12: Let’s Go Party

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bữa tiệc được tố chức sang trọng trong vườn hoa hồng, chiếc bánh kem 5 tầng được đặt trang trọng trên lễ đài. Thức ăn được bài biện khắp nơi, khách đến dự rất đông và náo nhiệt. Đa số là giới thượng lưu bạn làm ăn của gia đình ngoài ra họ còn dẫn theo con cái của mình, vậy nên giới tiểu thư công tử cũng đến dự đông vui. Lối mòn dẫn từ cổng ra ngoài vườn được trải thảm đỏ rực rỡ, trước cổng người hầu ăn mặc tươm tắc lịch sự đón khách, 4princes xuất hiện như làm náo động bữa tiệc, các cô gái bữa tiệc xì xào:

-Là các anh ấy, thật đẹp trai!;-Ước gì các anh ấy là bạn nhảy của mình; -Tuấn Anh vẫn đẹp nhất, Đ.Tuấn Th.Nhân T.Khanh các anh ấy đúng là hoảng tử trong giấc mơ;

Bốn anh chàng lịch lãng trọng bộ vest, tôn lên vẻ nam tính sang trọng. Tuấn Anh là nhân vật chính nên anh chàng luôn là người nổi bật hơn ai hết, vẻ đẹp lanh lùng khuôn mặt baby chết người sống mũi cao vút đôi môi đỏ thẳm, đôi mắt sâu bí ẩn như chất chứa điều gì, má lúm đồng tiền khi cười nhưng ko, ko ai biết anh chàng lúc cười ra sao, dù có cười anh chàng chỉ mỉm chi rồi thôi. Ba mẹ Tuấn Anh lo lo phần tiếp chuyện với khách, họ rất ân cần niềm nở, dẫu biết có bao nhiêu người ngõ ý biết tính con mình họ vẫn giải quyết ổn thõa, năm nào cũng vậy bạn bè của họ lại dắt theo con gái của họ ra mắt Tuấn Anh mong sao có đứa con rể quý và quan trọng hơn là gia tài kết xù hàng tỷ đô. Trần Tuấn Anh con của tỷ phú bậc nhất châu Á Trần Văn Trọng(Giám đốc Cty Trần Thị kiêm bộ trưởng bộ thương mại), mẹ Trần Ngọc Lan là chủ tập đoàn kinh doanh mỹ phẩm trực thuộc UNILEVER Đông Nam Á(tiến sĩ ngành quản trị kinh doanh). Gia đình giàu có ba mẹ quyền lực, lại là con một nên từ nhỏ Tuấn Anh đã được đào tạo kĩ lưỡng để sau này nối nghiệp cha mẹ mình đương nhiên việc hôn sự của cậu ấy, ba mẹ cậu ấy vẫn tôn trọng quyền con cái của mình.

Ai cũng cầm trên tay ly rượu vang đỏ sóng sánh cùng cạn ly chúc mừng chủ nhân bữa tiệc, ba Minh và Tiểu Anh cũng đến. Tội cho con bé lại gặp kẻ thù nửa, hôm nay ko biết cô nàng sẽ bị mấy anh chàng băm dằm ra sao. Cùng ba bước vào buổi lễ:

-Chào anh Trọng.

-Chào anh Minh, con bé Tiểu Anh phải ko?

-Đúng rồi, sao anh biết nó!

-Nó giống mẹ nó y đúc à, còn đẹp hơn mẹ nó nữa. Nhớ năm cháu 1 tuổi tôi và bà xã cũng đã đến chúc tuổi cho con bé còn gì.

-Thật là, già cả rồi tôi cũng ko nhớ gì. Tiểu Anh lại đây ba giới thiệu đây là bác Trọng bạn thâm giao của ba, chào bác đi con.

Con bé cung kính lễ phép:

-Con chào bác!

-Bác chào cháu!.

Dì Lan đi đến:

-Chà con gái của của anh sao? Tôi thấy Lam Linh nó đã xinh lắm, con bé này còn xinh hơn nhiều.(quay sang hỏi chồng mình). Anh ơi bọn trẻ đâu rồi?

-Chắc là tụi nó đi vào nhà có tí truyện gì đó.

-Mấy đứa này thật là….(mỉm cười với hai cha con Tiểu Anh). Hai cha con anh cứ tự nhiên nhé hai vợ chồng em còn phải tiếp khách nữa, có gì tàn tiệc hai nhà chúng ta nói chuyện.

Nghe xong câu nói của dì Lan co bé nghi vấn, thầm trọng bụng: -Nói chuyện, họ có ý đồ gì đây!

Con bé đưa ba dắt ra mắt quan khách ai cũng trầm trồ khen vẻ đẹp con bé cả, khi xong xui nghi thức con bé lén ba ra bờ hồ. Vốn là con bé hay ồn ào, nhưng trái lại cô nàng lại là người thích yên tĩnh, nó ngồi trên xích đu lắc lư giống như đứa trẻ.

-Wa, chó con ở đâu vậy ta! Dễ thương quá!

Con bé nhanh tay bắt lấy con chó nựng yêu:

-Em xinh quá à!

Chú chó con có vẻ rất thích con bé, cả hai đùa giỡn quá chừng. Con bé cười nghiêng ngả, còn chú chó thì vứ vẫy vẫy đuôi.

Tiếng vọng từ trong nhà:

-Cậu tìm được nó chưa!

-Chưa nữa!

-Tìm khắp nơi mà vẫn chưa thấy nó nữa, hay là nó ra vườn rồi!

-Cậu nói sao, con chó ấy nó nhát khít à, huống chi ngoài vườn đông người như vậy!

Đ.Tuấn và Tuấn Anh hối hả, T.Nhân T.Khanh đi đến:

-Tuấn Anh ơi tìm khắp nhà rồi tụi mình ko thấy nó đâu hết á!.-T.Khanh

-Đến giờ cậu phải ra mắt mọi người rồi, mau đi thôi-T.Nhân thúc giục

-Nhưng con chó của mình phải tính làm sao!-Tuấn Anh chần chừ

-Thì cứ để cho người làm tìm giúp cậu, khi nào tàn tiệc rồi tụi mình tìm nó cũng ko muộn.(Đ.Tuấn kéo Tuấn Anh) Đi thôi!

Bước ra khỏi nhà T.Nhân nhìn ra cửa, chỉ tay về phía hồ bơi:

-Này, các cậu nhìn kìa! Chó con của Tuấn Anh!

-Đúng rồi đấy, là boo-.4 người vui mừng.

-Cô gái ấy là ai!-T.Khanh thắc mắc

-Tớ đây biết.-Tuấn Anh nhún vai.

-Theo tớ nghĩ thì đấy chắc là một cô gái xinh xắn, các cậu nhìn xem tuy ko thấy mặt nhưng dáng của cô ta mảnh mai nhỏ nhắn, bận chiếc đầm trắng để lộ đôi vai gầy, làn da trắng hồng, đôi chân thì nuột nà, máy tóc dài đen huyền. Tuấn Anh à tớ tìm được bạn nhảy rồi.-T.Khanh cười thích thú.

-Cậu có thôi đi ko, bây giờ mình lại ấy xin lại con chó đây.-Tuấn Anh vội vàng đi

-Vậy thôi 3 tụi mình ra vườn nhé! Đ.Tuấn vỗ vai Tuấn Anh rồi cùng T.Khanh và Thiện Nhân ra vườn. Trước khi ra vườn anh chàng T.Khanh lém lĩnh:

-Cậu nhớ mỡ lời tốt đẹp nhé! Rồi giới thiệu cho mình đấy.

Tuấn Anh bước nhanh đến chỗ, anh chàng khẽ chạm vai cô nàng:

-Bạn ơi!

Tiểu Anh giật mình quay lại: -Hả……………?

Như gặp ma giữa ban đêm, cả ai ko còn tin vào mắt mình nữa, lúc này trong đầu của cả hai đều đặt ra câu hỏi tại sao oan gia của mình lại ở đây. Tuấn Anh ngỡ ngàng khi thấy cô nàng, quả là một trời một vực thường ngày cô nàng cứ như bụi đời lúc nào cũng quần jean quần short áo thun giày bata, vai mang balo, tóc tai buộc lượm hượm, đầu đội nối kết. Hôm nay thì khác cô nàng khoác lên mình chiếc váy trắng tinh hở đôi vai gầy, cổ đeo dây chuyền sao 10 cánh bằng pha lê, chiếc dầm dài chỉ tới đùi để lộ đôi chân thon thả trên chiếc guốc cao màu đỏ, tay cầm ví nhỏ. Đặc biệt là khuôn mặt, nó càng cuốn hút ánh nhìn của bất cứ ai, đôi mắt tròn xoe viền đen càng làm cho đôi mắt cô nàng sâu và bí ẩn với hàng mi dài cong vút. Làn da trắng ko cần đánh phấn nhiều, đôi má hồng tự nhiên, đôi môi đỏ hồng như trẻ con khiến ai nhìn cũng chỉ muốn hôn vào đôi môi ấy e ấp bên máy tóc xõa dài đen mượt mà. Đứng như trời chồng nhìn nhau, Tuấn Anh chiếm thế mỡ lời:

-Tại sao cậu lại ở đây!

-Câu này tôi hỏi cậu mới đúng.

-Nè, vào nhà thì nể mặt chủ chứ, tôi là chủ nhân tôi có quyền!

-Cái gì, nhà này của cậu.

-Đúng

-Bữa tiệc hôm nay là sinh nhật của cậu.

-Ko sao! À mà này, cậu nói ko đến mà. Nếu như đến rồi có uống thuốc chưa, tớ thấy cậu reset bản thân lại ko đến nỗi tệ, còn miệng cậu nhìn thế này chắc chưa may lại rồi.

-Tên kia, ko ko tên dâm tặc kia! Ta nói cho mi biết á, cho dù cậu có sai người mang tên lửa hai máy bay trực thăng đến nhà đón tui đi dự sinh nhật của cậu hả, nằm mơ đi.

Tuấn Anh nhìn con chó trên tay của Tiểu Anh:

-Cậu con chó lại cho tớ! Nhanh lên.

Con bé nhìn con chó rồi quay sang trách Tuấn Anh:

-Nè, cậu là chủ nó gì kì vậy để nó ở đây lỡ nó đi rồi té xuống hồ thì sao. Chẳng có tí gì là yêu thương xúc vật!

-Cậu trả lại cho tớ ko! Tớ hành hạ đánh đập hay thương yêu nó mắc mớ gì tới cậu. Nó là của mình mau trả đây.

Tuấn Anh vừa chộp tay tới con bé nhanh nhẹn né, từ ngoài vườn dì Lan đi tới:

-Hay quá Tuấn Anh, cả Tiểu Anh cũng ở đây nữa! Các con nhanh ra buổi tiệc đi, khách tới hết rồi chỉ còn đợi con thôi đó Tuấn Anh.

-Mẹ, mẹ giúp con lấy lại con chó ấy đi.

Dì Lan nhỏ nhẹ:

-Con ra vườn trước đi(Tuấn Anh liếc Tiểu Anh con bé cười ngây ngô, dì Lan ân cần)

-Con tìm được con chó của Tuấn Anh rồi à, dì thay mặt nó cám ơn con. Đưa đây cho dì…(con bé chằn chừ)…..mau đi con bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, để khi nào xong dì cho con mượn nó, con thấy đó nó cũng mệt rồi con để cho nó đi tìm chỗ ngủ đi.

Con bé đành chịu, dì Lan dỗ ngọt quá hay con bé đưa con chó cho dì Lan mà tiếc, dì Lan liền sai người mang nó vào nhà, rồi dẫn Tiểu Anh ra đến bữa tiệc:

-Thôi mà, chúng ta đi đến dự tiệc thôi con.

Tiểu Anh cùng dì Lan bước đến bữa tiệc, bạn bè cùng lớp và cả thầy cơ cũng đã đến đầy đủ dường như họ ko nhận ra Tiểu Anh con bé được dì Lan quý mến cho nên dì ấy dẫn con bé ngồi cùng bàn với mình, đối diện cái bàn đó T.Khanh, T.Nhân, Đ.Tuấn, Hà My, Thu Giang, Ngọc Như và cả Lam Linh cũng ngồi ở đó. Thu Giang nhìn xung quanh rồi nhìn sang bàn bên cạnh, Thu Giang xì xầm với T.Nhân:

-Thiện Nhân cậu nhìn sang bàn bên kia xem! Bàn của mẹ Tuấn Anh đang ngồi ấy.

Thiện Nhân quay sang, đột nhiên cậu ta hết hồn:

-Đó là Tiểu Anh mà, sao cậu ta lại ở đây.

-Tốt thật cậu ấy cũng đến-Thu Giang vui mừng.

-Nhưng sao cậu ấy ngồi cùng dì Lan.

-Hay là họ có sắp đặt gì đây.

Cả hai nghi vấn, Đ.Tuấn ngồi cũng phát hiện ra Tiểu Anh đang ở bàn đối diện, cậu ta nhìn con bé, cô nàng quay mặt nhìn sang bắt gặp Đ.Tuấn, anh chàng gật nhẹ đầu như lời chào hỏi.

Bữa tiệc bắt đầu, đầu tiên là tiếc mục của T.Khanh. Anh chàng vốn có tài ăn nói cho nên anh chàng được giữ vai trò mc của bữa tiệc, anh chàng phong độ bước lên lễ đài dõng dạc:

-Xin chào mừng tất cả mọi người đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 17 của Tuấn Anh!

Tiếng vỗ tay kéo dài rộn rã, anh chàng tiến lên lễ đài. T.Khanh nói tiếp:

-Và bây giờ xin mời bạn Tuấn Anh phát biểu vài lời trước quan khách và bạn bè.(đưa mic cho Tuấn Anh)

-Điều đầu tiên con xin cám ơn ba mẹ là người đã sinh con ra và nuôi con khôn lớn dù ba mẹ bận trăm công nghìn việc vẫn ở đây và dự sinh nhật của con. Con xin cám ơn các cô các chú đã ko ngại đường xa bỏ lo toan bộn bề của công việc dành ít thời gian đến đây mừng tuổi của cháu. Mình xin cám ơn các bạn của mình, cám ơn những người bạn tốt, các cậu luôn ủng hộ mình, luôn động viên mình.(Tràn pháo tay kéo tay). Cám ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật của mình hôm na

Mọi người có vẻ rất hài lòng với những câu Tuấn Anh phát biểu, dàn nhạc bắt đầu tấu lên bản Happy birthday. Đèn tắt, chỉ còn ánh nến lung linh anh chàng nhắm mắt thầm cầu nguyện, tất cả mọi người trong bữa tiệc cùng nhau cất tiếng hát vang:

Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday

Happy birthday to you!

Đèn lại sáng, Tuấn Anh bắt đầu nghi thức cắt bánh. Nghi thức rườm rà rốt cuộc đã xong, anh chàng cầm ly rượu đi tới từng bàn ra mắt quan khách. Đến bàn ngồi Tiểu Anh, thằng nhỏ này bắt đầu ………………

Trước/42Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian