Saved Font

Trước/31Sau

Đại Chu Tiên Lại

Chương 27: Sơn Nhân Tự Có Diệu Kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Vong Mạng

***

Sau khi dùng lôi pháp tiêu diệt gã lùn, nội tâm Lý Mộ cũng không bị chấn động quá lớn.

Không phải hắn trời sinh máu lạnh vô tình mà là đạo pháp của gã lùn quá quỷ dị, tràn ngập khí âm tà, pháp môn mà gã tu luyện cũng không tầm thường, không biết đã giết hại bao nhiêu sinh linh mới có thể tu được đạo hạnh như bây giờ. Hôm nay, gã lại vì huyết án của Triệu gà mà nhiều lần ra đòn sát thủ với Trương Sơn và hắn, đủ để thấy bản tính của gã, giết gã xem như là vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.

Lý Mộ thở sâu, đợi khi nội tâm bình tĩnh lại mới quay người đi tới trước mặt Trương Sơn, gỡ lá bùa trên ngực y xuống.

Thân không thể động, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe một hồi lâu, đang khi nội tâm hoảng loạn vô cùng, Trương Sơn đột nhiên thấy cả người nhẹ bẫng đồng thời có thể cử động lại được.

Y nhìn khắp lượt xung quang rồi căng thẳng đưa mắt nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tên lùn vừa nãy sao rồi?”

Lý Mộ chỉ đám tro xám trên mặt đất, đáp: “Hắn muốn giết ta, nhưng không biết thế nào, đột nhiên có tia sét trên trời bổ xuống, đánh hắn thành tro bụi…”

Trương Sơn thoáng sửng sốt, hỏi: “Thằng lùn đó đã bị đánh chết?”

Lý Mộ khẽ gật đầu, hàm hồ giải thích: “Chắc do quá nhiều chuyện xấu, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nên cho sét đánh chết hắn, cũng có thể là do khi nãy hắn thi pháp xảy ra sai sót nên bị phản phệ, mà tóm lại hắn đã chết. Vừa nãy ngươi không thấy đâu, tia sét kia đánh thực quá chuẩn…”

Trương Sơn mới rồi đưa lưng về phía này, cơ thể và các giác quan bị phong cấm nên không biết chuyện gì đã xảy ra, giờ nghe được gã lùn kia bị trời phạt liền hung hăng nghiến răng, gằn giọng nói: “Đáng đời!”

Mắng chửi xong, gã lại nhìn sang Lý Mộ, hỏi: “Chúng ta giờ nên làm gì?”

Lý Mộ lắc đầu, đáp: “Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp.”

Nếu lúc trước trong lòng Lý Mộ vẫn còn chút hoài nghi về vụ án Triệu gia và Lâm Uyển, nhưng sau khi gã lùn xuất hiện, một chút hoài nghi kia cũng tan theo mây khói.

Rất rõ ràng, Triệu gia không hoàn toàn tin tưởng việc hồn phách Lâm Uyển đã triệt để tiêu tán nên mới có chuyện gã lùn xuất hiện.

Thực ra cũng không phải hắn không nghĩ ra biện pháp, trái lại, trong lòng hắn đã có sẵn nhiều kế hoạch, có điều chưa có cái nào chu toàn.

Đúng lúc này, Trương Sơn đột nhiên lên tiếng đề nghị: “Hay là để ta đi thăm dò ý tứ huyện lệnh đại nhân một chút?”

Lý Mộ kinh ngạc hỏi lại: “Trương huyện lệnh dám quản việc Triệu gia?”

Nếu huyện lệnh đại nhân là một vị quan tốt không sợ cường quyền thì chuyện này đơn giản đi rất nhiều, chỉ tiếc Lý Mộ không hiểu vị huyện lệnh đại nhân này lắm. Trương Sơn ở huyện nha lâu hơn Lý Mộ mấy năm, chắc hẳn sẽ hiểu rõ tính nết huyện lệnh.

“Không dám.” Trương Sơn lắc đầu rồi nói tiếp: “Nếu là lúc trước thì Triệu gia tính gì, nhưng giờ Triệu gia sắp kết thân với quận thừa, Trương huyện lệnh lại như cáy, làm sao dám quản chuyện dính tới quận thừa…”

Nếu chỉ là để Triệu Vĩnh phải chết thì quá đơn giản, Lý Mộ dùng một đạo sấm sét thôi là có thể tiễn gã xuống âm phủ.

Khó chính là làm sao vừa khiến Triệu Vĩnh đền tội, vừa để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của gã, trả lại công đạo cho Lâm Uyển.

Lý Mộ suy nghĩ một chút xong nhìn Trương Sơn, nói: “Ngươi trước cứ thứ một chút xem.”

Huyện nha Dương Khâu huyện.

Trương huyện lệnh đang uống trà ở tiền đường thì một tên bộ khoái gõ cửa bước vào.

Lão đưa mắt nhìn qua, phát hiện là bộ khoái Trương Sơn. Trương Sơn tuổi không tính là già nhưng cũng là người có thâm niên trong huyện nha, đầu óc linh hoạt, ánh mắt khá nhanh nhạy, mấy năm nay chạy đông chạy tây giúp lão làm không ít việc.

Trương huyện lệnh nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Mặt ngươi sao thế?”

Trương Sơn lộ vẻ xấu hổ, đáp: “Thuộc hạ vô ý vấp ngã.”

Trương huyện lệnh liếc mắt nhìn nhìn y xong lên giọng: “Không phải ta nhiều chuyện, ngươi tốt xấu gì cũng họ Trương, Trương trong hiêu trương(1), vậy mà lại bị bà nương trong nhà hiếp đáp như vậy, thực làm mất mặt mũi người họ Trương chúng ta…”

Mặt mo Trương Sơn đỏ bừng lên. Y vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Đại nhân, thuộc hạ có một bản án trọng yếu muốn bẩm báo.”

Trương huyện lệnh đặt chén trà xuống, hỏi: “Bản án gì?”

Trương Sơn đáp: “Có một thiếu nữ ở Lâm gia thôn bị mất tích. Sau khi điều tra, thuộc hạ nghi ngờ nàng bị người ta sát hại.”

Nghe thấy có án mạng trong khu vực mình quản lý, thần sắc Trương huyện lệnh liền trở nên nghiêm túc, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói chi tiết xem.”

Trương Sơn sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hai tháng trước, có một thiếu nữ Lâm gia thôn bị mất tích, mà vị hôn phu có hôn ước với nàng, lại đi lấy người khác trong khi còn chưa rõ việc gì đã xảy ra với nàng. Việc này về tình về lý đều nói không thông, trừ khi…”

“Trừ khi hắn biết rõ nàng không thể về được!” Trương huyện lệnh vỗ mạnh một cái lên bàn, cả giận nói: “Lập tức dẫn tên kia về huyện nha, bổn quan muốn đích thân thẩm vấn!”

Trương Sơn đổi giọng, nói thêm: “Nhưng mà, gã đó là người Triệu gia thành Tây…”

“Triệu gia thành Tây? Là Triệu gia có con trai trưởng làm quan tại Trung Châu?” Trương huyện lệnh nghe Trương Sơn nói xong liền thoáng sửng sốt, tiếp đó lập tức nói: “Chuyện bắt người trước không vội, án này phải điều tra cẩn thận…”

“Không phải là Triệu gia đó…”

“Mạng người như trời, làm sao có thể chẫm trễ, giờ lập tức bắt người về đây cho ta!”

Trương huyện lệnh một lần nữa ngồi ngay ngắn lại, trừng mắt nhìn Trương Sơn, hừ lạnh nói: “Khốn khiếp, coi như là Triệu gia kia thì sao chứ, giết người thì đền mạng, ngươi cho rằng bổn quan khuất phục trước cường quyền sao?”

“Đại nhân cương trực công chính, tất nhiên là không rồi. Nhưng Triệu gia này gia tài bạc triệu…”

“Ý của ngươi là bổn quan sẽ bị mua chuộc?”

“Thuộc hạ tuyệt không có ý này.”

“Vậy ngươi còn chờ cái gì!”

“Nhưng nhạc phụ của tên họ Triệu kia có phần quyền thế…”

Chỉ cần không phải là Triệu gia kia, lão có thể làm chủ mọi thứ trong Dương Châu huyện. Trương huyện lệnh vung tay áo lên, dõng dạc nói: “Bổn quan mặc kệ nhạc phụ tương lai của hắn là ai, nếu dám ngăn trở, bắt luôn về huyện nha!”

“E là không bắt về được…”

“Vì sao?”

“Bởi nhạc phụ tương lai của hắn chính là quận thừa đại nhân…”

“Ngươi nói là Triệu Vĩnh?”

“Đúng vậy.”

“…”

Trương huyện lệnh uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén xong, khuôn mặt bỗng lộ vẻ tươi cười, hiền hậu nhìn Trương Sơn, vẫy vẫy tay với y rồi bảo: “Tới, ngươi tới đây, bổn quan có chuyện cần nói với ngươi.”

Một tràng âm thanh trầm đục từ trong tiền đường huyện nha vang lên, tiếp đó chỉ thấy Trương Sơn ôm mông đầy những dấu giày, kêu lớn: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”

Trương huyện lệnh thở phì phò, chỉ tay vào y, mắng to: “Cút, lập tức cút ngay cho lão tử, cút thật xa vào, mấy ngày tới bổn quan không muốn thấy mặt ngươi nữa!”

Tl lăn lê bò toài chạy ra tới cửa, bỗng sau lưng lại có âm thanh truyền tới: “Đứng lại!”

Trương huyện lệnh đứng trong sảnh, hỏi: “Chuyện này là thật?”

Trương Sơn nghiêm túc gật đầu, đáp: “Thuộc hạ đích thân điều tra qua, tất cả đều là thật, nếu đại nhân không tin, có thể phái người tới Lâm gia thôn hỏi thăm.”

Trương huyện lệnh trầm mặc trong chốc lát, chỉnh lại cái mũ quan xong, hờ hững nói: “Hai ngày sau tiểu thư muốn mời khuê trung mật hữu(2) của nó tới Dương Khâu huyện du ngoạn, bằng hữu của nó chính là thiên kim nhà quận thừa, ngươi tìm hai ngươi đi theo bảo vệ an toàn, nếu để xảy ra chuyện gì, bổn quan chém cái đầu chó của ngươi, đã nghe rõ chưa?”

Trương Sơn đứng thẳng người, nghiêm nghị đáp: “Nghe rõ!”

“Nghe rõ rồi thì lập tức cút cho lão tử, cút ngay, cút ngay!”

Trương Sơn hộc tốc chạy ra khỏi tiền đường. Lý Mộ đứng ở cửa phòng thấy y dù người đầy dấu giày nhưng lại cười đến nỗi miệng sắp ngoác tới tận mang tai, liền kinh ngạc hỏi: “Trương huyện lệnh đáp ứng rồi?”

Trương Sơn lắc đầu, đáp: “Không đáp ứng, hơn nữa còn đánh ta một trận.”

“Vậy sao ngươi còn cao hứng như thế…” Lý Mộ lắc đầu nói tiếp: “Được rồi, cứ để ta dùng biện pháp của ta.”

Trương Sơn phất phất tay: “Không cần.”

Lý Mộ nhướng mày hỏi: “Ngươi có cách?”

Trương Sơn cười thần bí đáp gọn: “Sơn nhân tự có diệu kế!(3)”

Chú giải:

1. Hiêu trương nghĩa là kiêu ngạo, đáng tiếc Trương bộ khoái gặp vợ không kiêu ngạo nổi.

2. Khuê trung mật hữu, còn hay được viết gọn là bạn khuê mật: Bạn thân chung phòng, nghĩa chỉ bạn rất thân thiết (cái này chỉ áp dụng cho hai người bạn giới tính nữ.)

3. Sơn nhân tự có diệu kế: Sơn nhân ở đây không đơn thuần là người miền núi, nó là cách nói khiêm tốn, chỉ những ẩn sĩ tài cao mưu lớn, luôn có cách giải quyết những vấn đề hóc búa. Cũng có cách hiểu là người miền núi có cách riêng, độc đáo để giải quyết các vấn đề trong cuộc sống. Đây cũng là tên một cuốn sách của tác giả Vương Dĩnh, xuất bản năm 2004 bởi NXB Công Nhân TQ.

Trước/31Sau

Theo Dõi Bình Luận