Saved Font

Trước/198Sau

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 35: Nghi Vấn Trùng Trùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nha dịch đem Vãn Lục nâng vào trong nhà, rồi tra xét hoàn cảnh chung quanh, sau đó canh giữ ở ngoài viện, bộ khoái dẫn đầu là hai người hỗ trợ cứu trị hôm nay.

Nhiễm Nhan phân phó Hình Nương và Lưu thị cùng đi sắp xếp một chút cho Vãn Lục, không để xảy ra sai sót, sau đó xoay người vào phòng.

Tang Thần chân tay luống cuống mà đứng ở trong viện, trong lòng ngực ôm bao vải, không biết nên làm gì.

"Tiến vào!" Nhiễm Nhan đứng ở cửa thính đường, sắc mặt không tốt. Nàng vốn tưởng rằng Tang Thần sẽ theo vào trong, ai ngờ người này thế nhưng một chút tự giác cũng không có.

Tang Thần bộ dạng như vừa tìm được lý tưởng sống, vui vẻ chạy lại.

Nhiễm Nhan hừ lạnh một tiếng, vẫn lạnh mặt, bất quá nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của hắn, khói mù trong lòng cũng tản đi rất nhiều.

Tang Thần người này rất quái lạ, có đôi khi như hiểu rõ được đạo lý đối nhân xử thế, không phải loại người chưa từng gặp qua thế sự hiểm ác, nhưng mà mỗi khi gặp mặt, hắn đều mang cái bộ dáng phúc hậu mà ngây thơ vô hại kia, đôi mắt kia, cứ hồn nhiên thuần tịnh không chứa một tia tạp chất.

Nhìn đôi mắt Tang Thần, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên một cặp mắt khác, tối tăm lãnh tuyệt, phảng phất vĩnh không thấy mặt trời.

"Nương...nương tử!" Tang Thần bị Nhiễm Nhan nhìn đến mắt cũng không nháy, mặt đỏ tai hồng, đến mức vành tai thiếu điều nhỏ ra máu, "Đây là...một chút...một chút tâm ý của tại hạ."

Tang Thần khẩn trương mà nuốt nước miếng một cái, cuống quít đem tay nải đặt ở trên bàn con trước mặt Nhiễm Nhan.

Trên cái gói màu lam sẫm có dấu mồ hôi tay ở chỗ hắn cầm, khóe môi Nhiễm Nhan hơi cong lên, duỗi tay mở ra. Nhưng khi vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, biểu tình mới vừa hòa hoãn đột nhiên tối sầm, "Lần sau không được đưa loại đồ vật này nữa!!"

Nhiễm Nhan biểu tình lạnh băng mà nhìn chằm chằm khối nghiên mực bằng bùn lắng khắc hoa lan trước mặt, chỉ muốn đem nó nện lên cái đầu không biết nghĩ cái gì kia của Tang Thần. Ba lần bái phỏng, ba lần đều đưa nghiên mực hoa lan, hai cái nghiên trước đã bị Nhiễm Nhan đập, nàng nếu lựa chọn ổn định ở Đại Đường, thì cần phải toàn tâm toàn ý cố gắng mà sống, không cho chính mình lưu lại một tia hy vong xa vời không thực tế nào, có điều Tang Thần cứ như cố tình đối nghịch với nàng, mỗi một lần đều đưa cùng một cái nghiên mực, Nhiễm Nhan thật sự không thể không nổi điên.

Tang Thần sắc mặt chuyển trắng, "Người khác đều rất thích, tại hạ cho rằng nương tử cũng sẽ thích..."

Nhiễm Nhan đang lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt lại bị ống tiêm bằng gốm sứ trong bao đồ hấp dẫn.

Mặt ngoài ống tiêm màu trắng, có trang trí như vết rạn, men sứ tinh tế, sáng như gương, thành ống rất mỏng, không thua gì ống tiêm pha lê bình thường, pít tông bên trong cũng cùng chất liệu, mặt trên có khắc vạch rõ ràng, như vậy cho dù ống tiêm không trong suốt, cũng có thể căn cứ vạch khắc trên ống mà phán đoán lượng dược vật là nhiều hay ít.

Cái ống tiêm bóng loáng xinh đẹp lẳng lặng nằm trên lớp vải thô màu xanh biển, càng có vẻ giống một tác phẩm nghệ thuật, tinh xảo mỹ lệ.

Nhiễm Nhan tùy tiện cầm lấy một bộ, đem pít tông nhét vào trong ống tiêm, hoàn toàn vừa vặn! Lại đem mấy bộ còn lại đều gắn vào thử, thế nhưng không ra sai sót gì. Trên mặt lập tức trời quang mây tạnh, ánh mắt nhìn Tang Thần cũng hòa hoãn một chút, "Tốt lắm, đa tạ."

"Không có gì, không có gì, nương tử cũng giúp tại hạ, hôm qua tại hạ đem tụng trạng giao cho Hàn Huyện thừa, hắn nói viết được đến nói có sách mách có chứng như vậy, tất nhiên có thể làm Thứ Sử tra rõ án này." Tang Thần thấy tâm tình Nhiễm Nhan có vẻ tốt lên, cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra.

Nói xong, trong phòng lại khôi phục an tĩnh, Tang Thần trộm liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, không nghĩ tới vừa liếc mắt lại đối diện đôi con ngươi đen kịt của Nhiễm Nhan, tim đập như nổi trống, mặt mũi không khống chế được mà đỏ bửng lên.

"Vụ án của Hàn lang quân có tiến triển gì không?" Nhiễm Nhan biết Hàn Huyện thừa đang lén tìm chứng cứ, cả hai vụ án này đều có quan hệ với Tần Tứ lang, nói không chừng có chút liên kết với nhau

Tang Thần không dám nhìn nàng, cúi đầu nói: "Căn cứ kết quả nghiệm thi của nương tử, Hàn Huyện thừa cảm thấy, hung thủ có khả năng là ở Thải Tú quán hoặc trong phủ Hàn gia , gần đây Thải Tú quán đóng cửa nghỉ ngơi, nơi này lại không thuộc huyện Tấn Lăng, hắn không tìm hiểu được tin tức gì. Hàn Huyện thừa hiện tại hoài nghi một thị tỳ bên người của Hàn lang quân, nhưng còn chưa tìm được chứng cứ."

"Vì sao lại hoài nghi thị tỳ kia?" Nhiễm Nhan hỏi.

Tang Thần nói: "Thị tỳ kia là được Hàn lang quân mua từ nông thôn, từ lương dân bị bắt thành nô tịch, nghe nói hồi còn ở nông thôn nàng có một nam nhân thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ đính hôn, Hàn Huyện thừa hoài nghi là nàng ghi hận trong lòng, nên mới đầu độc."

Nhiễm Nhan gật gật đầu, xem ra Hàn gia cũng không phải cái thứ tốt gì, khinh nam bá nữ, Hàn Sơn còn vì tư dục bản thân mà hủy nhân duyên người khác. Tuy rằng Nhiễm Nhan đối với phá án cảm thấy rất hứng thú, nhưng cũng biết nơi này là Đại Đường, có những chuyện không tới phiên nàng quản, tốt nhất là không dính vào. Có điều có thật như Hàn Huyện thừa hoài nghi như vậy hay không thì Nhiễm Nhan cảm thấy không chắc.

"Nương tử." Tang Thần thật cẩn thận gọi.

Nhiễm Nhan hơi nhướng mày ý bảo hắn tiếp tục nói, nàng hiện tại có chút hiểu biết Tang Thần, một khi hắn dùng cái giọng điệu này, đảm bảo là không có chuyện gì tốt.

"Hôm nay Vương thị thôn bên cạnh có tới mời ta viết tụng trạng, nói là nam nhân của nàng là bị người hại, tại hạ muốn thỉnh nương tử..." Tang Thần ngượng ngùng không dám nói tiếp, dù gì Nhiễm Nhan vốn xuất thân cao quý, lại là một nương tử, cứ liên tục thỉnh người ta đi đối mặt thi thể, hắn trong lòng rất là băn khoăn.

Bộ dáng ngượng ngùng của Tang Thần, cũng không làm người cảm thấy phản cảm, trong mắt Nhiễm Nhan thì ít nhất so với bộ dạng nổi ngốc của hắn thuận mắt hơn nhiều.

"Lần trước là giao dịch, lần này thì sao? Ngươi tính toán lấy cái gì hồi báo ta?" Không biết vì sao, Nhiễm Nhan thấy bộ dạng của hắn như vậy, cũng muốn trêu đùa một chút.

Tang Thần nhất thời cứng họng, hắn một thầy dạy học nghèo, lấy cái gì đi báo đáp người ta, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn biết ngượng ngùng nói: "Là tại hạ quá đường đột, tại hạ một nghèo hai trắng, không có gì báo đáp..."

Thân thể Nhiễm Nhan vừa mới khôi phục không lâu, hôm nay lại thêm một hồi lăn lộn, có chút mệt mỏi, hơi nghiêng người dựa vào ghế cong, rũ mắt suy ngẫm, Tang Thần cũng không phải hoàn toàn là một con mọt sách, bề ngoài thoạt nhìn vừa ngốc vừa khó đỡ, chỉ là trước mắt xem ra, hiệu suất cùng chất lượng làm việc đều là nhất lưu, hơn nữa lại là người cho nàng cảm giác có thể tin được, sau này tất nhiên còn có thể dùng đến, giúp hắn vài lần cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ sợ hắn không biết điểm dừng.

"Nương tử, những đồ dùng kèm với ống tiêm, tại hạ làm xong sẽ đưa qua." Tang Thần đứng dậy, hơi co quắp nói: "Kia...tại hạ cáo từ."

Tang Thần thấy Nhiễm Nhan thật lâu không đáp lại, còn tưởng là mình vừa yêu cầu quá phận, chọc nàng không vui, liền đứng dậy rời đi. Vừa mới đi đến cửa phòng, nghe thấy thanh âm thanh lãnh phía sau: "Ta sẽ suy xét."

Tang Thần nao nao, vui sướng chắp tay nói với Nhiễm Nhan: "Đa tạ nương tử"

"Đừng vội tạ, ta vẫn chưa nói là sẽ đáp ứng ngươi." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.

Những lời này không hề ảnh hưởng đến tâm tình Tang Thần, chính hắn cũng không biết vì sao sẽ ma xui quỷ khiến mà tìm Nhiễm Nhan hỗ trợ, kỳ thật hắn có thể cứ vậy mà viết tụng trạng, dù gì trước đây cũng viết qua nhiều lần, trừ bỏ vụ án Hàn Sơn, không có lần nào yêu cầu nghiệm thi, lần này cũng không ngoại lệ.

Tang Thần đi rồi, Hình Nương mới từ trong phòng Vãn Lục đi ra, thấy Nhiễm Nhan xoa xoa đầu, liền bước lại giúp nàng xoa.

"Cảm ơn." Nhiễm Nhan nói theo thói quen.

Hình Nương cười nói: "Nương tử còn khách sáo với lão nô làm gì."

Lẳng lặng mà xoa xoa một hồi, Hình Nương chung quy nhịn không được mới nói: "Nương tử, Tang tiên sinh tới thường xuyên như vậy, tám phần là có ý với ngài, ngài là người có hôn ước, vẫn là đừng cùng hắn thân cận quá, vạn nhất bị a gia bà bà tương lai biết, mỗi ngày sau này sẽ khó yên ổn."

Nghe mấy câu này, Nhiễm Nhan mới nhớ tới mình còn phải đi Nhiễm phủ, tìm a gia tham khảo chuyện hôn sự. Bất quá, Tần Tứ lang vừa mới xảy ra chuyện, người Tần gia hẳn là đang vội vàng lo lắng cho hắn, Nhiễm gia sợ cũng sẽ thận trọng suy xét lại, bởi vậy cũng không cần phải đi bây giờ.

"Lưu thị tới rồi?" Nhiễm Nhan hỏi.

Nhắc tới Lưu thị, vẻ mặt Hình Nương lộ ra vài phần tán thưởng, "Đúng vậy, Lưu thị rất là biết lễ nghĩa, còn có một tay thêu thùa theo phong cách Tô Châu, rất đẹp. Nương tử cần gặp nàng?"

"Tạm thời không cần, ngươi trước tiên đi thỉnh sư phụ lại đây nhìn thương thế của Vãn Lục một cái đi." Nhiễm Nhan nói.

Hình Nương ứng tiếng, rời khỏi thính đường.

Nhiễm Nhan kéo thân mình mỏi mệt, đi ra chỗ đống mốc xanh, lấy ra mấy cái vỏ trái cây, mì sợi đầy mốc xanh, dùng mấy que trúc mảnh cố định chúng trong dung dịch nuôi cấy, bảy ngày sau là có thể chính thức chiết xuất ra Penicillin.

Nhiễm Nhan đã nói với Yên Nương, nếu bệnh tình trở nặng, có thể phái người tới thôn trang tìm nàng, đã qua mấy ngày nhưng cũng không có người lại tìm, có thể thấy được hiệu quả của phương thuốc nàng khai ra cũng không tồi, hẳn là có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.

Sau khi làm tốt hết thảy, Nhiễm Nhan liền nằm lên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu không ngừng hiện lên mấy điểm không bình thường trong những chuyện nàng chứng kiến mấy ngày gần đây.

Cái chết của Hàn Sơn và cái chết của thị tỳ của Ân Miểu Miểu, phảng phất như có người cố ý nhằm vào Tần Tứ lang, rất có khả năng là một người làm. Hung thủ nảy sinh ý muốn giết hại Vãn Lục, cũng có thể có quan hệ với mấy vụ án này.

Đầu tiên là vị Yên Nương kia, sau khi nghe thấy trong quán chết người, tỉnh bơ không giống phản ứng mà một tú bà nên có, chú trọng vẻ ngoài của kỹ nữ còn hơn mạng người.

Thúy Mi của Thải Tú quán, cường điệu mình là thanh quan, lại nhiễm bệnh giang mai. Bệnh của nàng phát ở khóe miệng, xem tình trạng, rõ ràng cùng thời gian Hàn Sơn phát bệnh chênh lệch không quá năm ngày, nhưng khả năng bị Hàn Sơn lây bệnh tính ra thấp hơn bị Tử Tự lây bệnh.

Chẳng lẽ là yêu đồng tính? Hay là gián tiếp lây qua chén uống trà? Nếu là khả năng sau, nàng vì sao lại muốn che giấu?

Rồi sau đó là Ân phủ, thị tỳ ở Ngọc Lan cư đã chết quá năm cái canh giờ, nhưng hung thủ giết chết thị tỳ, nếu không phải người Ân phủ, cũng là người có liên hệ chặt chẽ với Ân phủ, có thể tương đối tự do ra vào Ân phủ, còn đối với Ân phủ vô cùng hiểu biết. Vùng da lộ ra trên thi thể thị tỳ không thấy thi đốm, bởi vì chưa kiểm tra kĩ, không thể kết luận chính xác thời gian tử vong của nàng.

Còn có Ân Miểu Miểu, thị tỳ của nàng đã mất tích ít nhất năm sáu canh giờ, chẳng lẽ không hề phát hiện? Còn lúc ở trong tiệc trà cũng vậy, nàng đề xuất ra trò chơi trốn tìm, có thể suy đoán, Ân Miểu Miểu nếu không phải hung thủ, ít nhất cũng là đồng mưu.

Mà Nhiễm Mỹ Ngọc lúc ấy cũng ở gần đó, trên móng tay nàng ta cũng có đan khấu màuđỏ.

Nghĩ lung tung một hồi, Nhiễm Nhan ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết trong giớiquyền quý thành Tô Châu đã truyền ra biểu hiện phi thường dũng mãnh của nàng ngàyhôm nay, đặc biệt là việc cứu Vãn Lục "Chết mà sống lại".

Nhiễm Văn đương nhiên cũng nhanh chóng nghe được tin tức, quả nhiên như NhiễmNhan sở liệu, hắn trong lòng bắt đầu do dự, nữ nhi như vậy có thể xứng đáng đemgả cho những người quyền thế cao hơn, gả cho nhi tử của Tần thượng tá thì cóchút lãng phí.

Trước/198Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối