Saved Font

Trước/257Sau

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 130: Tà Môn Ngoại Đạo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đứng trên đan đài là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng trải qua sự đời, nhìn thấy nhiều người như vậy nhìn về phía nàng, gương mặt đỏ ửng, vô cùng khẩn trương.

"Tiểu Liên, ngươi không cần khẩn trương, cứ lớn tiếng nói ra là được." Tiểu Nhã cười nhẹ, khích lệ nàng.

Tiểu Liên hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh trở lại, thế nhưng vừa nhìn thấy bình đan dược lúc trước Trác Phàm giao cho nàng, gương mặt lại đỏ lên, chần chờ.

Nhưng lần này không phải vì khẩn trương mà thực sự khó có thể mở miệng. Nàng cũng không biết lúc đó nàng bị trúng tà gì mà lại phán định viên đan dược kia làm nhất phẩm đan.

Bây giờ để nàng ở trước công chúng tuyên bố, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mất mặt nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng đành kiên trì lớn tiếng nói: "Đan dược Tống công tử luyện được là Khai Vị Hoàn!"

Nói xong, Tiểu Liên giơ đan hoàn lên cao, một cỗ đan hương chậm rãi phiêu tán.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp đó ầm ầm cười lớn.

"Ha ha ha. . . Cái này cũng gọi là đan dược sao? Quả nhiên tiểu tử này lừa dối vượt qua kiểm tra!"

"Cái đồ chơi này ngay cả nhất phẩm đan hạ phẩm cũng đều không phải, chỉ đùng để tiểu hài tử tiêu hóa thực quản, mẹ hắn chứ, dùng khai vị cũng có thể xem là đan dược à?"

"Thứ này, một khắc lão tử có thể làm ra mấy viên, nếu hắn cũng có thể thắng được, lão tử không phục!"

. . .

Chỉ một thoáng, mọi người lần nữa ồn ào như ong vỡ tổ, Tiểu Liên bị dọa đến cúi thấp đầu, đây là phán đoán của nàng, nếu truy cứu trách nhiệm, nàng cũng không thoát khỏi liên quan.

Hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm, nàng thật sự hận chết tên tiểu tử này.

Khai Vị Hoàn là đan hoàn cơ bản nhất, bất cứ một thầy lang nào cũng có thể chế tạo ra được, lúc đó làm sao nàng có thể đưa ra được quyết định như vậy chứ?

Điểm này nàng không hiểu, nhưng Thanh Hoa lâu chủ ở lầu trên lại biết rõ, mày nhíu chặt: "Chắc chắn tiểu tử này lại dùng Ma Âm Nhiếp Hồn, lúc trước ngay cả nha đầu Đan Đan cũng trúng chiêu, huống chi cô gái nhỏ Tiểu Liên mới có Tụ Khí tam trọng."

"Hừ, tiểu tử này có chút bàng môn tà đạo." Mẫu Đơn lâu chủ nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng, nhìn Tiếu Đan Đan nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi bị hắn mê đến ba hồn bảy vía cũng không còn, có phải bên trong còn có tà thuật của hắn không?"

"Sư phụ, lần trước sư bá đã giải cho con rồi." Gương mặt đỏ ửng, Tiếu Đan Đan ngượng ngùng nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, sau đó lại nhìn Trác Phàm phía dưới trận, trong mắt chớp động ánh sáng điềm đạm đáng yêu, "Thực ra, nếu hắn lại dùng với ta dùng một lần nữa, ta còn cầu còn không được ấy chứ!"

Mẫu Đơn lâu chủ vỗ trán, trong lòng ai thán không thôi, không biết trên người tên tiểu tử này có mị lực gì, lại khiến đồ đệ ngày thường ngang ngược lại khăng khăng như thế.

Nhưng Sở Khuynh Thành cũng không thèm để ý, mà chỉ thở dài nói: "Ma Âm Nhiếp Hồn cũng không quan trọng, nếu như vậy quán quân vòng thứ nhất Tống Ngọc thất bại, Độc Thủ Dược Vương càng thêm kiêu ngạo, khác biệt duy nhất từ gian lận của hắn, biến thành sai lầm của Tiểu Liên mà thôi."

Quả nhiên, như Sở Khuynh Thành suy nghĩ, Tiểu Nhã nhìn thấy mọi người xúc động, phất tay ra hiệu để mọi người yên tĩnh lại, thản nhiên nói: "Xin lỗi, đây là sai lầm của đệ tử Hoa Vũ Lâu chúng ta, cho nên giải đấu vòng thứ nhất, phải. . ."

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên, Trác Phàm khoát tay, liếc mắt nhìn Tiểu Nhã nói: "Phân xét, chẳng lẽ Khai Vị Hoàn của ta không phải nhất phẩm đan sao?"

"Ha ha ha. . . Khai Vị Hoàn cũng có thể tính là đan dược sao?" Tiểu Nhã còn chưa mở miệng, Nghiêm Phục mỉa mai cười ra tiếng, ngay sau đó tiếng cười vang vọng bốn phía.

Mấy ngàn ánh mắt xem thường cùng phóng về phía Trác Phàm.

Có phải là nhất phẩm đan hay không cũng không biết rõ vậy mà cũng dám chạy đến chỗ này cạnh tranh đan, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm không có để ý những lời chế giễu kia, chỉ là khoan thai nhìn về phía Nghiêm Phục, thản nhiên nói: "Như vậy thì mời đệ nhất Luyện Đan Sư Dược Vương Điện, môn đồ đắc ý nhất Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Phục nói cho ta biết, đến tột cùng Khai Vị Hoàn là cái quái gì!"

"Đó là . . ."

Đột nhiên Nghiêm Phục khẽ giật mình, trong lòng như ý thức được cái gì, lời vừa thốt ra đến khóe miệng lại không nói nên lời.

Trác Phàm cười tà nhìn mọi người xung quanh, sau cùng nhìn về phía Nghiêm Phục lạnh giọng: "Thế nào, không nói ra nó là cái quái gì sao? Ha ha ha. . . Vậy để ta nói cho ngươi biết, linh đan thập nhị phẩm, nhất phẩm đan thấp nhất, chỉ cần lão tử đem dược tài ném nguyên lực hỏa vào bên trong luyện chế, viên đan dược kia không luyện thất bại, nó thuộc nhất phẩm đan hành."

Bỗng nhiên, tiếng ồn ào trong sân im bặt, tất cả mọi người bị câu nói của Trác Phàm làm cho ngơ ngẩn. Những người lúc trước còn đang cười nhạo hắn, vẻ mặt vẫn còn chế giễu hắn nhưng trong mắt vô cùng kinh ngạc.

Điểm này sao bọn họ không nghĩ tới chứ?

Bởi vì những đan dược như Khai Vị Hoàn được luyện chế thực sự quá đơn giản, cho dù không phải Luyện Đan Sư, người bình thường cũng có thể tùy tiện luyện chế thành công.

Cho nên trong mắt Luyện Đan Sư nó căn bản không được xem là đan dược.

Thế nhưng trong định nghĩa linh đan, nhất phẩm đan cũng là cấp thấp nhất, chỉ cần dược liệu luyện chế không bị nát thì xem như là đan dược, mà đan dược này, cao nhất là thập nhị phẩm, thấp nhất là nhất phẩm, không có khả năng thấp hơn.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Nếu như vậy, Khai Vị Hoàn cũng được xem là nhất phẩm đan hành, nhưng trong Bách Đan Thinh Hội lại dùng đan dược hạ cấp mà đứng đầu vòng thứ nhất thì thật châm chọc.

Lúc này tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía Tiểu Nhã, đợi nghe nàng phân tích.

Tiểu Nhã như đang ngồi trên bàn chông vì ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn nàng, bất cứ ai đến tham gia Bách Đan Thịnh Hội cũng đều tận lực biểu hiện thực lực luyện đan của chính mình, cho dù là nhất phẩm đan, cũng phải luyện chế tốt hơn người khác.

Nhưng là ai có thể nghĩ tới, trong đan hội lại trà trộn vào một kỳ hoa, lấy một đan dược cấp thấp đến không thể thấp hơn để ứng phó, mẹ hắn, điều quan trọng là hắn ta lại thắng.

Nếu để vị trí thứ nhất cho hắn thì Luyện Đan Sư kia sẽ bị ủy khuất. Sau khi Tiểu Nhã trầm ngâm một lúc lâu, chỉ có thể ôn hòa nói: "Tống công tử, ngài luyện chế viên đan dược kia xem như vượt qua kiểm tra, có điều người đứng thứ nhất này. . ."

"Của ta!" Tiểu Nhã còn chưa nói xong, Trác Phàm đã bá đạo ngắt lời nói.

Nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của hắn, Độc Thủ Dược Vương vô cùng tức giận, mắng to: "Xú tiểu tử, người ta cho thể diện mà không cần. Ngươi đã lách đề mục cũng không nên một tấc lại muốn tiến một thước. Dù Khai Vị Hoàn cũng được xem là nhất phẩm đan, nhưng cũng là nhất phẩm bên trong hạ đẳng phẩm, sợ ngay cả hạ phẩm cũng không được tính."

"Hạ đẳng phẩm không phải nhất phẩm đan, vừa rồi phân tích rất rõ ràng, luyện chế nhất phẩm đan, so tốc độ, mấy tên ngu ngốc các người không hiểu quy tắc, cứ nhất định phải luyện chế thượng đẳng phẩm, thua thì trách ai? Hiện tại đòi tranh hạng nhất của lão tử à, không có cửa đâu!"

Thái độ Trác Phàm mạnh mẽ dứt khoát, mấy Luyện Đan Sư còn lại đều tức giận như không thể phản bác được.

Bọn họ đấm ngực dậm chân, hối hận chồng chất.

Mẹ nó, sao lão tử không phát hiện ra lỗ thủng của quy tắc, lại để một mình tiểu tử này chui chứ, bằng không ta luyện Khai Vị Hoàn còn nhanh hơn hắn.

Mấy ngàn người hối hận đến xanh ruột nhưng cũng không có cách nào, lỗ thủng to như thế bản thân ngươi không phát hiện, không chui qua thì còn oán ai?

Tất cả oán hận của bọn họ đều tập trung vào ánh mắt, chuyển hướng đến người Trác Phàm, nhìn hắn như kẻ thù giết cha. Nếu Trác Phàm dùng bản lĩnh thật để thắng bọn họ thì không nói gì nhưng hết lần này tới lần khác Trác Phàm nhặt được tiện nghi mới chạy trước bọn họ, điều này khiến bọn họ không tâm phục khẩu phục.

Trác Phàm cảm nhận sát ý trần trụi từ bốn phía bắn tới nhưng hắn không quan tâm, khẽ cười nói: "Ai da, tục ngữ nói, không bị người đố kị là tầm thường, xem ra lão tử thực sự quá ưu tú."

Nghe được lời này, trong lòng mọi người càng giận, phổi như muốn nổ tung.

Tiểu Nhã bật cười nhìn về phía Trác Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tống công tử, người vô sỉ ta gặp nhiều rồi nhưng người vô sỉ như ngươi đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."

"Hắc hắc hắc, cái gì mà vô sỉ với không vô sỉ, tính cách này của lão tử gọi là tâm tính trầm ổn!" Trác Phàm bình chân như vại bĩu môi. "Vừa rồi không phải các ngươi thi tâm tính à, lão tử tuyệt đối là một trong những người tâm tính trầm ổn lớn nhất cho nên đứng nhất hoàn toàn xứng đáng!"

Nhìn thấy hắn tự biên tự diễn, Tiểu Nhã nhìn muốn chóng mặt, không thèm để ý đến hắn nữa.

Những Luyện Đan Sư còn lại đều khinh thường nhìn về phía hắn, tiểu tử này không có bản lãnh gì, chỉ dựa vào bàng môn tà đạo nhặt được ghế đệ nhất, vòng tiếp theo nhất định sẽ bị đào thải.

Thế nhưng chỉ có một người vẫn nhìn hắn thật sâu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Đây chính là người đã lui khỏi vị trí vị thứ năm Lưu đại sư, Lưu Nhất Chân.

Vốn hắn cũng giống với những người khác, đều khinh thường hành động đầu cơ trục lợi của Trác Phàm, xem hắn như một người bất học vô thuật mà đối đãi.

Thế nhưng Trác Phàm nói ra khảo đề của vòng thứ nhất không phải thi tốc độ, mà chính là thi tâm tính, khiến lòng hắn kinh hãi, nhìn Trác Phàm thật lâu.

Ở nơi này có mấy ngàn Luyện Đan Sư, có bao nhiêu người có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của đề thi? Thế nhưng một công tử phóng đãng lại nhìn thấy rõ, chẳng lẽ hắn đúng là kỳ tài luyện đan thâm tàng bất lộ?

Nếu đúng như vậy thì hắn luyện chế Khai Vị Hoàn cũng không phải do hắn thật sự không có bản lĩnh, mà bởi vì phù hợp với đề mục đan dược cạnh tranh vòng thứ nhất nhất.

Nghĩ tới đây, Lưu Nhất Chân thu hồi ánh mắt khinh thường, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.

Nghĩ không ra hiện tại Thiên Vũ Đế Quốc lại có nhân tài xuất hiện, ngoại trừ đệ tử đắc ý của Dược Vương Điện Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Phục, lại còn có thêm một nhân tài xuất thế.

Bách Đan Thịnh Hội lần này càng ngày càng kịch liệt, năm vị trí đầu lão phu còn không tiến vào được đừng nói ba vị trí đầu.

Vừa nghĩ đến đây trong lòng Lưu đại sư cảm thấy bi thương.

Cả đời luyện đan không có thành tích gì nổi bật, còn không ngừng bị tiểu bối vượt qua, vận mệnh, số phận thật đáng buồn.

"Được rồi, tuy ta cũng không nguyện ý nhưng vẫn không thể không tuyên bố, Tống công tử là người vô địch cạnh tranh vòng thứ nhất." Hoàn toàn không chú ý đến sự bi ai của lão đầu, càng không chú ý đến thực lực chân chính của Trác Phàm, Tiểu Nhã nhìn về phía mọi người, bất đắc dĩ thở dài.

Trong lúc nhất thời, trong sân truyền đến âm thanh huyên náo.

Trác Phàm không quan trọng quá, khinh thường bĩu môi, một đám ngu ngốc có mắt không tròng, không có tiền đồ!

Độc Thủ Dược Vương thì nhìn về phía Trác Phàm, hừ lạnh nói: "Lần này để ngươi chiếm tiện nghi, vòng tiếp theo lão phu để ngươi trực tiếp lăn ra khỏi nơi này!"

"Hừ, ngươi có bản lĩnh đó sao?" Xùy cười một tiếng, Trác Phàm quay người lại, chỉ bốn chữ lớn sau lưng, ánh mắt tự tin lóe sáng: "Nhìn kỹ, ngươi chỉ là Độc Thủ Dược Vương, còn lão tử là Nhất Đan Khuynh Thiên!"

Ánh mắt khẽ híp một cái, Độc Thủ Dược Vương cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi khoác một chiếc áo choàng của người chết, hắn liền có thể phù hộ ngươi sao? Ha ha ha, mặc dù tiểu tử Sở Khuynh Thiên có thiên phú, nhưng trong luyện đan vĩnh viễn không vượt qua được lão phu. Nhất Đan Khuynh Thiên, chẳng qua chỉ là lời nói cuồng vọng của hắn mà thôi, nói ra những lời này, chỉ có thể chứng minh hắn vẫn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, chết trên đan phương của lão phu, đáng đời."

"Nghiêm Tùng, đan phương đó là thật hay giả?" Đào Đan Nương lên tiếng hỏi.

Cười lạnh, Nghiêm Tùng tà dị nói: "Nếu là thật, làm thế nào có thể vì luyện đan mà biến thành bộ dáng này? Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử kia không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng trộm đan phương của lão phu, kết quả hại chết chính mình, còn hại chết một đám người, người của Hoa Vũ Lâu đánh hắn chết tươi, thật đáng đời!"

Hai tay Đào Đan Nương chậm rãi nắm chặt, ánh mắt vô cùng tức giận. "Lão thân nghiên cứu ba năm, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là giả."

Trên lầu chính, Sở Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sát ý trần trụi phát ra, nếu không phải bên cạnh có hai vị lâu chủ ngăn đón, có lẽ nàng đã lao xuống, đồng quy vu tận với Nghiêm Tùng.

Long Cửu bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hắn hiểu được tình cảm khắn khít giữa Sở Khuynh Thành và Sở Khuynh Thiên, nhìn kẻ thù khiến đệ để nàng chết oan lại nhục nhã hắn không tha, ai có thể chịu đựng được?

Nhưng ngay tại lúc này, một câu của Trác Phàm làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

"Nhưng bây giờ, ta mang theo áo choàng của hắn đang đứng trước ngươi đó thôi."

Giọng nói Trác Phàm rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một đường cong như có như không, nhìn về phía Nghiêm Tùng trắng trợn khiêu khích.

Nghiêm Tùng nắm chặt hai tay, máu nóng trong người phát ra, vẻ mặt giận dữ trước đó chưa từng có.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Trước/257Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc