Saved Font

Trước/257Sau

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 76: Thoát Thai Hoán Cốt Kim Cương Thân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thanh Minh Thành, phía bên ngoài đại môn của Tiết gia.

Tiết Định Thiên từ không trung hạ xuống, nhìn môn đình quạnh quẽ trước mặt, đến cả hộ vệ gác cổng bình thường cũng không thấy, trong lòng không khỏi phát lên tia bất an, vội vàng bước nhanh vào bên trong.

Chỉ chốc lát sau, liền tới bên ngoài đại sảnh. Nhưng giờ này khắc này, tại vị trí trung tâm của đại sảnh, sớm đã có một thân ảnh quen thuộc ngồi đấy, thả mắt nhìn qua, chính là U Minh Cốc thất trưởng lão, U Quỷ Thất.

Lúc này hắn đang bưng một ly trà, nhàn nhã thưởng thức trà thơm.

"Không biết thất trưởng lão đại giá quang lâm, lão phu không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội!"

Nhìn thấy U Quỷ Thất đã đi tới trong nhà mình, Tiết Định Thiên không khỏi bị dọa đến giật mình, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng trấn định lại, ôm quyền tiến lên phía trước hành lễ, dường như chuyện gì cũng không biết vậy.

Không hề liếc hắn một cái, U Quỷ Thất chỉ là sau khi khẽ nhấp một ngụm trà thơm bỗng nhiên đem chén trà hung hăng đập trên bàn.

Bịch!

Giống như đập vào tâm tình của hắn vậy, trái tim của Tiết Định Thiên ngăn không được ngưng mất một nhịp.

Nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, khoé miệng U Quỷ Thất đột nhiên lộ ra một đạo tiếu dung tà dị: "Tiết Định Thiên, Tiết gia ngươi nương nhờ U Minh Cốc ta đã trăm năm rồi, chúng ta chưa hề bạc đãi các ngươi đi."

"Đúng thế, đúng thế! Nếu không phải có U Minh Cốc cùng thất trưởng lão giúp đỡ, Tiết gia chúng ta nào có được quang vinh như ngày hôm nay?" Tiết Định Thiên thở sâu, để cho tâm tình mình trấn định lại, vội vàng cười làm lành nói.

Chậm rãi gật gật đầu, U Quỷ Thất chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tiết Định Thiên, vỗ nhè nhẹ bả vai hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hậu.

"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, thế nhưng. . ."

Bỗng nhiên, U Quỷ Thất biến sắc, bàn tay nắm lấy bả vai của Tiết Định Thiên bỗng nhiên xiết chặt, cả giận nói: "Vậy vì sao các ngươi còn muốn cấu kết với ngoại nhân, đoạt Kim Cương Lưu Sa của U Minh Cốc ta?"

Nghe được lời này, Tiết Định Thiên không khỏi bị dọa đến run một cái, lập tức quỳ rạp xuống đất, cuống quít dập đầu nói: "Thất trưởng lão, ngài nhất định là hiểu lầm rồi, Tiết gia chúng ta đối với U Minh Cốc luôn luôn trung thành tuyệt đối, tuyệt sẽ không làm ra loại sự tình này. Hơn nữa, chúng ta nào có lá gan này a?"

"Ha ha ha. . . Các ngươi phạm thượng làm loạn, ăn cây táo rào cây sung, trước kia lão phu còn không tin. Nhưng hiện tại, lão phu không thể không tin!"

Hừ lạnh một tiếng, U Quỷ Thất quay người vỗ bàn một cái, khiến nguyên cái bàn hoá thành bụi phấn, đến cả ly trà kia cũng rơi xuống đất, cả giận nói: "Tôn nữ Tiết Ngưng Hương của ngươi đâu?"

Tiết Định Thiên ấp úng, không biết nên trả lời như thế nào, trên đầu đã đầy mồ hôi lạnh.

"Hừ, để lão phu đến nói cho ngươi biết, nha đầu kia cùng hai tên tiểu tử thối trộm Kim Cương Lưu Sa của lão phu, đã chết tại Vạn Thú sơn mạch." U Quỷ Thất giận hừ một tiếng, mí mắt không khỏi run run, tựa hồ lại nghĩ tới tiếng gầm khủng bố ngày đó. Nếu hắn chạy chậm thêm một chút nữa, đoán chừng cũng đã xong đời.

Tuy hắn không có đích thân kết liễu ba tên kia, nhưng nghĩ đến ba tên kia bản thân mang trọng thương, cũng không có khả năng từ trong tay quái vật kia trốn thoát được.

Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng U Quỷ Thất vẫn không khỏi có chút tiếc nuối. Nguyên bản tiểu nha đầu Tiết Ngưng Hương kia đối với hắn còn có không ít tác dụng, bây giờ cư nhiên lại mất hết rồi. Không có Kim Cương Lưu Sa, cũng không có lô đỉnh.

Thở dài một tiếng, U Quỷ Thất một bụng lửa giận tất cả đều dồn hết lên người Tiết gia.

"Người đâu, dẫn bọn hắn lên!" U Quỷ Thất vỗ vỗ tay, hét lớn một tiếng. Ngay sau đó liền thấy ba tên Đoán Cốt cảnh cao thủ, kéo theo ba sợi xích sắt đi tới, mà ở cuối xích sắt kia lại lôi kéo ba người.

Tiết Định Thiên định thần nhìn lại, tròng mắt nhịn không được co rụt lại, nước mắt đã bắt đầu chảy ra từ cặp mắt già nua ấy.

Ba người kia không phải là ai khác, chính là con của hắn, Tiết gia gia chủ Tiết Vạn Long, cùng hai tử tôn của hắn, Tiết Cương cùng Tiết Lâm. Lúc này, trước ngực bọn hắn tất cả đều bị móc sắt mười mấy cân xuyên qua, khóa Tỳ Bà Cốt, một thân tu vi không sử xuất ra được. Hơn nữa toàn thân cao thấp mình đầy thương tích, hiển nhiên là thụ qua trọng hình, hiện tại đã vào trạng thái hấp hối.

"Thất trưởng lão!"

Tiết Định Thiên khẽ cắn môi, nổi giận gầm lên một tiếng, chậm rãi đứng dậy, hai mắt đỏ bừng thẳng tắp nhìn chăm chú về khuôn mặt cười tà của U Quỷ Thất ở phía trước, "Tiết gia chúng ta vì U Minh Cốc bán mạng trăm năm, trấn giữ Thanh Minh Thành một mực kính trung cương vị công tác, không có công lao cũng cũng có khổ lao, chẳng lẽ U Minh Cốc chính là như vậy mà đối xử với gia tộc phụ thuộc sao?"

"Khặc khặc khặc. . . Đừng xem các ngươi là gia tộc nhị lưu, nhưng gia tộc giống các ngươi dạng này, chỉ cần U Minh Cốc chúng ta nguyện ý, muốn bồi dưỡng bao nhiêu có bấy nhiêu. Theo lão phu thấy, Tiết gia các ngươi cho tới bây giờ cũng không phải là gia tộc phụ thuộc gì cả, mà là một đám chó giữ nhà có chút tác dụng mà thôi."

"Chúng ta cho các ngươi một cục xương, khen thưởng một chút, các ngươi liền nên biết ơn mà đối đãi bọn ta rồi. Nhưng bây giờ, một cái lão cẩu thế mà dám can đảm kể công lao, ra giá tiền với chủ tử. Cái loại chó này, không cần cũng được!" U Quỷ Thất cười tà một tiếng, khinh bỉ nói.

Hai mắt bất giác càng ngày càng đỏ, Tiết Định Thiên song quyền không khỏi nắm chặt, toàn thân khí thế ngăn không được mà phóng thích ra.

Thiên Huyền cường giả khí thế, khiến ba tên đoán cốt cao thủ mới vừa vào cửa liên tiếp lui về phía sau, chỉ có U Quỷ Thất tròng mắt hơi híp, trong đôi mắt lóe qua một đạo trần trụi sát ý.

"Chó giữ nhà rốt cục đã muốn hướng chủ tử há miệng a, hắc hắc hắc. . . Là thời điểm nên đổi một con chó mới rồi!"

"U Quỷ Thất!"

Từ trước cho đến nay, Tiết Định Thiên lần đầu gọi thẳng tục danh của thất trưởng lão, trong lời nói tràn ngập sự phẫn nộ ngập trời: "Ta đến hỏi ngươi, sự tình hoà thân của Ngưng Nhi, có phải để các ngươi che giấu việc muốn đem nàng dùng để làm luyện công lô đỉnh hay không?"

Mi đầu bất giác nhíu nhíu, U Quỷ Thất ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái, cười to lên: "Ha ha ha. . . Lão phu bình thường làm sao lại không có nhìn ra, lão tiểu tử nhà ngươi vẫn rất khôn khéo nha. Sự kiện này chúng ta vận hành thời gian dài như vậy, đều không có một cái gia tộc phụ thuộc nào phát hiện ra, cư nhiên lại bị ngươi phát hiện ra, khó trách các ngươi muốn phản bội, nguyên lai là vì tiện nha đầu kia!"

"Tên khốn kiếp!"

Nghe được lời này, Tiết Định Thiên lại khó đè nén sự phẫn nộ trong lòng, hét lớn một tiếng liền nhấc lên toàn thân nguyên lực, bỗng nhiên xông về phía trước: "Lão phu liều với ngươi!"

Tròng mắt hơi híp, U Quỷ Thất cười lạnh, tại thời điểm một chưởng của Tiết Định Thiên đánh tới, trong nháy mắt di chuyển sang bên cạnh, liền né tránh được, tiếp đó bỗng nhiên xuất chưởng.

Đụng!

Một chưởng của U Quỷ Thất đánh vào lồng ngực hắn, Tiết Định Thiên cư nhiên có cảm giác khí tức trì trệ, nhịn không được cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài.

Nắm bắt thời cơ, U Quỷ Thất đạp chân xuống, trong nháy mắt bay đến gần trước người hắn, đụng một cái lại là hai chưởng đánh đến trước ngực.

Chỉ một thoáng, Tiết Định Thiên cảm giác được ở ngực giống như bị hỏa thiêu, máu tươi đỏ chói như suối phun ra ngoài.

"Ha ha ha. . . Tiết Định Thiên, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh cùng lão phu? Cho dù chúng ta cùng thuộc Thiên Huyền cảnh, nhưng ngươi chỉ là tên gà mờ vừa mới đột phá Thiên Huyền, lão phu đã là Thiên Huyền cảnh tam trọng. Sự chênh lệch của ngươi cùng lão phu giống như cách nhau một trời một vực, căn bản không phải là đối thủ của lão phu!"

Cười lớn một tiếng, U Quỷ Thất một chưởng sau cùng bỗng nhiên hướng đầu hắn mà đánh tới, trong mắt phát ra quang mang khát máu: "Lão gia hỏa, đi chết đi. Yên tâm, chờ một lát nữa nhi tử ngươi tôn tử liền sẽ đi theo ngươi!"

Nhìn thấy một chưởng kia lập tức đến ngay trước mắt, Tiết Định Thiên ai thán một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Nghĩ không ra Tiết gia bọn hắn, cuối cùng có hạ tràng như vậy. Bất quá may mắn, tôn nữ mà thương yêu nhất đã tránh thoát một kiếp này.

Cái tên U Quỷ Thất kia vẫn cho là nàng đã chết, chắc hẳn sẽ không tiếp tục truy sát nàng. . .

"Dừng tay!"

Bỗng nhiên, một giọng nữ thanh lệ vang lên, nhất chưởng đnag hạ xuống của U Quỷ Thất đột nhiên dừng lại. Ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Tiết Ngưng Hương đứng ở ngay cửa chính, trên tay nàng còn cầm lấy một cây dao găm, chĩa thẳng đến giữa cổ của chính mình.

"Ngươi còn chưa có chết?" U Quỷ Thất khẽ giật mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Chỉ cần Tiết Ngưng Hương không chết, vậy hắn lại có thể đem nàng mang về gia tộc làm lô đỉnh đi.

Nhìn chung quanh một vòng, Tiết Ngưng Hương nhìn thấy cha mình cùng các ca ca đều bị tra tấn vô cùng thê thảm, gia gia cũng bị đánh đến trọng thương, nước mắt chảy ra không ngừng.

Lại nhìn về phía cái tên U Quỷ Thất, trong đôi mắt đã tràn ngập hận ý khắc cốt ghi tâm. Đem dao găm lại tiếp tục đưa gần đến cổ, Tiết Ngưng Hương lạnh lùng nói: "Các ngươi không phải muốn lấy ta làm lô đỉnh để luyện công sao, nhanh thả người nhà của ta ra, không thì ta liền tự tử ở trước mặt ngươi!"

Ánh mắt khẽ híp một cái, U Quỷ Thất lại là xùy cười ra tiếng: "Khặc khặc khặc. . . Ngưng Nhi, ngươi cũng quá tôn trọng chính ngươi. Chúng ta tuy muốn đem ngươi trở thành lô đỉnh luyện công, nhưng ngươi cũng không phải là không thể thay thế, không có tư cách cùng lão phu cò kè mặc cả."

Tiết Ngưng Hương không khỏi giật mình, trong lòng bất giác lo sợ, nhưng lập tức nàng nhớ tới Trác Phàm phân tích, không khỏi nhấc nhấc cổ, châm chọc nói: "Thất trưởng lão, ngươi không cần phải lừa ta. Ta biết U Minh Cốc các ngươi luyện công lô đỉnh không đủ dùng, ta nhưng là rất quý giá đấy. Nếu ngươi không quan tâm lời nói của ta, vậy ta cùng cả gia tộc sẽ chết chung."

Nói rồi, Tiết Ngưng Hương bỗng nhiên đưa thanh chủy thủ hướng về giữa cổ đưa một đường. Trong chốc lát, một cỗ máu liền theo dao găm chảy xuống.

"Ngưng Nhi, không được!"

"Dừng tay!"

Tiết Định Thiên cùng U Quỷ Thất đồng thời kêu to thành tiếng, Tiết Ngưng Hương mới dừng lại, nhìn về phía U Quỷ Thất cười lạnh nói: "Xem ra thất trưởng lão vẫn không nỡ để ta đi chết!"

Ánh mắt bất giác mị mị, U Quỷ Thất trong hai con ngươi băng lãnh đột nhiên lóe qua một đạo tinh quang, thản nhiên nói: "Tiểu tử kia có phải cũng còn chưa có chết hay không?"

Tiết Ngưng Hương giật mình, con ngươi bất giác xoay loanh quanh, nàng tự nhiên biết U Quỷ Thất nói đến chính là Trác Phàm, không khỏi lập tức nói: "Hắn đã chết tại Vạn Thú sơn mạch, ngươi muốn tìm hắn liền đi nơi đó tìm thi thể của hắn đi. Bất quá chỉ sợ, thi thể của hắn cũng đã bị Linh thú ăn rồi đi."

"Hừ, ngươi không cần lừa gạt lão phu!"

U Quỷ Thất cười lạnh, lắc đầu, khuôn mặt âm trầm nói: "Lão phu bình sinh khó gặp đối thủ, lần duy nhất ăn phải thua thiệt lớn nhất, cũng là ở trên tay tên tiểu tử kia. Kim Cương Lưu Sa không cầm về được, còn thụ một thân trọng thương."

"Ha ha ha. . ." Bật cười một tiếng, U Quỷ Thất thản nhiên nói: "Tiểu nha đầu, không phải lão phu xem thường ngươi, lấy đầu óc của ngươi nhất định đoán không ra át chủ bài của lão phu, nhất định là tiểu tử kia dạy ngươi."

Tiết Ngưng Hương nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, không nói gì, U Quỷ Thất lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Tính toán, lần này coi như lão phu nhận thua, bị tiểu nha đầu nhà ngươi nắm được thóp, lão phu sẽ không muốn mạng của người nhà ngươi."

"Thật?" Tiết Ngưng Hương vui vẻ, vừa muốn tiến lên đem gia gia đỡ dậy, U Quỷ Thất trong mắt tinh quang lại lóe lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh móc sắt nặng mấy chục cân, bỗng nhiên hướng phía dưới móc một cái!

A!

Một tiếng gào thét đau thấu tim gan vang lên, Tiết Định Thiên khuôn mắt biến thành màu trắng xám đảo mắt ngất đi. Trước ngực hắn đã là bị máu tươi nhuộm đỏ, cùng hắn nhi tử và tôn tử một giống nhau, tất cả đều bị xuyên Tỳ Bà Cốt.

"U Quỷ Thất, ngươi. . ."

"Ta đã đáp ứng không cần mạng của bọn hắn, thế nhưng gia gia của ngươi dù sao cũng là Thiên Huyền cao thủ, lão phu không thể không hạn chế một chút thực lực của hắn được....Chờ ngươi đến U Minh Cốc, lão phu tự nhiên sẽ thả bọn họ."

"Ngươi nói lời phải giữ lời!" Tiết Ngưng Hương khẽ cắn môi, thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt của U Quỷ Thất.

Gật gật đầu, U Quỷ Thất tà cười một tiếng nói: "Ngươi quan trọng như vậy, ta làm sao lại lừa ngươi!"

"Người đâu, đưa Ngưng Nhi tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi, chúng ta ngày mai lên đường trở về U Minh Cốc!"

Theo U Quỷ Thất hô to một tiếng, một vị công tử văn nhã mang theo hai người hầu đi tới bên người Tiết Ngưng Hương. Nếu Trác Phàm tại chỗ mà nói, nhất định sẽ lập tức nhận ra người này, hắn chính là tên U Minh dùng tên giả Dương Minh tại Hắc Phong Sơn nằm vùng, về sau lại từ Phong Lâm Thành đào tẩu ra ngoài.

U Minh đi đến bên người Tiết Ngưng Hương, cười tà một tiếng nói: "Đây chính là luyện công lô đỉnh của sư huynh? Lớn lên vẫn rất tiêu chuẩn a."

Tiết Ngưng Hương lạnh hừ một tiếng, không nhìn tới hắn, quay đầu lại nhìn xem người nhà mình, trực tiếp rời đi cùng hai tên người hầu.

Thờ ơ nhún nhún vai, U Minh đi đến bên người U Quỷ Thất, cung kính thi lễ nói: "Sư phụ, không biết ngài đã nghĩ ra đối sách như thế nào để đối phó Lạc gia chưa? Quản gia Trác Phàm của bọn hắn, tương lai hẳn là họa lớn trong lòng chúng ta!"

Nghe đến hai chữ "Trác Phàm", Tiết Ngưng Hương tốc độ di chuyển không khỏi chậm rãi.

"Sự tình hắn giết chết hai vị trưởng lão của chúng ta, ngươi không có nói với người ngoài đi."

"Không có!" U Minh lắc đầu, một mặt cẩn thận nói: "Dù sao nói ra, đến cả cốc chủ cũng sẽ không tin tưởng."

"Ha ha ha. . . Thực ra ngay từ đầu ta cũng không tin, một tên tiểu quỷ tụ khí cảnh, lại có năng lực cũng không có khả năng làm được việc giết chết hai tên Thiên Huyền cao thủ đi." U Quỷ Thất lắc đầu, cười nói: "Thế nhưng mấy tháng trước, lão phu cũng gặp phải một tên quái thai như vậy, còn tại trên tay hắn ăn không ít đau khổ. Nhìn tới thiên địa to lớn, cái dạng kỳ nhân nào cũng đều có a."

"Sư phụ, vậy ngài là. . ." U Minh cẩn thận từng li từng tí nói.

Khoát khoát tay, U Quỷ Thất trong mắt lóe lên một đạo sát ý: "Trước tiên giải quyết tiểu tử này, sau đó lão phu sẽ suy nghĩ tiếp biện pháp giải quyết cái tên Trác Phàm kia. Tóm lại, hai tiểu tử này ngày sau cũng sẽ là mầm hoạ lớn trong lòng U Minh Cốc chúng ta."

Nghe được lời này, Tiết Ngưng Hương không khỏi khẩn trương, cước bộ trong nháy mắt tăng tốc rất nhiều, vội vã rời khỏi nơi này.

Nàng hiện tại thực sự vì Trác Phàm mà lo lắng, bởi vì liên quan đến nàng, Trác Phàm đã bị U Quỷ Thất để mắt tới, tuy nhiên bọn hắn hiện tại còn không có biết, hai người kia căn bản là là cùng một người. . .

Một đêm dài dằng dặc trôi qua, Tiết Ngưng Hương trằn trọc, tâm thần không yên!

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời mới nhú chiếu về hướng Tiết gia cái tiểu viện tử so ngày bình thường quạnh quẽ hơn rất nhiều này, mười tên người hầu sớm đã ở ngoài cửa thúc giục, để Tiết Ngưng Hương rửa mặt một phen rồi lên đường.

Vạn Thú sơn mạch khu vực thứ nhất ở bên cạnh một tòa núi nhỏ, đột nhiên một cơn chấn động lóe qua, hiển lộ ra một chỗ sơn động tối như mực.

Một tên nam nhân toàn thân trần trụi, lảo đảo đi ra tới. Ánh sáng mặt trời ôn nhuận chiếu lên cái thân thể rắn chắc kia, xẹt qua từng đạo từng đạo kim sắc lưu quang.

Mỗi một bước đi của hắn, dưới chân liền hiện ra một cái dấu chân thật sâu. Cho dù là nham thạch cứng rắn nhất, cũng hoá thành bột phấn dưới chân nam nhân này.

Có lẽ là quá mức mệt mỏi, người kia lấy tay che chắn ánh mặt trời chói mắt, đi trên đường nghiêng trái nghiêng phải. Không khỏi lảo đảo một cái, thân thể người nọ nghiêng, một cái tay khác ngăn không được vịn lên trên vách sơn động.

Răng rắc!

Bỗng nhiên, giống như là một chưởng vỗ lên trên đậu hũ, cả sơn động cư nhiên tại sự bám víu nhẹ nhàng này liền từ vách tường bắt đầu trong nháy mắt vỡ vụn ra. Chỉ chốc lát sau, liền ầm vang sụp đổ.

Nam nhân từ bên trong đá vụn bỗng nhiên đứng lên, cái tảng đá lớn kia cư nhiên dưới sự đứng lên của hắn, lần nữa vỡ vụn thành bụi phấn. Dường như những hòn đá này đều là làm từ bột mì, đặt ở dưới thân người kia cũng không đau không ngứa vậy.

Chờ một lúc sau, nam nhân mới dường như thích ứng được, đem cánh tay che chắn ánh sáng mặt trời để xuống, lộ ra một khuôn mặt cương nghị. Nhìn kỹ lại, chính là Trác Phàm không thể nghi ngờ.

Chỉ là giờ khắc này, mặt mũi hắn lại giống như là đao tước búa Khảm qua vậy, mỗi một đường cong đều hiện ra một cỗ kình sắc nhọn. Chậm rãi mở ra hai mắt, một đạo lôi mang bỗng nhiên từ trong ánh mắt lóe qua.

Trác Phàm nhìn lấy tấm thân thể hiện tại này, khóe miệng lộ ra một tia tiếu dung tà dị, tùy tiện vỗ vỗ thân thể, cư nhiên lại phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau.

Hài lòng gật đầu, Trác Phàm trong lòng minh bạch, hiện tại cổ thân thể này của hắn, đã là dùng Kim Cương Lưu Sa luyện chế mà thành, cường độ không dưới ngũ phẩm Linh binh.

Sau đó, hắn lại sờ sờ trán mình.

Trong chốc lát, một cỗ ngọn lửa màu xanh đột nhiên phát lên.

Cỗ hỏa diễm này, Trác Phàm biết, là do thần bí cao thủ kia đưa cho hắn. Bất quá trước kia, hắn cũng không thể tùy ý khống chế. Nhưng trải qua cái trận thức quỷ dị kia luyện hóa về sau, ngọn lửa này đã cùng hắn nguyên thần hòa làm một thể, trở thành Nguyên Thần Chi Hỏa. Hắn chẳng những có thể khống chế, mà lại càng thêm bảo đảm nguyên thần của hắn an toàn.

Nghĩ tới đây, hắn liền ngăn không được muốn cười to lên.

Lần này luyện thể luyện thần tuy là hung hiểm, nhưng chỗ tốt lại để chính hắn đều khó có thể tin được. Hắn hiểu được, hiện tại hắn là chân chính thoát thai hoán cốt, kim cương bất hoại thân thể. Cho dù là Thiên Huyền cao thủ, cũng không làm cho hắn thụ thuơg chỉ chỉ một chút.

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm tâm thần liền động, sau lưng đột nhiên mở ra một đôi vũ dực dài ba trượng, phía trên còn ẩn ẩn có lôi quang nổ vang.

Đây là đôi Lôi vân dực mà Trác Phàm từ trên người Lôi Vân Tước lột xuống, cùng Thiên Huyền cao thủ đối chiến, tốc độ tuyệt đối không thể thiếu, cho nên hắn liền đem lôi vân dực cũng luyện hóa vào bên trong thân thể hắn.

Giờ khắc này, hắn cũng là một tên quái vật mọc cánh, chính thức quái vật!

Trong tay lóe lên quang mang, Trác Phàm xuất ra một kiện áo choàng mới mặc lên người, đạp chân xuống, liền hóa thành một đạo lôi quang hướng về phương hướng Thanh Minh Thành mà bay đi, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa. . .

Trước/257Sau

Theo Dõi Bình Luận