Saved Font

Trước/206Sau

Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 13: Mộng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bách Tiêu hiện tại thực hưng phấn, bởi vì nghe được anh họ đáp ứng đề nghị của mình. Vì thế hắn nhanh chóng bắt đầu đem tính toán của chính mình nói cho anh họ nghe.

Nhìn Bách Tiêu như vậy, Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy mình thực là may mắn.

Trừ những năm làm sát thủ, Lăng Vũ thấy bản thân luôn được người bên cạnh quan tâm. Mười mấy năm trước có ba mẹ quan tâm cùng yêu quý. Mười mấy năm sau, có em họ nghe xong tâm nguyện, liền nghĩ biện pháp giúp mình hoàn thành. Có người quan tâm mình như thế, không thể không khiến cho Lăng Vũ mang ơn, nhớ kỹ.

Có lẽ ta cũng nên chú ý nhiều hơn đến người bên cạnh, không thể chỉ biết đòi lấy mà không có một chút đền trả!

Nhìn Tiêu Tiêu trước mắt vẫn là vẻ mặt non nớt của trẻ con, lại đang bắt đầu lộ biểu tình giống người lớn giúp mình suy xét này suy xét kia, trong lòng Lăng Vũ có chút ngượng ngùng.

Dù gì ta cũng là đàn ông 30 tuổi, thế nhưng suy nghĩ không chu toàn bằng một thiếu niên mới lớn!

Nhìn em họ không ngừng giảng giải kế hoạch xin một công việc tại trường đại học, sau đó làm thế nào có thể theo Bách Tiêu đi dự thính, Lăng Vũ không tự giác nhìn Bách Tiêu chăm chú.

Gương mặt này tuy còn non nớt, kỳ thật Tiêu Tiêu rất đẹp trai, thuộc về cái loại tỏa sáng nổi bật. Diện mạo này sẽ làm người ta nhịn không được muốn thân cận. Một người con trai ưu tú như vậy khẳng định được rất nhiều cô gái yêu thích rồi!

Lăng Vũ trong lòng tán thưởng.

Phát hiện anh họ nhìn chằm chằm vào mình, tim Bách Tiêu lại bắt đầu "thình thịch" nhảy dựng lên, nói chuyện cũng bắt đầu có chút lộn xộn. Chịu không nổi ánh mắt chăm chú của anh họ, Bách Tiêu ra vẻ trấn định cười hỏi Lăng Vũ:

"Anh họ sao vậy? Nhìn em như vậy, chẳng lẽ em nói chỗ nào không đúng sao?"

Nghe được ngữ khí nghi hoặc của Bách Tiêu, Lăng Vũ mới phát hiện mình thế nhưng đang nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt. Lăng Vũ có chút xấu hổ dời đi tầm mắt:

"Không... Không có gì! Em tiếp tục nói đi!"

Nhìn anh họ ngượng ngùng quay đi, mặt cũng phiếm hồng, trong lòng Bách Tiêu nghĩ.

Không nghĩ tới anh họ thật đúng là dễ dàng đỏ mặt. Hai má ửng đỏ như là quả hồng chín, thật muốn cắn một ngụm!

Bất quá hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ mấy cái này, vì thế Bách Tiêu dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ ảnh hưởng tâm trạng, bắt đầu tiếp tục nói chuyện chưa nói xong.

Lăng Vũ lần này cũng không có thất thần, bắt đầu nghiêm túc nghe.

Nghe Tiêu Tiêu nói hiện tại ở đại học kỳ thực người dự thính rất nhiều. Giảng viên cũng sẽ không bởi vì bạn không phải sinh viên mà đuổi ra ngoài, ngược lại sẽ thực hoan nghênh. Dù sao ở cái chỗ này đại đa số người đến học chỉ là mong có văn bằng, có thể tìm được một người nghiêm túc nghe bài giảng thật sự rất ít. Nếu mỗi ngày đều có người quan tâm lời mình nói, giảng viên kia vui còn không kịp.

Dần dần Lăng Vũ bị lời đề nghị của Bách Tiêu làm dao động, lại còn chậm rãi khơi dậy sự ham học hỏi.

Có lẽ có thể nghe được những kiến thức hữu dụng từ những bài giảng trong những tiết học. Tuy rằng ở tổ chức có chương trình huấn luyện, học rất nhiều kiến thức về xã hội tiên tiến, nhưng đó đều là kiến thức phụ trợ cho nhiệm vụ mà thôi.

Lăng Vũ nghĩ tới, nếu muốn cho ba mẹ được sống an nhàn thì mình cần phải có sự nghiệp.

Tuy rằng trong tay Lăng Vũ có một số tiền khổng lồ, nhưng tiền mang theo tội ác cùng máu tanh vĩnh viễn đều không sạch sẽ.

Nếu có sự nghiệp riêng, như vậy mặc kệ là phương diện vật chất hay là tinh thần cũng đều có thể làm cho ba mẹ an tâm cùng hãnh diện.

Mà muốn có sự nghiệp, bản thân phải học hỏi, nâng cao năng lực, cùng tri thức.

Xác định chủ ý, Lăng Vũ quyết định đồng ý đề nghị của Bách Tiêu.

"Tiêu Tiêu, cảm ơn em nha. Anh tự mình cũng không có nghĩ tới nhiều như vậy! Cảm ơn em vì anh suy xét chu đáo đến thế. Anh nghĩ anh có thể tiếp thu đề nghị này."

Lăng Vũ thành khẩn nói, cũng cảm tạ tự đáy lòng đối với sự giúp đỡ củaTiêu Tiêu dành cho mình.

Nghe được anh họ đồng ý đề nghị của mình, trong lòng Bách Tiêu như nở hoa. Nghĩ về sau mình đã có thể cùng anh họ vào đại học, trong lòng liền một trận kích động.<HunhHn786>

Nhưng không muốn biểu hiện của mình quá mức dị thường, Bách Tiêu chỉ có thể ở trong lòng cuồng kích động một phen, mà mặt ngoài lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Anh họ, nếu anh cũng đồng ý, chúng ta ngày mai liền thương lượng cùng cậu mợ đi. Từ đây đến ngày em khai giảng chỉ còn một tuần, thời gian cũng có chút gấp gáp, cho nên phải nói cùng bọn họ sớm một chút, cũng để cho bọn họ có chuẩn bị tâm lý!"

Chỉ còn một tuần?

Lăng Vũ giật mình, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.

Ta hôm nay vừa mới trở về cùng ba mẹ, chưa sum vầy bao lâu liền phải chia xa, đột nhiên có cảm giác chua xót. Ta thật đúng là đứa con bất hiếu. Nhưng nếu không như vậy, về sau ba mẹ sẽ càng phải lo lắng nhiều hơn. Xem ra vì an ổn lâu dài, chỉ có thể phải chia lìa thêm một thời gian ngắn!

"Tiêu Tiêu, em đi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh sẽ nói cùng ba mẹ. Anh tin tưởng ba mẹ sẽ hiểu cho anh!"

Nghe Lăng Vũ nói vậy, Bách Tiêu gật gật đầu, sau đó nói ngủ ngon với Lăng Vũ, liền vui vẻ rời đi.

Trở lại phòng, Bách Tiêu vui vẻ lập tức nhảy lên chăn nệm, sau đó bắt đầu lăn lộn ở trên giường.

Sau khi lăn mệt mỏi, Bách Tiêu nghĩ nên ngủ, vì thế liền đem chăn nệm bị chính mình lăn đến hỗn độn chỉnh lại một lần nữa, nằm ngay ngắn nhắm mắt lại.

Nhưng do hưng phấn quá mức, không cách gì bình phục cảm xúc, khiến cho hắn dù nhắm mắt lại cũng không đi vào giấc ngủ được. Bách Tiêu dứt khoát bò dậy đem máy tính mở ra.

Nhìn Bách Tiêu rời đi, Lăng Vũ đóng lại cửa phòng, sau đó nằm ở trên giường.

Nghĩ về những chuyện phát sinh ngày hôm nay, Lăng Vũ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng. Bản thân mình thế nhưng thật sự đã thoát ly cuộc sống sát thủ chỉ sinh hoạt ở trong bóng tối vô biên, trở về cuộc sống của người bình thường, bình thản sinh hoạt. Mà cuộc sống bình thường này lại có bắt đầu không thể tưởng tượng được.

Lăng Vũ thỏa mãn lộ ra tươi cười, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ đêm đầu tiên tốt đẹp ở ngôi nhà của mình.

Lăng Vũ dần dần đi vào giấc ngủ, rồi cảm giác giống như có đôi bàn tay ấm áp vỗ vỗ má, vuốt ve khuôn mặt.

Động tác thật cẩn thận nhẹ nhàng, như là sợ đánh thức người đang ngủ.

Động tác vỗ về, vuốt ve cho cảm giác thực thoải mái, làm Lăng Vũ không tự giác dán lên đôi tay ấm áp kia, cọ tới cọ lui.

Có lẽ là đối phương cảm giác được Lăng Vũ thình lình cử động, tay dừng lại một chút, rồi sau đó cũng chậm rãi theo động tác của Lăng Vũ.

Bỗng nhiên Lăng Vũ cảm giác có một thứ gì đó nóng ấm dựa vào mình, một làn hơi nóng phun ở trên khuôn mặt. Có chút ngứa làm Lăng Vũ không tự giác hướng sang một bên, muốn tránh hơi nóng làm mình ngứa ngáy.

Đối phương cũng cảm giác được Lăng Vũ tránh đi, sợ Lăng Vũ tỉnh lại, cho nên cũng chậm rãi thối lui. Chỉ là trước khi thối lui, ở khóe miệng Lăng Vũ rơi xuống một cái hôn.

Khóe miệng có thứ gì đó ướt nóng mềm mại tiếp xúc, Lăng Vũ bỗng nhiên ý thức được không thích hợp. Cảm giác này như là mộng, rồi lại rất chân thật, Lăng Vũ muốn mở mắt ra nhìn xem là chuyện như thế nào, mí mắt lại giống như bị rót chì, vô phương mở ra.

Cho nên trong lòng Lăng Vũ thầm nghĩ.

Có thể do hôm nay quá mệt mỏi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, sinh hoạt thay đổi quá nhanh, bản thân tiếp thu chưa kịp mới có thể miên man suy nghĩ mà sinh ra mộng. Mà đây là nhà mình, phòng mình sao có thể có người khác vào.

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng chậm rãi an tâm lại, rồi sau đó liền không còn có cảm giác bất ổn như vừa rồi. Phảng phất như nãy giờ là mình tưởng tượng. Bên cạnh cũng yên tĩnh, đã không còn bị quấy rối, lần này Lăng Vũ thật sự ngủ say, hơn nữa ngủ thực an ổn.

Một đêm không mộng mị.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen nhánh, không có một chút ánh đèn chiếu rọi, chứng tỏ toàn bộ con phố đều đã tiến vào mộng đẹp.

Trước/206Sau

Theo Dõi Bình Luận