Saved Font

Trước/149Sau

Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 2: Súng bắn chim đầu đàn.*

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*Chỉ người nổi tiếng hay tài giỏi thường dễ bị ghen ghét.

***

William nghe Lộc Minh Trạch miệng phun loạn ngữ, nghi hoặc mà hỏi: "Bị cái gì cơ?"

Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi, đổi lời giải thích: "Tuần cảnh."

Trên đời này Lộc Minh Trạch ghét nhất là chỉ có bản thân lạc loài, hắn hết lòng tuân thủ lời răn Trung dung chi đạo, không cần quá tốt cũng không nên quá kém. Có câu nói, vật hiếm thì quý, kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, cho dù là rơi xuống một đống vàng chứa phân hay là rơi xuống một đống phân chứa vàng, đều sẽ bị lôi ra đàm tiếu. Mà ở nơi này hắn là kẻ đặc biệt, mong muốn cuộc sống bình thường cũng chẳng dễ dàng.

Lộc Minh Trạch từng chết một lần, ở một hành tinh gọi là Trái Đất, té xuống cống, chết. Sau đó hắn tỉnh lại phát hiện mình vẫn còn chết dí dưới cống, vừa mở mắt, một khối tuyết đọng lớn rơi xuống mặt hắn, Lộc Minh Trạch cho rằng bản thân có khi lại lần nữa chết cóng.

May mà có một dì đi ra ngoài đổ nước bẩn, có lòng tốt nhặt hắn về nhà.

Lộc Minh Trạch vẫn mang cơ thể vốn có, chỉ có điều tuổi thu nhỏ lại cỡ mười lăm, mười sáu tuổi, hắn tưởng mình không cẩn thận chạy đến tận vòng cực Bắc, sinh sống ở đây một thời gian, mới dần dần phát hiện ra điều kì lạ.

Thứ nhất, hành tinh này không phải là Trái đất, người dân ở đây thậm chí còn chưa từng nghe tới cái tên Trái đất, nơi này quanh năm bị bao phủ bởi băng tuyết, không có bốn mùa phân chia tuần hoàn, chỉ có mùa ấm và mùa lạnh. Mấy năm sau nữa, Lộc Minh Trạch lại tưởng mình rơi xuống Siberia.

Thứ hai, giới tính của người ở thế giới này phân thành sáu loại, từ góc độ của pheromone chia làm ba loại, alpha, omega và beta, người nơi này khác với người Trái đất, bọn họ đều có pheromone riêng, giống như dấu vân tay. Họ còn có tuyến thể, nằm ở gáy, pheromone sản sinh ra từ chỗ đó. Đương nhiên, ngoại trừ Lộc Minh Trạch, hắn là kẻ ngoại lai nên chả có thứ gì hết.

Thứ ba, cũng là điều kì lạ nhất, Lộc Minh Trạch rất rõ ràng cách nói chuyện của mình và người ở đây không giống nhau, thế nhưng tất cả mọi người, kể cả gia đình hắn hiện đang sống nhờ, chưa bao giờ cảm thấy hắn có khẩu ngữ, như thể có một loại công cụ tự chuyển đổi ngôn ngữ, tự động biến ngôn ngữ của Lộc Minh Trạch thành ngôn ngữ của người địa phương, nếu xuất hiện từ không phù hợp với bối cảnh thế giới này, sẽ tự động đổi thành từ bị che mất, ví dụ như cụm từ "giữ trật tự đô thị" lúc nãy.

Lộc Minh Trạch chẳng ưa cái kiểu lập dị này cho cam, lời người chung quanh phát ra đều đã được phiên dịch, hắn nói giọng Bắc Kinh chính thống, cho dù bọn họ không nhận ra, Lộc Minh Trạch cũng tự cảm thấy kì cục. Còn có một điểm, rõ ràng nhất, cũng là điểm Lộc Minh Trạch không thích nhất - hắn không có pheromone, cái này rất ảnh hưởng việc nói chuyện yêu đương của hắn đó. Lộc Minh Trạch thích đàn ông, khi còn bé không có dấu hiệu gì, đối với tình cảm nam nữ không tí cảm xúc nào. Đương nhiên, cũng có thể là quá trình phát triển tình cảm bình thường bị chuyện học tập làm trễ nãi. Lên cấp hai, khi các anh em khác đang bận nhìn trộm bạn nữ, hắn đang học; lên đại học, khi bọn trẻ ranh to xác trong phòng ngủ kết bạn cùng xem phim, hắn lại đang học...

Mãi đến tận ba mươi tuổi, Lộc Minh Trạch mới phát hiện mình có chỗ không bình thường. Hắn cũng từng sợ sệt, từng bối rối, từng thử quan hệ với bạn gái, nhưng trước sau vẫn không thể có hứng thú với phụ nữ. Lộc Minh Trạch nghĩ bản thân có vấn đề về phần cứng nào đó, cho đến khi cái từ chơi gay ngày càng phổ biến trên mạng, hắn mới mơ hồ hiểu được.

Thế nhưng trên trái đất, đặc biệt là trong một gia đình với một nền văn hóa truyền thống mạnh mẽ, đồng tính luyến ái tuyệt đối không được cho phép, Lộc Minh Trạch chỉ có thể mượn cớ bận rộn công việc hết lần này đến lần khác để thoái thác chuyện xem mắt mà cha mẹ an bài.

Lộc Minh Trạch chết rồi đến nơi kỳ quái này, theo quan sát của hắn, đàn ông với đàn ông nói chuyện yêu đương là bình thường, hắn dần dần bắt đầu yên lòng quen bạn trai, William là một trong những bạn trai cũ của Lộc Minh Trạch.

Sau đó, giống như tất cả tên bạn trai khác, y bắt cá hai tay với omega khác.

Lộc Minh Trạch rất tức giận, sau khi biết được sự thật, giận quá hóa rồ. Ngàn lần không nghĩ tới ở đây làm gay lại còn cần tới pheromone, mà mỗi người bạn trai của hắn đều sẽ vì kỳ phát tình mà không cẩn thận bị pheromone hấp dẫn phát sinh quan hệ, rồi dẫn đến cùng! Họ! Chia! Tay!

Giống như một lời nguyền vậy.

Lộc Minh Trạch không có pheromone, bạn trai hắn cứ thế bị dụ dỗ chạy mất, dư luận cũng không đứng về phía hắn, alpha và omega trong thời kỳ phát tình ngoài ý muốn kết hợp, thậm chí còn được luật pháp bảo vệ.

Lần đầu hắn bị đá, hận đến nỗi chạy đi uống rượu, uống say như chết, sau đó nghĩ, vậy hắn không quen bạn trai là alpha nữa, quen với omega và beta là được chứ gì. Ấy vậy mà kết quả vẫn cứ giống nhau! Luôn có pheromone quấy rầy chuyện yêu đương của hắn.

Có câu nhất hồi sinh lưỡng hồi thục, thất tình nhiều lần, Lộc Minh Trạch thành thói quen luôn rồi.

Lộc Minh Trạch nghiêm túc nói qua mấy cuộc tình thất bại, tiến vào cảnh giới vong ngã*, lúc hắn chia tay William, vô cùng bình tĩnh nói cho đối phương biết: "William, anh có thể là bạn trai cuối cùng của tôi."

(*): cảnh giới từ bỏ cái tôi của mình, thấu hiểu hết thế gian, trải qua mọi hỉ nộ ái ố trong tình yêu. (ờ cái này bản qt lẫn raw đều khó diễn đạt nên beta chọn từ này nghĩa gần giống thôi, nếu ai thấy chưa hay có thể góp ý~)

Đột nhiên cảm thấy, độc thân cũng rất tốt, ở trái đất, hắn không yêu đương, sống vẫn tốt.

William hiểu sai ý, tưởng rằng Lộc Minh Trạch đối với y tình thâm khó quên, an ủi hắn rất lâu, chỉ là cái thái độ cao cao tại thượng kia làm cho Lộc Minh Trạch rất muốn đánh người. Để duy trì phong độ, Lộc Minh Trạch cứ mỉm cười không lên tiếng, trong lòng mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Bây giờ gặp lại vị này, Lộc Minh Trạch muốn kiên trì cũng chả được, kiềm xuống khát vọng đá y lăn đi.

William bỗng nhiên tỉnh ngộ mà "A" một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chính phủ liên bang đúng là không cho phép bày bán tùy tiện, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, làm cho đường phố dơ dáy bẩn thiểu, còn có thể lây lan bệnh tật."

Lộc Minh Trạch mỉm cười mắng: "Nhị đại gia cút đi dùm, đây không phải chính phủ liên bang, đây là cửa nhà của ông."

Tóm lại, hắn chửi mắng nhưng vì hai loại ngôn ngữ chuyển đổi thành ra nói năng lộn xộn, Lộc Minh Trạch trong lòng không chút áp lực nào.

William bị mắng thiếu chút nữa nghẹn chết tại chỗ, phong cách chửi thề độc đáo này cũng đã lâu không được nghe. Hắn không muốn nhớ lại cảm giác mỗi lần nói chuyện yêu đương với Lộc Minh Trạch một lát là lại mắng người, mượn cớ không yên lòng để Bryon một mình trong khoang thuyền phi hành, vội vã tạm biệt Lộc Minh Trạch. Trước khi đi còn tự cho là tốt bụng mà dặn một câu: "Lộc, lần sau đừng có mà nghe trộm người khác nói chuyện, may là ngày hôm nay gặp phải tôi, nếu như là sĩ quan khác, em sẽ gặp rắc rối lớn đấy."

Lộc Minh Trạch mạnh bạo cắm phập con dao vào thức ăn: "Giữa đường diễn kịch Quỳnh Dao còn lý sự nữa á, lần sau phải bồi thường khoản trị mắt mù cho nhân dân quần chúng đấy, anh mới là kẻ gây rối!"

Sau khi William đi, thịt heo được bày ra chào đón khách quen đầu tiên, là một người phụ nữ mái tóc hoa râm, Lộc Minh Trạch lập tức nở nụ cười, đưa miếng tuỷ sống đã chuẩn bị kỹ ra: "Jenny, sớm thế ạ. Đã chuẩn bị xong đồ cho bà rồi đây, xin hãy cầm cẩn thận."

Bà Jenny chào hắn: "Chào buổi sáng, tiểu Lộc chăm chỉ."

Bà mở túi vải để Lộc Minh Trạch bỏ vào trong, rồi mò mẫm ví tiền của mình, Lộc Minh Trạch liền ở một bên mỉm cười chờ: "Ngày hôm nay xương được lóc sạch sẽ, lấy của bà một đồng ạ."

Bà Jenny cố chấp lắc đầu: "Không được, không được... Đã nói là ba đồng rồi, mỗi ngày là ba đồng."

Ví tiền của bà cũ kỹ, tiền xu lấy ra cũng đã ngả màu đen, nhưng trên ví tiền lại đính một viên đá tròn trịa màu xanh ngọc, không biết có phải là đá quý hay không, nhưng có thể mường tượng ra dáng vẻ lúc còn mới đẹp đẽ nhường nào, hệt như chủ nhân của nó vậy.

Hầu hết người già ở đây không có nguồn kinh tế, cũng không có thể lực, cuộc sống khó khăn hơn nhiều so với người bình thường, Lộc Minh Trạch đôi lúc muốn giúp đỡ người hàng xóm này một chút, nhưng đối phương lại kiên quyết không chịu nhận, Lộc Minh Trạch cảm nhận được lòng tự trọng đặc biệt chỉ có ở các tiểu thư khuê các thời phong kiến trên người bà.

Lộc Minh Trạch tiện tay xé mảnh giấy dầu bọc miếng thịt heo to bằng lòng bàn tay lại: "Cho bà miếng thịt heo này, con cũng không tận dụng được nó, lấy về cũng lãng phí."

Bà Jenny lần này không từ chối, cười với hắn, nếp nhăn trên mặt hiện lên trông rất hiền lành: "Con ngoan, không cần lúc nào cũng chăm sóc ta như vậy... Đúng rồi, người vừa rồi là ai? Trông bóng lưng như thằng nhóc William, nó trở lại à?"

"Uầy! Mắt bà tốt ghê!"

Bà Jenny đắc ý cười cười.

William trước đây cũng từng sống ở nơi này, sau khi thi đậu học viện quân sự đế quốc thì không trở về nữa. Lộc Minh Trạch vốn là cùng hắn thi trường quân sự, phần thi viết thậm chí đạt được thành tích cao nhất toàn khoa, nhưng đến khi kiểm tra sức khoẻ vì không chịu đo độ phản ứng pheromone, nên đã bị học viện quân sự đế quốc từ chối vĩnh viễn.

Để tránh xảy ra hành vi quấy nhiễu do pheromone phát sinh, học viện quân sự đế quốc không nhận omega làm học sinh, thế nhưng hàng năm vẫn cứ có số lượng lớn omega ôm tâm lý may mắn, dùng thuốc ức chế ghi danh trường quân sự, thuốc ức chế tốt, thậm chí có thể thay đổi pheromone của một người, dân thường không dễ có được, bọn họ thường dùng một loại chất ức chế giá rẻ, chất ức chế này sẽ trực tiếp làm mất phản ứng pheromone. Mà quy tắc từ chối các học sinh không có phản ứng pheromone vừa được đưa ra vào năm đó, Lộc Minh Trạch thực sự quá xui xẻo.

Sau đó William được ở lại trường quân đội, Lộc Minh Trạch thì bị đuổi về, không quá mấy năm, hai người bọn họ liền chia tay.

Lộc Minh Trạch bị khó chịu vì mấy kí ức không vui, nhíu mày, bà Jenny vỗ nhẹ cánh tay hắn như an ủi: "Ôi...Con là đứa trẻ tốt, đừng cố nhớ về nó nữa."

Lộc Minh Trạch dở khóc dở cười, nhưng không phản bác: "Được được được, trong lòng con tự biết mà."

Việc kinh doanh của Lộc Minh Trạch mấy ngày nay không tốt lắm, bày quầy bán hàng cũng chỉ là tùy tiện, bày cả ngày, đến gần bốn giờ, thịt bán đi cũng không bao nhiêu. Dù sao cũng may có mấy khách hàng cố định mua thịt, bày xong đợi người ta đến thì đưa.

Vừa đúng bốn giờ, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng còi sắc bén, Lộc Minh Trạch không nhịn được "Đệt" một tiếng, tay nhanh nhẹn đưa phần thịt lợn còn lại cho Buri, mở cửa sổ sắt phía sau ném hết vào, dụng cụ cắt gọt cũng dùng bao bọc lại nhét xuống gầm bàn.

Dọn dẹp xong xuôi, Lộc Minh Trạch ngồi xổm trước cái bàn làm trung bình tấn, đưa tay tóm chặt hai bên trái phải của bàn, hắn khẽ quát một tiếng, dùng sức đẩy dồn vào giữa, cái bàn bằng sắt cứ thế mà bị biến dạng, sau hai ba lần bẻ qua bẻ lại, nó biến thành cái miếng sắt không ra hình thù gì, ném về phía đống cỏ khô là xong việc.

Tiếng còi vừa rồi là của người trông chừng con đường này cảnh báo, cảnh báo vừa vang, là biết ngay tuần cảnh đến. Động tác Lộc Minh Trạch nhanh lẹ mới tránh được một kiếp, những người khác không may mắn như vậy, tuần cảnh ghé qua một chuyến như cá diếc sang sông, dọn chậm chút là bị bọn họ bưng đi liền, tuần cảnh ở đây so với người giữ trật tự đô thị ở trái đất ra tay còn tàn nhẫn hơn.

Lộc Minh Trạch thở dài trong lòng, chợt nghe trong căn phòng lợp tôn của mình một tiếng vang trầm thấp, doạ hắn nhảy dựng. Lộc Minh Trạch mạnh mẽ quay đầu lại, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, trong phòng tối thui, không có thứ gì, sau tiếng vang nhỏ lúc nãy thì không có động tĩnh gì nữa.

Chả nhẽ có chuột mò vào?

- -----------

Vẫn còn mắc khá nhiều lỗi diễn đạt:((

Trước/149Sau

Theo Dõi Bình Luận