Saved Font

Trước/131Sau

Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 129: Uy Lực Của Lamborghini

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ánh mắt của mọi người có mặt lúc này đều tập trung trên người Lâm Vũ.

Mặc dù Lâm Vũ ăn mặc rất bình thường, nhưng không ai dám coi thường Lâm Vũ, bởi vì Lâm Vũ lái một chiếc Lamborghini siêu xịn.

Chỉ là mọi người đều không biết Lâm Vũ lái xe thể thao tới đây với mục đích gì.

Bao gồm Kiều Văn Phi đến tỏ tỉnh cũng không hiểu.

“Lâm Vũ?”

Khi Vương Tuệ nhìn thấy Lâm Vũ, cô rất sửng sốt.

Vương Tuệ biết rõ gia cảnh của Lâm Vũ, mặc dù trước đây Lâm Vũ từng nói anh trúng vé số mấy trăm nghìn, nhưng chỉ dựa vào vậy thì làm sao có một chiếc xe thể thao xịn như thế được?

Mặc dù Vương Tuệ không hiểu về xe thể thao, nhưng cô biết rằng chiếc xe này rất có giá trị!

“Anh Vũ! Cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Cậu mập sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, vui vẻ tiến tới chào đón.

“Cậu mập, ai đang tỏ tình với Vương Tuệ thế?”, Lâm Vũ hỏi.

“Anh Vũ, chính là tên nhãi này!”

Cậu mập chỉ tay về phía Kiều Văn Phi, tiếp tục nói.

“Lâm Vũ, thằng cha này ngông cuồng lắm, vừa nãy Vương Tuệ đã từ chối hắn rồi, hắn còn ép đưa hoa cho Vương Tuệ, còn định cưỡng ép bế Vương Tuệ đi”.

“Gì cơ?”

Lâm Vũ nheo mắt nhìn Kiều Văn Phi.

Sau khi Kiều Văn Phi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vũ, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.

Kiều Văn Phi cũng không phải kẻ ngốc, anh ta đã nhìn ra, Lâm Vũ chính là người bạn mà cậu mập luôn mồm nhắc tới.

Lúc này, cậu mập bước lên trước, tự hào nói.

“Ê thằng nhãi, vừa nãy tao đã nói, xe của đại ca tao, chấp mày mười con đường, mày còn cười nhạo tao bốc phét, bây giờ mày cười tiếp đi”.

“Tôi…”, Kiều Văn Phi đỏ bừng mặt mũi.

Lúc này, không khí xung quanh cũng bùng nổ.

“Không ngờ rằng đại ca lái chiếc xe Lamborghini này lại là anh em của cậu mập, chẳng trách vừa nãy cậu ta dám thách thức soái ca Audi”.

“Cốt truyện đảo ngược nhanh thật đấy, anh chàng lái chiếc xe Lamborghini này nhất định ngầu hơn người lái xe Audi kia nhiều, lần này có kịch hay xem rồi”.

Lúc này.

“Cậu mập, cậu vừa mới nói cái gì?”, Lâm Vũ hỏi.

“Anh Vũ, thằng cha này ngạo mạn lắm, vừa nãy em không cho hắn ôm Vương Tuệ, hắn còn nói em tọc mạch, còn bảo sẽ thuê người đánh què chân em”, cậu mập nói.

“Ồ?”, Lâm Vũ híp mắt lại.

Ngay sau đó, anh chậm rãi đi tới trước mặt Kiều Văn Phi.

Kiều Văn Phi lúc này làm gì còn bộ dạng cao ngạo vừa nãy nữa? Lúc này anh ta cảm thấy lo lắng bất an vô cùng.

“Người anh em này, nghe nói anh muốn đánh gãy chân bạn của tôi à? Có chuyện này không?”

Lâm Vũ nở nụ cười lạnh lùng, vỗ vào vai của Kiều Văn Phi.

“Vị đại ca này, tôi… tôi nào dám”.

Kiều Văn Phi cố nặn ra một nụ cười trông khó coi vô cùng, đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mặc dù Lâm Vũ ăn mặc rất bình thường, nhưng Kiều Văn Phi biết chắc rằng, dựa vào việc Lâm Vũ lái một chiếc xe Lamborghini thì anh là sự tồn tại đáng sợ mà anh ta không có đủ khả năng khiêu khích.

“Bốp!”

Kiều Văn Phi vừa nói xong, Lâm Vũ tát vào mặt anh ta một cái.

“Không dám? Không thừa nhận à? Mẹ kiếp, thế ý của anh là bạn tôi đang nói dối sao?”, giọng điệu Lâm Vũ lạnh lùng.

Kiều Văn Phi bị tát một cái, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, bị tát ở trước mặt nhiều người như vậy khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt, nhưng anh ta không dám làm gì, chỉ đành im lặng cúi đầu.

“Ngẩng đầu lên cho ông!”

Lâm Vũ hét lên, khiến Kiều Văn Phi run bần bật, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Lâm Vũ trực tiếp nắm lấy cổ áo của Kiều Văn Phi, anh nheo mắt, lạnh lùng nói.

“Thằng nhãi, tao không quan tâm mày muốn làm gì, nhưng nếu chọc tức tao, chỉ cần một câu của tao, tao có thể khiến cả gia đình mày không sống nổi ở thành phố Thanh Dương này nữa đấy, mày có tin không?”

“Tin tin tin ạ! Tôi tin!”

Kiều Văn Phi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sắc mặt anh ta tái nhợt, trên trán lấm tầm mồ hôi lạnh.

Lâm Vũ nói tiếp: “Mà mẹ nhà mày lái cái xe Audi cũng đòi đến đại học Thanh Dương bao gái à? Lại còn muốn bao người phụ nữ của tao? Lá gan của mày hơi bị to đấy”.

“Vị đại ca này, tôi… tôi thật sự không biết Vương Tuệ là người phụ nữ của anh, nếu không thì cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám giành với anh!”, Kiều Văn Phi vội vàng nói.

“Vậy thì giờ mày cút được chưa”.

Lâm Vũ lập tức đẩy Kiều Văn Phi ra, sau đó đi về phía Vương Tuệ.

Kiều Văn Phi bị đẩy ra, mặc dù trong lòng rất uất ức, nhưng anh ta chỉ có thể kìm lại.

“Anh Vũ đỉnh quá!”

Cậu mập thấy Lâm Vũ dạy cho Kiều Văn Phi một bài học ra trò, cậu ấy kích động hét lên, cơn giận dữ kìm nén trong lòng cậu ấy cũng bộc phát ra ngoài.

Trước/131Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tùy Thân Không Gian Ở 60 Niên Đại