Saved Font

Trước/738Sau

Phồn Hoa

Chương 30: Lan truyền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vương Kỳ Chấn hơ tay trước lò lửa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt. Nếu tuỳ tùng tìm được lang trung đó, ông ta quay người là cách xa ngôi tự miếu rách nát này.

Cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân.

Vương Kỳ Chấn đứng lên.

Cửa mở rồi, Lục Nhị thái thái và Cố Tam thái thái, Lục Tĩnh lục tục đi vào.

Vương Kỳ Chấn mở to mắt.

Chuyện này là thế nào?

Lục Nhị thái thái cũng nhìn thấy đệ đệ, Cố Tam thái thái lập tức “ya” một tiếng.

Lục Tĩnh vô cùng ngạc nhiên nói: “Cữu cữu, người... sao... cũng ở đây.”

Vương Kỳ Chấn cũng bị doạ một trận, “Các người tới khi nào?”

Tăng nhân trong tự lại đưa họ tới cùng một gian phòng thiền với Vương Kỳ Chấn.

Đột nhiên gặp được người của Vương Gia, Cố Tam thái thái không cầm được cảm thấy có chút không tự tại, bà ấy lên trước hành lễ với Vương Kỳ Chấn, khi mùa hè con gái của Vương Kỳ Chấn là Vương Nguyên Ninh tới Cố Gia, bà ấy còn làm cho Nguyên Ninh canh ngân nhĩ ăn, hai nhà dù không coi là thông gia, nhưng quan hệ lại luôn không tồi. Nói cho cùng, đều là hoạ do Lang Hoa gây ra.

Vương Kỳ Chấn nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có ai bên cạnh, càng hồ nghi, quay đầu nói với Cố Tam thái thái: “Nghe Tri Khách Tăng nói, nữ quyến của Cố Gia muốn tới dâng hương, không ngờ là tam thái thái.”

Cố Tam thái thái hiểu Vương Kỳ Chấn hỏi tới là Cố Lang Hoa, cười nói, “Đâu phải là ta đâu, là Lang Hoa nhà chúng ta.”

Người ba nhà đều tới rồi, nếu lúc này gây ra chút náo nhiệt gì, có thể khiến người ta chê cười, cho nên bà ấy muốn lập tức bày tỏ rõ lập trường, bất luận xảy ra chuyện gì đều không có liên quan tới bà ấy.

Lục Tĩnh mím môi, Lang Hoa và Mẫn Giang Thần mãi không được Tri Khách Tăng đưa tới, việc này hiển nhiên không bình thường.

Nhất định là Cố Lang Hoa đang giở trò.

“Tam thái thái,” Lục Tĩnh nói theo sau, “Lang Hoa thật sự chỉ là tới dâng hương sao?”

Cố Tam thái thái cũng ngây ra giây lát, “Chúng ta đã chuẩn bị hương nến, chỉ là đến đốt hương cầu nguyện, một đứa bé như nó còn có thể làm gì?”

Việc Cố Lang Hoa làm còn không đủ nhiều sao?

Lục Tĩnh nhân lúc không có ai bên cạnh, lập tức hỏi thăm Cố Tam thái thái, “Tam thái thái không cảm thấy sau khi Lang Hoa khỏi bệnh, đã không còn giống như trước nữa.”

Cố Tam thái thái giấu kín như băng, Lang Hoa thật sự khác rồi, người vẫn là người đó, nhất cử nhất động, ăn uống sở thích đều không có gì khác biệt trước đây, chỉ là tính cách có chút thay đổi, nói nàng trưởng thành rất nhiều thì phải, thường ngày nói chuyện lại vẫn là những lời của trẻ con đó, nếu nói nàng căn bản không thay đổi, nàng lại có thể đưa hạ nhân lén chạy ra ngoài, ở nhà Vương Kỳ Chấn bắt được Lư Chính.

Lục Tĩnh thấy Cố Tam thái thái không nói chuyện, tiếp tục nói: “Cữu cữu ta sao có thể hại Lang Hoa.”

Cố Tam thái thái lập tức cười xoà, “Đúng thế, theo ta thấy, nhất định là ác bộc đó cắn bậy, hiểu lầm này giải ra là được, còn về Lang Hoa nhà chúng ta, suy cho cùng là trẻ con, Vương đại nhân đừng so đo với nó.” Nói rồi liếc Vương Kỳ Chấn một cái, Vương Kỳ Chấn chỉ là kéo kéo khoé miệng không nói gì cả.

Không chỉ không có ý nhân cơ hội xoa dịu không khí, hơn nữa trên mặt là thần tình chuẩn bị sau thu tính sổ.

Trong lòng Cố Tam thái thái đột nhiên “lộp bộp” một lát, Vương Gia không biết muốn đối phó với họ thế nào.

Cửa đột nhiên động đậy, hai tăng nhân đi vào, một người trong số đó hành phật lễ với mọi người, còn chưa đợi Vương Kỳ Chấn mở miệng nói chuyện, tăng nhân đã nói: “Đã bắt đầu rồi, chư vị theo ta tới đại điện đi!”

Mấy người nhìn nhau.

Lục Tĩnh không nhịn được, “Rốt cuộc muốn chúng ta đi làm gì?”

Tăng nhân lại không chịu nói một chữ.

Tiết học buổi sáng của tăng nhân đã xong, cả tự miếu đột nhiên tĩnh lặng không tiếng. Miếu Dược Vương này là tự miếu hương hoả thịnh nhất huyện Đan Đồ, theo lí mà nói, mỗi ngày vào lúc này có lẽ đã tập trung đủ thiện nam tín nữ, từ thiền phòng tới đại điện suốt đường lại cũng không nhìn thấy một ai.

Lục Tĩnh lặng lẽ nháy mắt với Lục Nhị thái thái, ngoan ngoãn như vậy tới đại điện, giống như bị người ta dắt mũi đi vậy. Lục Nhị thái thái hiểu ý của con gái, thị ý quản sự ma ma bên cạnh đi trước một bước đi xem tình hình.

Quản Sự ma ma vừa chuẩn bị rời khỏi.

Mấy người liền nghe thấy tiếng ròn tan vang lên.

“Bệnh dịch lưu hành, xuân hợp ấm mà lạnh, hạ hợp nóng mà rét, thu đương mát mà nóng, đông đương ấm mà lạnh, đều là lục khí khiên hợp, mà sinh tật này. Lớn thì lưu độc thiên hạ, nhỏ thì lan trà một thôn một nhà, phải phân biệt nguyên nhân các mùa, không thể nhìn nó như bệnh nhẹ tầm thường.”

Một thiếu nữ mặc áo màu vàng ngồi ở trên đệm cói hoa sen, hai cặp lông mày cong cong, đẹp như cánh bướm đang hơi hơi giang ra bay vào tóc mai, một đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao đêm, tóc xanh nhẹ buông, lộ ra chiếc cổ tú lệ như thiên nga, phật hương vấn vít bay lên bên cạnh nàng, làm đệm cho nàng như tiên nữ trong cửu trùng lầu các, đang đứng trên mặt trời nhìn chúng nhân.

Khiến trong lòng người ta đột nhiên sinh ra thành kính.

Lục Tĩnh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ nửa ngày mới hoàn hồn, “Đây... đây là... Cố Lang Hoa sao?”

Cố Tam thái thái mắt cũng không động đậy nhìn vào nhất cử nhất động của thiếu nữ, nghe thấy Lục Tĩnh nói như vậy, bà ấy mới hoàn hồn, “A... đó là Lang Hoa nhà ta... ”

Trong đại điện đặt mấy chục cái đệm cói, có mấy người ăn mặc lang trung ngồi cách Cố Lang Hoa không xa, trước mặt đặt bàn, trên bàn đặt mấy cuốn sách.

Cố Lang Hoa nói xong, liền có người bắt đầu lật tìm, nhưng lại nửa ngày cũng không có kết quả.

Lang Hoa nói: “Là 《Thế Y Đắc Hiệu Phương》, đại phương mạch khoa mục 10, tiểu phương mạch khoa mục 2, phong khoa mục 3, sản khoa và phụ nữ tạp chứng khoa mục 6, nhãn khoa mục 2.”

Lời của Lang Hoa vừa ra, lập tức liền có người cực kì hứng thú nói: “Đúng, không sai, chính là tác phẩm 《Thế Y Đắc Hiệu Phương》 của Nguy tiên sinh, bà con của Thái Y Viện nhà ta từng nói, đó là y điển quan y mới có thể xem... ”

Người này còn chưa nói xong, có người cướp lời, “Cố Gia vốn chính là đại tộc, từng nghe nói 《Thế Y Đắc Hiệu Phương》 cũng không có gì kì lạ.”

Nhưng kì lạ là đứa trẻ tám tuổi có thể đọc thuộc lòng.

“《Thế Y Đắc Hiệu Phương》 có phương thuốc Thảo Ô Tán... nếu ngươi có thể đọc thuộc... ”

Phương thuốc của Thảo Ô Tán.

Đó tuyệt đối không phải là thứ lang trung tầm thường có thể biết.

Ép một đứa trẻ đọc thuộc như vậy, là đầu cơ trục lợi, đúng là nhìn thấy phương thuốc là đỏ con mắt.

Lang trung khác xem thường nhìn người đó một cái.

Người đó không dám nói nữa.

“Tạo Giác, Bán Hạ, Mộc Biết Tử, Bạch Chỉ, Ô Dược, Xuyên Khung, Tử Kinh Bì, Đương Quy, Xuyên Ô mỗi loại 5 lạng, Đại Hồi Hương, Tọa Noa Thảo (Tửu Tiền Thục), Thảo Ô mỗi loại một lạng, Mộc Hương 3 chỉ, để bôi, hai chỉ trung phục, dùng để gây tê tốc cốt.”

Các lang trung há hốc mồm, hồi lâu mới phát giác mình lại ngây ra đó, quên ghi chép.

Mẫn Giang Thần ngồi bên cạnh Lang Hoa kinh ngạc ngẩn người nhìn Lang Hoa.

Lang Hoa học được những thứ này khi nào? Đúng là như nàng nói, trong bệnh nghe được 《Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyệt Công Đức Kinh》, sau đó các loại phương thuốc và y thư đề ở lại trong đầu.

Thật sự là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai không nhẫn tâm nhìn thấy bách tính Trấn Giang chịu nỗi khổ của chiến hỏa, tật bệnh, đem phương thuốc truyền cho Lang Hoa, để Lang Hoa lan truyền ra ngoài?

Vậy đúng thật là phúc của bách tính Trấn Giang, nhưng Lang Hoa của hiện tại khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ, trước đây đều là nàng giang tay bảo vệ Lang Hoa sau lưng, giờ lại là Lang Hoa một mình đảm đương, nàng ở bên cạnh không biết nên làm thế nào. Mẫn Giang Thần cảm thấy mình hình như đang trong mơ, ngón tay nàng nắm chặt khăn tay cuộn một vòng lại một vòng, đang cảm thấy thấp thỏm và lo lắng, một bàn tay ấm áp đưa tới nhẹ nhàng nắm lấy nàng, Mẫn Giang Thần quay đầu nhìn thấy Lang Hoa, nhiệt độ bàn tay nhỏ đó truyền tới, khiến nàng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trải qua đủ mọi chuyện của kiếp trước, Lang Hoa biết, Đại Tề mười mấy năm sau chiến sự không ngừng, cho nên quan phủ bức thiết cần y thuật ngoại khoa như bó xương, trị thương, thế là Y Viện và Điển Y Giám khảo đính y tịch, tu hợp dược nhĩ, và đem rất nhiều phương thuốc thông qua Quảng Tế Đề Cử Ti truyền bá cho lang trung các nơi, để tiện cứu chữa thương bệnh của bách tính.

Nàng chẳng qua là giảm bớt thủ tục biên tập, thẩm định của mấy trăm vị Thái Y, đem những việc này nói ra trước 10 năm mà thôi. Sau đại quân, ắt có năm dữ, nếu không sớm dự phòng, thì cứ coi như Trấn Giang không bị đồ thành, đợi tới sau khi chiến sự qua đi, bách tính Trấn Giang cũng sẽ mười người mất bảy tám, cho nên nàng ở đây dùng danh nghĩa Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai lan truyền phương thuốc đi.

Lang Hoa nhìn về phía đám người của Cố Tam thái thái.

Lục Nhị thái thái và Cố Tam thái thái đã ngẩn ra, Vương Kỳ Chấn vừa đi lại vừa xem kĩ càng tất cả lang trung trên đại điện, chỉ có Lục Tĩnh nhìn ngó xung quanh không biết đang mưu tính điều gì.

Lang Hoa đưa tay ra nói: “Ta và lang trung luận phương thuốc, để vị Lục thí chủ đó ghi chép thay đi!”

Trước/738Sau

Theo Dõi Bình Luận