Saved Font

Trước/149Sau

Đào Lý Bất Ngôn

Chương 3: Thanh Âm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn xuất ngoại?"

"...Đúng vậy, ngươi nhỏ giọng một chút, không nên nhìn ta như vậy, bây giờ đứa bé đến phiên ngươi chăn sóc."

"...Cái gì mà nên hay không, chúng ta chưa từng có thỏa thuận này? Là nhà của ngươi dẫn đứa bé đi, còn để cho đứa bé mang họ Đào."

"Còn không phải bởi vì thế lực của cha mẹ ngươi và bản thân ngươi sao! Bây giờ cha ta đã qua đời, ta nói cho ngươi biết, bây giờ là trách nhiệm của ngươi!"

"Hừ, ta vô trách nhiệm sao? Nói làm như là ngươi đã nuôi dưỡng đứa bé kia vậy, ngươi cũng chỉ giao cho ba của ngươi, bây giờ ba của ngươi mất rồi, ngươi liền ước có thể vứt bỏ gánh nặng này..."

"Ngươi nói nhỏ một chút..."

Thanh âm ngoài cửa lúc cao lúc thấp, giống như lò xo, quá cao thì đè thấp xuống, sau khi thấp xuống lại nhảy lên cao. Mà lại càng ngày càng sắc nhọn, không muốn nghe thấy cũng không được.

Phòng của Đào Trân Trân là khu nhà cũ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp sạch sẽ văn nhã, rèm in hoa, thảm bông dệt tay, chậu hoa nhỏ tinh xảo. Khắp nơi đều là hơi thở ấm áp.

Đào An Chi một mình trong phòng ngủ, bên ngoài hai người lớn cho rằng cửa đóng lại, bọn họ có thể ở trong phòng khách không hề kiêng dè mà thảo luận về số phận của nàng.

Đào An Chi nghĩ: Nếu như ta nghe không hiểu được nhiều chữ thì tốt rồi.

Ngồi ngồi, cảm thấy hơi nóng, kỳ thật quần áo Đào Trân Trân mua cho nàng đều mặc không tốt chút nào, ống tay áo và váy quá dài, cổ áo lại siết chặt. Nàng biết có cái điều khiển màu trắng, nhấn một cái thì "Điều hòa" gì đó trên tường liền sẽ hoạt động, trong phòng liền sẽ lành lạnh.

Chỉ là giống như trong phòng khách.

Đào An Chi nghĩ: Nếu nàng cứ như vậy đi ra ngoài, hai người trong phòng khách có thể ngừng ồn ào không?

Bọn họ nhìn rất đẹp, nhưng giọng nói của bọn họ rất khó nghe.

Nàng đối với cha mẹ không có chút ấn tượng nào cũng không có khái niệm quá lớn, chẳng qua là các thẩm thẩm láng giềng trong thôn, luôn cằn nhằn những đứa trẻ trong nhà, lúc thì nói mặc quần áo không đủ, lúc thì nói ăn quá ít. Cha mẹ trên tàu cao tốc lại dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi đứa con bị say xe của họ.

Khi bọn họ đối mặt với đứa bé biểu lộ đều rất tự nhiên, chân thật. Thanh âm cũng vậy.

"Ông ngoại."

Đào An Chi cúi đầu gọi một tiếng vào không khí.

Nàng cúi đầu xuống, sờ sờ cái cặp hình bé thỏ con trên đầu gối, sờ sờ cái lỗ tai thật dài của bé thỏ con.

Nàng có thể giống như Alice trong truyện cổ tích không, bé thỏ con có thể nhảy lên hay không, đưa nàng tới trong hốc cây.

Nàng có thể biến thành tí hon hay không? Nếu như có thể, nàng sẽ trốn vào đó không bào giờ đi ra nữa.

Trốn cũng vô ích, hai người bên ngoài dường như đã muốn vạch mặt nhau.

"Ba mẹ ta cả đời dạy dỗ người, mỗi một đồng tiền kiếm được đều là thanh bạch, loại như gia đình ngươi, Trần Mộ Tề, cần ta nhắc nhở tổ tiên ba đời nhà ngươi đều là đào than đá sao? Kiếm được bao nhiêu đồng tiền đen tối? Nếu ta có giải pháp khác, sẽ để cho An Chi đi theo ngươi sao?"

"Đúng đúng đúng, các ngươi là dòng dõi thư hương, đứa bé kia hẳn là nên đi theo ngươi, gia tộc ta lòng dạ hiểm độc đen tối như vậy, sao có thể nuôi dưỡng đứa bé?"

"Trần Mộ Tề, ngươi có phải là nam nhân hay không, ngươi muốn ta từ bỏ tiền đồ? Ta không giống như ngươi, ta chỉ có bản thân..." Đào Trân Trân đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Thanh âm Trần Mộ Tề bất đắc dĩ: "...Không phải ta không muốn, Trân Trân...Ta đã có bạn gái..." Tiếp theo hắn mở miệng: "Nếu không...Đưa đến..."

Thanh âm dần dần hạ thấp xuống.

Đào An Chi mãnh liệt che lỗ tai lại, đôi vai thật nhỏ run rẩy. Chỉ cảm thấy trong phòng càng ngày càng nóng, cổ áo càng ngày càng chặt, khó chịu đến làm cho người hoảng loạn, muốn hét lớn lên một tiếng.

Nàng không có kêu ra tiếng, mà là chuông cửa vang lên.

Tiếp theo nàng nghe được một thanh âm nhu nhuận trong trẻo: "Trân Trân, ta gọi điện thoại ngươi không có nghe máy, bệnh viện gởi hồ sơ các sinh viên muốn xuất ngoại phải điền vào đến ký túc xá..."

"...Cám ơn ngươi, Ngôn Hề."

Các nàng bắt đầu nhẹ giọng trò chuyện một chút gì đó, Đào Trân Trân rời khỏi trường học vài ngày, sợ bỏ xót một chút thông báo quan trọng.

Đào An Chi bị thanh âm này hấp dẫn, nàng đi qua, lén lút mở ra một cái khe cửa. Là một nữ nhân vóc người cao gầy, mặc một bộ áo sơmi màu trắng, quần jean màu xanh, giày đế bằng.

Đưa lưng về phía nàng, đang nói chuyện với Đào Trân Trân, mơ hồ là "hu zhao " "qian trấng " các loại chữ nàng không hiểu.

Tiếng nói của nàng rất êm tai. Giống như mùa hè năm trước, ông ngoại mang nàng đi câu cá ở khe suối trong núi, nước suối trong lành chảy qua các khe đá, phát ra linh âm.

Trần Mộ Tề đứng bên cạnh không nhịn được cắt ngang các nàng: "Này, trước không vội, nói rõ ràng đứa bé đến cùng phải làm sao bây giờ? Ngươi đừng nghĩ cứ như vậy thì rời đi."

Thân hình Đào Trân Trân khựng lại, quay qua oán hận hắn: "Năm đó người rời đi cũng không phải là ta..."

Hai người này trẻ tuổi bốc đồng, còn chưa chuẩn bị tốt để làm cha mẹ, lại nhìn nhau không vừa mắt, đem đứa bé trở thành hung khí để đâm bị thương đối phương, một chút thể diện cũng không giữ lại.

Trần Mộ Tề lúng túng nói: "Ngươi có thể giữ một chút thể diện không? Để bạn học của ngươi đi rồi lại nói?"

"Ta không cần cái gì gọi là không biết xấu hổ, cả trường Đại học đều biết ta gặp phải một nam nhân cặn bả, chưa cưới đã sinh con, nghỉ học, may mà ta không kém cỏi, lại thi đậu vào trường, nếu không phải vì như vậy, ta đã sớm có thể tốt nghiệp..."

Trần Mộ Tề bị ngữ điệu bất âm bất dương này của nàng triệt để chọc giận, nói ra một câu có thể làm tổn thương nữ nhân nhất: "Ta cũng không ép ngươi lên giường với ta!..."

Một nhát này liền đẫm máu xuất thịt, bờ môi Đào Trân Trân thoáng cái liền trắng bệch, run run cả buổi nói không ra lời.

Trần Mộ Tề nói ra cũng biết lời này quá đáng, nhưng hắn cũng không muốn nói xin lỗi, dứt khoát tự mình ngồi ở một bên. Sinh hờn dỗi.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Đào An Chi còn kịp thời gian để hít thở, chỉ nghe thấy nữ nhân mặc áo sơ mi trắng nói: "Trân Trân, ta đi trước."

Sau đó nàng xoay người, vừa vặn liền nhìn thấy Đào An Chi mở ra một cái khe cửa.

Đến rất nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ đến đây, Đào An Chi đều sẽ phi thường cảm thấy may mắn khi năm đó nàng mở cái khe cửa kia ra.

Sau này khi nàng đã có những hiểu biết về tính cách của Ngôn Hề, suy đoán Ngôn Hề đương nhiên là thật sự muốn rời đi, bởi vì Ngôn Hề luôn là người có chừng mực hữu lễ hữu tiết như vậy, còn là người tương đối coi trọng việc riêng tư của người khác.

An Chi còn nhớ rõ ràng khi đó lúc nàng xoay người, là một gương mặt tự nhiên không có son phấn, lấy vốn ngôn từ ngay lúc đó của An Chi cũng không thể miêu tả hoàn chỉnh được nàng xinh đẹp như thế nào.

Chỉ thấy lúc nàng nhìn mình, lông mày có chút nhíu lại, nghiêng mặt qua nói: "Đứa bé vẫn còn ở trong phòng, các ngươi lại ồn ào thành như vậy?"

Tiếp theo nàng đi về phía mình, đến trước mặt, ngồi xổm xuống, đôi mắt trong trẻo mang theo một chút ý cười nhàn nhạt ôn hòa: "Xin chào."

Sau đó nàng nói: "Ta là Ngôn Hề, là bằng hữu của mẹ ngươi, ngươi tên gì?"

Đào An Chi nghĩ: Cuối cùng cũng có người chú ý tới nàng là đứa bé, lại không chỉ xem nàng như là đứa bé.

Đào An Chi nói: "An Chi, Đào An Chi."

Một bên nghĩ Yan Xi viết như thế nào đây? Cái nào Yan cái nào Xi?

Ánh mắt nữ nhân trước mặt càng thêm dịu dàng, bên môi nàng cong lên một nụ cười, tiếng nói trong trẻo dễ nghe: "Thật sự là cái tên rất hay."

Nàng có chút nghiên mặt, nói: "Trân Trân, ta mang An Chi xuống hóng gió, nơi này nóng quá." Bởi vì nghiêng một góc độ nhỏ, dưới ánh sáng mặt trời trong phòng khách, hàng lông mi thật dài của nàng có chút rung rung, tựa hồ là mềm mại như nhung, cảm giác chạm vào rất tốt.

Sau đó nàng quay đầu, vươn bàn tay trắng nõn tinh xảo về phía Đào An Chi, dắt theo An Chi, cứ như vậy đương nhiên mà đi ra.

Đào An Chi sững sốt rất lâu, nhìn bàn tay được nắm chặt rất lâu, lại quay đầu nhìn nhìn cánh cửa đã đóng lại, tất cả mọi lời tranh cãi nàng cũng không cần phải nghe rồi.

Đều là bởi vì người tên là Yan Xi ở trước mặt này? Nàng ngẩng đầu nhìn người kia, thật cao. Từ góc độ này nhìn lên, có thể nhìn thấy người quai hàm trắng như ngọc của nàng.

Bỗng nhiên người kia cúi đầu cười nhẹ một tiếng với nàng, nói: "Muốn ấn thang máy không?"

Đào An Chi lăng lăng nhìn nàng, lại lăng lăng gật đầu. Lần đầu tiên tới đây, nàng xác thực đã sớm tò mò cái cửa sắt kia, nhưng mà không dám mở miệng nói với Đào Trân Trân. Sau hai ngày đến đây các nàng cũng không có xuống lầu lần nào nữa, ăn cái gì đều là gọi bên ngoài mang đến.

"Ấn cái dấu mũi tên hướng xuống..." Nữ nhân thả lỏng tay của nàng ra.

Đào An Chi đi đến cửa thang máy, nhìn nhìn hai cái mũi tên kia, lại nhìn nàng một chút, nữ nhân khẽ cười, nàng quay đầu lại suy nghĩ một chút, nhón chân lên, ấn sáng lên một cái nút kia.

Ký hiệu màu đỏ bên cạnh cái nút nhấp nháy, còn mơ hồ nghe được một tiếng rầm rầm. Trong chốc lát, ding một tiếng, cánh cửa sắt sáng choang liền rộng mở.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào An Chi thoáng cái sáng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khe khẽ "Oa" một tiếng.

Đi vào thang máy, Đào An Chi lại ấn nào nút lầu một, thang máy rung động ầm ầm, thân thể cũng có cảm giác tuột xuống. Bàn tay của nàng lại lần nữa được nữ nhân nắm lấy, Đào An Chi thật cao hứng, ngại ngùng mà cúi đầu. Sự ấm áp và mềm mại bao quanh bàn tay nàng, đặc biệt dễ chịu.

Được nàng nắm tay từng bước một chậm rãi bước đi. Tiếng bước chân nhu hòa.

Đào An Chi lén lút ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ có khi nào người này mới là mẹ của ta hay không?

Đào Trân Trân thuê chính là chung cư kiểu cũ, lúc trước ngoài sân có được tu sửa, môi trường yên tĩnh, mà rất có khí tức yên hỏa. Dưới lầu có mấy gốc cây già, dưới gốc cây già có bàn ghế làm bằng cẩm thạch để hóng mát.

Đào An Chi cùng Ngôn Hề một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế, An Chi cầm lấy cây kem giòn tan nàng mua cho. Kem là hình cá, bên ngoài là một lớp Socola màu đen, cắn nghe giòn tan, trong nhân bánh là màu trắng sữa vị, càng lạnh càng mềm.

Đào An Chi ăn đến bất diệc nhạc hồ.

"Ăn ngon không?" Ngôn Hề hỏi An Chi. Trong tay nàng có cầm bình nước suối, mở ra, hơi ngửa đầu, cần cổ trắng như ngọc động đậy, nuốt xuống một ngụm nước.

Cây kem giòn tan trên tay Đào An Chi bị nàng cắn một góc lớn, nàng vừa mới cắn thêm một miếng mới ngậm trong miệng, nghe thấy lời này, miệng phồng ra, dùng sức gật gật đầu.

Nhiệt độ trong miệng làm kem tan chảy, cảm giác ấm ấm lạnh lạnh kỳ quặc nhưng rất tốt, Đào An Chi nhịn không được lại cắn một miếng nữa.

Bỗng nhiên, bàn tay tinh xảo trắng nõn kia cầm lấy mảnh khăn giấy, thay nàng lau miệng. Tới rất gần, mới nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn, ngay cả khớp ngón tay cong cong lại cũng ôn nhuận trơn bóng.

"Ngươi mấy tuổi rồi? Bốn tuổi sao?"

...

Đào An Chi cúi đầu xuống, có chút buồn phiền nói: "...Sáu tuổi."

Nói xong, nàng có chút không được tự nhiên, cầm que gỗ còn lại sau khi ăn kem xong, còn có khăn giấy, đi vài bước, ném vào thùng rác.

Quay về, nhìn nữ nhân trước mặt, người kia dướng như đã nhìn ra chút kỳ quặc của nàng, nhẹ nhàng cười cười, đưa tay vỗ nhè nhẹ đầu của nàng.

Đào An Chi được nàng vỗ vỗ ngại ngùng đến cực điểm, thậm chí nghĩ cọ cọ khuôn mặt vào bàn tay của nàng.

Nếu người này thật sự là mẹ của nàng thì tốt biết bao nhiêu a?

Nhưng mà nàng họ Yan, tiếng thứ hai, Diêm? Nhan? Ngôn?

Xi, tiếng thứ nhất, Tây? Tức? Khê?

...Hết rồi, không nghĩ ra được từ nào nữa.

Những chữ nàng biết quá ít, cũng không biết hai chữ này viết như thế nào.

Nàng lén lút nhìn người kia, vừa vặn lúc này có cơn gió nhẹ thổi qua, quét lên vài sợi tóc mai của người kia. Sau đó nàng nghe thấy được trong không khí có một cỗ mùi thơm như có như không.

Rất dễ chịu.

Nữ nhân cảm giác được nàng lại nhìn mình, quay đầu sang cười với nàng một cái, mở bình nước ra, uống nước.

Một lát sau, trong túi quần nàng tựa như có vật gì đó vang lên, nàng lấy ra một cái "Hộp vuông be bé" màu trắng, Đào An Chi chớp mắt mấy cái, đây chính là "Điện thoại" mà người lớn hay nói rồi.

Có thể là có ai đó tìm nàng, nàng phải đi sao?

Trong lòng An Chi bỗng nhiên cảm thấy rốt buồn, ánh mắt bất lực nhìn qua nàng.

Nữ nhân nhấn tắt di động, lại bỏ vào trong túi quần.

Sau một lúc An Chi thấy nàng không có đứng dậy, đột nhiên hiểu ra.

Nàng đang cùng mình.

Các nàng cũng là một lớn một nhỏ, chiếm hết một cái ghế đá. Không có nói chuyện với nhau.

An Chi nghĩ có lẽ nàng không phải là một người nói nhiều, có lẽ nàng không biết phải làm sao để nói chuyện với một đứa bé như mình.

Cảm giác của con người thật sự là thứ rất kỳ diệu, Đào An Chi nho nhỏ nghĩ như vậy. Những ngày này nàng đều trải qua trong sợ hãi, bất an, lo lắng, cố tình còn không thể biểu hiện ra ngoài. Bởi vì nàng biết rõ mẹ của nàng không thích nàng.

Mà bây giờ, ở bên cạnh một người xa lạ mà nàng còn chưa thể đánh vần tên của người đó, nàng lại cảm thấy rất an tâm. Nàng thậm chí còn ăn cây kem nữ nhân xa lạ này mua cho nàng.

Bởi vì người kia chủ động nắm lấy tay nàng.

Gióđầu thu thổi qua còn có chút ấm nóng, chẳng biết tại sao, tráitim của An Chi thoáng cái liền an tĩnh.    

Trước/149Sau

Theo Dõi Bình Luận