Saved Font

Trước/67Sau

Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 5: Dịu Dàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Văn Ý quen biết với Thẩm Ôn Đình hơn hai mươi năm, biểu cảm trên khuôn mặt anh cô hiểu rõ trong lòng bàn tay. Chẳng qua là vừa quay đầu nhìn lại, sắc mặt của Thẩm Ôn Đình bình tĩnh đến nỗi không có một tia lửa giận, Văn Ý biết, anh tức giận rồi.

Ngải Tư Ngôn đúng lúc dọn dẹp xong rác của mình, "Cục cưng Ý, tớ tìm anh tớ có chút việc, đi trước nhé."

Đi ngang qua Thẩm Ôn Đình, Ngải Tư Ngôn ngượng ngùng nói, "Tạm biệt Thẩm tổng."

Đáp lại Ngải Tư Ngôn là giọng điệu không nóng không lạnh của Thẩm Ôn Đình, " Ừ".

Cô cũng không dám ở lại lâu, thay xong đôi dép dùng một lần rồi rời đi. Trước khi đi còn không nhịn được mà nhìn Văn Ý một cái, ánh mắt mang vẻ thông cảm.

Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình một cái rồi xoay người lại, cô nhìn chằm chằm bức vẽ của mình, giận dỗi than một câu, "Tự nhiên gọi em làm gì, phá hỏng bức tranh của em rồi."

"Trúng tim đen rồi à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.

Dáng người cao lớn của anh đứng bên cạnh cô, chắn đi gần hết ánh nắng mặt trời.

Văn Ý giả vờ bình tĩnh đặt cọ xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Thẩm Ôn Đình đưa lưng về phía ánh nắng mặt trời, khuôn mặt anh ngược sáng nên cô không nhìn thấy rõ. Dáng người cao lớn của anh đứng bên cạnh cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn.

"Cái gì?"

"Vẽ tranh cần phải chuyên tâm, nói ít lại." Thẩm Ôn Đình nói, ánh mắt trong veo của anh rơi trên mặt cô.

Ở bên ngoài được một lúc, môi Văn Ý hơi khô, trên mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi. Khi cô ngước mắt lên nhìn anh, vô tình mang thêm vài phần quyến rũ.

Văn Ý giả vờ ngây ngốc, "Lúc em vẽ tranh rất yên lặng, đều là Ngải Tư Ngôn nói."

Thẩm Ôn Đình hơi cúi người xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, anh ám chỉ, "Ngoại hình và vóc dáng của bà Thẩm rất đẹp."

Văn Ý: "..." Anh đứng ở đó lâu như vậy à?

Văn Ý nhanh chóng nhận sai, "Em sai rồi."

Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình vẫn nhìn cô như vậy, anh hơi muốn dạy dỗ cô một chút, nhưng đối mặt với ánh mắt lanh lợi của cô, cuối cùng anh cũng chỉ thở dài một tiếng, giọng điệu không nặng không nhẹ cảnh cáo một câu, "Sau này không được phép nói bậy nữa."

Văn Ý buồn bực phản bác lại, "Em đây là đang chứng minh anh giữ mình trong sạch."

"Em cảm thấy anh không được à?" Thẩm Ôn Đình nhướng mày.

Anh không phải thánh nhân, đối mặt với người phụ nữ mình thích, sao anh có thể bày ra vẻ mặt hoàn toàn không đổi sắc chứ. Chẳng qua là anh có sự kiên trì của chính mình, anh không hy vọng rằng sau này Văn Ý sẽ hối hận.

Văn Ý vội vàng lắc đầu, cô dừng lại một chút, cô vừa giận vừa bất bình nói, "Em chỉ thuận miệng nói thôi. Thẩm Ôn Đình, anh đừng có mà vừa về đã dạy dỗ em."

Mũi cô hơi ửng đỏ, gương mặt cũng vậy, vì nóng mà đỏ ửng lên, càng khiến cô trông đáng yêu hơn.

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm cô mấy giây, anh đứng thẳng dậy, đưa tay ra vuốt vuốt mũi cô, "Bên ngoài nóng, đừng có ở lâu quá."

Văn Ý chớp chớp mắt, cô không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Ôn Đình.

Mới vừa rồi... Thẩm Ôn Đình dường như đã đối xử dịu dàng với cô?!

Văn Ý liếc nhìn WeChat, là Ngải Tư Ngôn gửi đến một tin nhắn cầu xin.

Ngải Tư Ngôn: Cục cưng Ý, chúc cậu bình an vô sự. Là tớ không tốt, không thể bảo vệ cậu.

Văn Ý:...

Mấy giây sau Ngải Tư Ngôn trả lời: Chồng cậu không dạy dỗ cậu chứ?

Văn Ý: Tớ xinh đẹp như vậy anh ấy nỡ dạy dỗ tớ à?

Ngải Tư Ngôn:...

Nhìn lướt qua bức tranh, Văn Ý suy nghĩ một chút, sau đó cô lại thêm vài nét đơn giản, cuối cùng cô viết tên mình lên, đợi khô rồi mang vào trong phòng ngủ.

Thẩm Ôn Đình đang ở trong phòng ngủ dọn dẹp ba vali hành lý. Văn Ý liếc mắt nhìn, thật sự toàn là quần áo.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Ôn Đình nhìn về phía cô, "Không vẽ nữa à?"

"Vẽ xong rồi." Văn Ý đưa tranh cho anh xem, "Tặng anh."

Thẩm Ôn Đình đứng dậy nhận lấy, anh xem cẩn thận. Quả thật không tệ, nét vẽ có thanh có đậm, chẳng qua là đường viền núi bị nhòe, phá hỏng bức tranh.

"Vẽ hỏng rồi thì tặng anh?"

Văn Ý lùi về sau một bước, cô ngồi ở trên giường, "Ai bảo anh đột nhiên gọi em, bức tranh này em vẽ cả một buổi chiều, không tặng cho người khác thì phí quá."

Thẩm Ôn Đình im lặng, anh đặt bức tranh qua một bên, nhìn tấm chăn đang nhăm nhúm, "Văn Ý, gấp chăn lại."

Văn Ý tháo dép ra, cô khoanh chân lại rồi ngẩng đầu nhìn anh, "Bức tranh kia anh có thể để trong phòng làm việc, lúc nhớ em thì có thể ngắm một chút."

"Đừng có nói sang chuyện khác." Thẩm Ôn Đình nói.

Lúc đầu chỉ quản chuyện học hành của cô, chuyện đời sống thường ngày thì lại buông lỏng, kết quả để cô có cái tính lôi thôi lếch thếch này.

Văn Ý thở gấp, cái tên đàn ông chó này! Dựa vào cái gì chứ, tự mình mắc chứng ám ảnh cưỡng chế còn bắt cô dẹp dẹp! Cái chăn này gấp xong thì cũng lôi ra ngủ tiếp thôi.

Cô tức giận mà không dám nói gì, Văn Ý liếc mắt nhìn, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đắp chăn.

"Văn Ý, đến đây."

Văn Ý vẫn còn đang xếp chăn nghiêng đầu lại, "Không rảnh!"

Thẩm Ôn Đình đỡ trán, "Quần áo của em."

Trong nửa năm Thẩm Ôn Đình không có ở nhà, Văn Ý suýt chút nữa thì dỡ luôn nhà. Bên ngoài nhìn vẫn ổn nhưng bên trong ngăn tủ rối tung cả lên, tất cả đều bị cô tùy tiện nhét vào.

Văn Ý chột dạ bước tới, cô nhìn lướt qua, đống quần áo lôi thôi của cô chất đầy trong tủ quần áo của anh, " Đợi em một lát."

Thẩm Ôn Đình: "Không vội."

Văn Ý ngồi xuống dưới đất, "Ờ."

Thẩm Ôn Đình cúi đầu nhìn cô. Văn Ý ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh chân anh, ủ rũ gấp quần áo, dáng vẻ trông rất nghe lời.

Ánh mắt anh khẽ động đậy, anh mở to mắt ra.

Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Văn Ý.

Anh đưa tay ra chạm vào, "Nhẫn?"

Văn Ý đang bận rộn dọn dẹp quần áo, cô không quay đầu lại, "Ừ."

"Đeo vào đi." Thẩm Ôn Đình nói.

Buổi tối hôm đó ở quán bar, nếu như cô đeo nhẫn trên tay, có lẽ sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy. Mà Thẩm Ôn Đình cũng có chút ích kỷ, anh muốn nói cho tất cả đàn ông biết rằng, Văn Ý đã kết hôn rồi.

"Đeo trên tay không thoải mái." Văn Ý hừ một tiếng, "Vẽ cũng không dễ."

Thẩm Ôn Đình ngồi xổm xuống, "Anh để bọn họ thiết kế lại, đổi thành một kiểu thích hợp."

Văn Ý: "..." Cô chỉ là không muốn đeo, không liên quan gì đến kiểu dáng.

Văn Ý vừa quay đầu lại đã đối mặt với đôi mắt trong veo của Thẩm Ôn Đình. Cô mở miệng, ấp úng nói, "Ờ."

Tạm biệt, cuộc sống tự do của cô. Tạm biệt, khoảng thời gian tươi đẹp giả vờ độc thân của cô.

Cuộc sống tự do của Văn Ý từ sau khi Thẩm Ôn Đình về nước đã hoàn toàn sụp đổ. Văn Ý sống tùy ý quen rồi, lại bị Thẩm Ôn Đình quản vô cùng chặt.

Nhiều lần Văn Ý muốn phản kháng, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô im bặt.

Văn Ý vẫn hơi sợ Thẩm Ôn Đình, có lẽ là do di chứng của chuyện học kèm để lại, Thẩm Ôn Đình nghiêm túc, giống như thầy giáo thời Trung Hoa Dân Quốc, vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc.

Một tuần nữa trôi qua, Văn Ý bị Thẩm Ôn Đình kiểm soát chịu nhiều cực khổ, nhưng cô không dám phản kháng.

"Vậy sao các cậu không chia phòng?" Ngải Tư Ngôn lái xe, "Thói quen sinh hoạt của hai người hoàn toàn không cùng một tần số."

"Không thể nào ở riêng được, bọn tớ phải giả vờ yêu thương nhau." Văn Ý cũng lo lắng, nếu bọn họ ở riêng, nhà họ Thẩm nhất định sẽ biết.

Hôm trước lúc cô đến biệt thự Yên Thủy, ông nội Thẩm vẫn còn hỏi cô tình cảm giữa cô và Thẩm Ôn Đình thế nào rồi.

Có thể thế nào chứ? Cứ đứng yên tại chỗ như vậy thôi, còn có thể từ tận đáy lòng không muốn rời xa nhau à?

Nghĩ đi nghĩ lại, Văn Ý cảm thất bất bình, "Anh ấy không thể trở nên lôi thôi một chút được sao?"

Ngải Tư Ngôn cười cô, "Cậu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lôi thôi của Thẩm Ôn Đình à?"

Văn Ý: "... Vẫn là thôi đi."

Nếu như có một ngày Thẩm Ôn Đình trở nên lôi thôi, có lẽ Văn Ý sẽ lôi anh đến bệnh viện xem có phải anh trúng tà rồi không.

Xe dừng lại trước cửa nhà họ Văn, Ngải Tư Ngôn mở khóa xe, thò đầu ra ngoài nhìn cô, "Thật sự không cần tớ đi cùng cậu à?"

Văn Ý cầm túi xách lên, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Ngải Tư Ngôn, nháy mắt quyến rũ, "Yên tâm đi, bọn họ không ăn thịt người."

Không ăn thịt người, nhưng cũng gần gần như vậy.

Ngải Tư Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì cô cũng là người ngoài, chuyện nhà họ Văn, tốt nhất là cô không nhúng tay vào.

Vừa vào cửa, đôi vợ chồng son nhà họ Văn cùng với Văn Viễn đang ngồi trong phòng khách đợi cô.

"Tiểu thư." Người giúp việc bước lên, Văn Ý ném cái túi trong tay cho cô ta, cô thay giày xong rồi đi vào, quan sát xung quanh, "Mọi người đều chờ tôi ở đây à?"

"Biết đợi mà không về sớm hơn một chút được à. Gia giáo đều bị cô nuốt vào trong bụng rồi phải không?" Người lên tiếng mở miệng trước là Chu Thiến Thiến.

Từ nhỏ Chu Thiến Thiến và Văn Ý đã không vừa mắt lẫn nhau, điểm khác với Văn Ý chính là, Chu Thiến Thiến có ba mẹ thương yêu, còn có một cô chị gái cưng chiều, ngược lại, Văn Ý không có gì.

Chu Thiến Thiến trước đây rất thích khoe khoang bằng cách giẫm lên chỗ đau của Văn Ý, hai người bọn họ đánh nhau không dưới chục lần. Một năm trước, Chu Thiến Thiến gả cho anh trai của Văn Ý là Văn Viễn, ngày hôm đó Văn Ý còn tặng cho Chu Thiến Thiến một cái mũ xanh, Chu Thiến Thiến giận đến nỗi suýt chửi nhau.

"Không thích thì đừng chờ." Văn Ý lười biếng nói, cô liếc nhìn Văn Viễn, khóe miệng hơi hạ xuống.

"Cô!"

Ôn Kỷ Niên nhìn Chu Thiến Thiến, "Thiến Thiến, đừng quậy nữa."

Chu Thiến Thiến quay đầu đi chỗ khác, đương nhiên là không vui.

Mộ Thanh Mỹ nhìn Văn Ý, "Được rồi được rồi, Tiểu Ý về rồi, chúng ta ăn cơm thôi."

Đối diện với Mộ Thanh Mỹ, thậm chí Văn Ý không có ý định nói chuyện, chỉ đơn giản "ừ" một tiếng.

Cuộc hội ngộ của năm người, Văn Ý bị kẹp ở giữa Mộ Thanh Mỹ và Văn Viễn. Bên trái bên phải đều là những người cô ghét... Ồ không, phải nói ở đây đều là những người cô ghét, tự nhiên cô thấy không thèm ăn lắm.

Ăn được vài miếng, Văn Ý đặt đũa xuống.

Mộ Thanh Mỹ để ý, "Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

Văn Ý nhếch mép, "Gần đây giảm cân."

Mộ Thanh Mỹ nở nụ cười dịu dàng, "Con gầy như vậy mà mập cái gì, Ôn Đình không chê con à."

Đôi mắt Văn Ý cuối cũng cũng có gợn sóng, cô thuận theo Mộ Thanh Mỹ, nhướng mày cười nói, "Vậy cũng phải."

Nụ cười của mẹ Văn đông cứng lại, bà tiếp tục nói, "Vậy thì tốt, Ôn Đình đương nhiên là yêu con rồi. Tiểu Ý này, là như vầy, gần đây anh con vừa mới tiếp quản công ty, đúng lúc nhìn trúng một mảnh đất..."

Văn Ý không quan tâm lắm, cô bình tĩnh lắng nghe.

Thấy cô không có phản ứng gì, Mộ Thanh Mỹ lại nói tiếp, "Trước mắt, nếu Thẩm Ôn Đình có thể lựa chọn từ bỏ, mảnh đất này hẳn là thuộc về nhà họ Văn chúng ta."

"Nếu không con quay về nói chuyện với Thẩm Ôn Đình một chút, nhà họ Thẩm không thiếu một mảnh đất này, nhưng mà nhà họ Văn chúng ta..."

"Cắt ngang một chút." Văn Ý uyển chuyển lau miệng, "Dì Mộ, Văn Viễn tự mình không có năng lực, liên quan gì đến tôi?"

Văn Viễn lập tức tức giận, "Văn Ý mày nói ai không có năng lực?"

Văn Ý vô cùng chán ghét: "Nếu như anh có năng lực thì mẹ anh còn ở chỗ này lải nhải hết nửa ngày với tôi à?"

Mộ Thanh Mỹ nhìn Văn Viễn, ý bảo anh đừng có nói chuyện. Bà vừa định chạm vào tay Văn Ý, Văn Ý đã vội rút tay về.

Mộ Thanh Mỹ hơi lúng túng, vẫn là nói, "Tiểu Ý, xem như lần này dì nhờ con. Con với Ôn Đình là vợ chồng, con làm nũng một chút, cậu ta nhất định sẽ đồng ý ngay."

"Đến bây giờ tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện ở công ty của Thẩm Ôn Đình." Văn Ý lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại hiện lên ảnh chibi của một cô bé.

Thẩm Ôn Đình: Anh đến rồi.

Mộ Thanh Mỹ ôn hòa nói, "Chỉ lần này, Tiểu Ý, xem như chúng tôi nợ con."

Chỉ lần này? Từ sau khi cô kết hôn với Thẩm Ôn Đình, nhà họ Văn đã mượn danh nghĩa của cô mà hợp tác với nhà họ Thẩm năm, sáu dự án.

Văn Ý nhìn Ôn Kỷ Niên, "Ba, tuy con là vợ của Thẩm Ôn Đình, nhưng con cũng là phụ nữ, nhúng tay vào những chuyện này không tốt đâu?"

Vẻ mặt Ôn Kỷ Niên phức tạp nhìn Văn Ý, ông thở dài một tiếng, "Chuyện này..." Một lát sau, ông uyển chuyển nói, "Nếu như có thể thành, như vậy là tốt nhất."

Văn Ý: "Nếu như không thành thì sao?"

Ôn Kỷ Niên im lặng.

Văn Ý hơi mệt, cô đứng dậy, còn rất lễ phép, "Xin lỗi, còn có việc, con đi trước."

Ôn Kỷ Niên nói: "Cũng được, về nói lại chuyện này với Thẩm Ôn Đình đi."

Văn Ý: "Ồ."

Chu Thiến Thiến ở phía sau kêu lên, "Vừa tới đã đi, xem chỗ này thành cái gì vậy!"

Bước chân của Văn Ý không hề ngừng lại, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ta.

Vừa mới ra sân, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen.

Văn Ý bước nhanh hơn, cô đi về phía Thẩm Ôn Đình.

"Sao đến sớm vậy?" Văn Ý chớp mắt nhìn anh, giọng điệu mập mờ, "Nhớ em à?"

Thẩm Ôn Đình không để ý đến lời trêu đùa của cô, anh chỉ hỏi: "Ăn xong rồi à?"

"Chưa ăn no." Văn Ý hừ một tiếng, cái tên đàn ông nhàm chán này.

Văn Ý tức giận ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn xong cô nói, "Em muốn ăn thịt nướng."

Thẩm Ôn Đình nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau anh mới lên tiếng, "Được."

Đến sớm như vậy, chỉ để chống lưng cho cô.

Suốt quãng đường im lặng, vừa mới dừng đèn đỏ, Thẩm Ôn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ không vui của cô vài giây, hiếm khi anh chủ động nói chuyện, "Bọn họ nói gì?"

Văn Ý nghiêng đầu nhìn anh, "Nhà họ Thẩm với nhà họ Văn gần đây đang cướp một mảnh đất à?"

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình hơi ngừng lại, anh nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Văn Ý cau mày, "Vì thế bọn họ bảo em về khuyên anh một chút."

Văn Ý: "Khuyên cái gì chứ, em cũng không phải quạt máy."

(*) 吹枕边风 chuī zhěn biān fēng, ý bảo vợ đưa ra lời khuyên hay ý kiến gì đó cho chồng mình, đồng âm với thổi gió.

Thẩm Ôn Đình: "..."

Trước/67Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sung Cái Hội Viên Đương Võ Thần