Saved Font

Trước/105Sau

Dâu Tây Ấn

Chương 41: Cao Quý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Bội Bội

________________________

Tằng Quế Ngọc dựa theo lời nói của Lục Tinh Diên mà nhìn qua, sau đó cầm lấy bài tập trên bàn nhìn xem một chút.

Chữ viết tinh tế mềm mại, quả thực là có chút giống chữ của con gái.

Cho dù không phải là Thẩm Tinh Nhược, thì cũng không thể nào là do một tên ma đầu như Lục Tinh Diên viết ra được.

Bà rất có ấn tượng với chữ viết của Lục Tinh Diên, dù sao đây cũng là toán học, xấu thì có xấu, miễn cưỡng nhìn được mấy con số là được rồi, cũng không biết thầy cô giáo mấy môn khác làm sao có thể chịu nổi được.

Bà liếc mắt nhìn Lục Tinh Diên, ánh mắt lại quét lên trên người Thẩm Tinh Nhược, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy Lục Tinh Diên định mở miệng nói chuyện, Tằng Quế Ngọc lại lên tiếng chặn ngang một câu, “Tôi không có hỏi em, tôi đang hỏi Thẩm Tinh Nhược!”

Thẩm Tinh Nhược vốn là đã nghĩ ra lý do để Tằng Quế Ngọc không có cách nào gây phiền phức.

Bị Lục Tinh Diên ngáng đường như vậy, còn tự cho mình là anh hùng cứu mỹ nhân nhiều chuyện một phen, trong đầu cô trống rỗng hai giây, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, đành phải thật lòng nói, “Cô Tằng à, không phải như vậy, Lục Tinh Diên có làm bài tập.”

“Tối hôm qua cậu ấy làm bài xong, có nhờ em giúp cậu ấy xem qua một chút, lúc đó vừa đúng lúc hết giờ tự học buổi tối, em đã đem bài tập của cậu ấy về phòng ngủ.”

“Còn bài tập của em thì đã làm xong sớm rồi, chính là tờ giấy này đây.” Cô nhìn tờ bài tập trong tay Tằng Quế Ngọc, “Tối hôm qua em xem qua bài tập của Lục Tinh Diên xong, rồi kẹp vào quyển sách tiếng Anh như cũ. Nhưng không biết vì sao, ngày hôm nay vào lớp, thì không thấy bài tập nữa.”

Sợ Tằng Quế Ngọc hiểu lầm một trong hai người Lục Tinh Diên hoặc là Thẩm Tinh Nhược đã không làm bài tập, Hà Tư Việt ngồi đằng trước cũng đột nhiên nói đỡ vào: “Cô Tằng, tối hôm qua em và Thẩm Tinh Nhược còn thảo luận câu hỏi cuối cùng, lúc đó cậu ấy đúng là đã làm xong, với lại Lục Tinh Diên lúc đó cũng là vừa làm xong bài tập.”

Hà Tư Việt cũng đã lên tiếng, mấy người bạn học hôm qua tới hỏi bài Thẩm Tinh Nhược cũng nhao nhao lên: “Đúng vậy ạ đúng vậy ạ,” ai cũng muốn nói giúp cho Thẩm Tinh Nhược.

Tằng Quế Ngọc quét mắt khắp lớp học, sau đó quay về phía Thẩm Tinh Nhược, giọng nói bình tĩnh, “Cho nên em làm xong bài tập, Lục Tinh Diên cũng làm xong bài tập, chỉ là em đem bài tập của Lục Tinh Diên quay về phòng ngủ, rồi làm mất – chuyện là như vậy đúng không?”

Còn không đợi Thẩm Tinh Nhược trả lời, thanh âm của Tằng Quế Ngọc đột nhiên cao lên một quãng tám, sẵng giọng khiến trách: “Em là giáo viên sao? Tại sao em phải dò bài giúp cậu ta? Không phải tôi đã nói là hôm nay sẽ giảng phần bài tập này sao? Em là cma3 thấy tôi sẽ không nói thật hay là còn có chuyện gì khác xảy ra? Hai lần thi toán đạt điểm tối đa liền cảm thấy mình có thể dạy người phải không, không cần thầy cô giáo nữa đúng không, em giỏi giang như vậy sao em không đăng ký học ban Tự nhiên luôn đi!”

Tằng Quế Ngọc cảm thấy trình độ dạy học của mình bị khiêu chiến, cứ như sét đánh không kịp bịt tai điên cuồng mắng chửi Thẩm Tinh Nhược một trận.

Mắng chửi một hồi lâu, bạn học cùng lớp đều rất hoang mang lo sợ.

Thì ra giáo viên dạy toán như bà chửi người cũng không thua kém ai nha.

Chắc là bà còn cảm thấy chưa đủ, quay qua quay lại phát biểu một loạt cao kiến của mình, nói chung là chuyện không có gì lớn lao nhưng mà bị bà nói đến mức như là không chỉnh đốn thì trời sẽ sập xuống đến nơi vậy.

Trong phòng học yên tĩnh một hồi lâu, những lời trách cứ của bà vẫn quanh quẩn trong phòng, học, cứ như có dư âm lưu lại.

Đám gà con yên lặng không dám thở mạnh, không dám nói lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cảm thông, lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược đột nhiên bị dạy dỗ một trận, mặc dù là không kịp phản ứng, sắc mặt cũng không đến nỗi quá khó coi.

Đợi Tằng Quế Ngọc mắng chửi cho đã xong, không ai phản đối, Thẩm Tinh Nhược đột ngột đứng lên.

Cô đứng thẳng lưng, mặt nhìn thẳng vào Tằng Quế Ngọc, nói: “Cô Tằng, ngài có lẽ là một giáo viên Số học vô cùng giỏi giang, nhưng sức học của bạn học Lục Tinh Diên tương đối kém, không theo kịp tốc độ giảng dạy của ngày, là bạn ngồi cùng bạn với cậu ấy, em giúp cậu ấy dò bài tập, em không hiểu chuyện này là có gì sai. Nói cho thầy hiệu trưởng nghe, hiệu trưởng hẳn cũng chỉ sẽ cảm thấy em lấy việc giúp người làm niềm vui chứ không phải là thích lên mặt dạy đời.”

“Còn nữa, Tự nhiên và Xã hội là bình đẳng, vốn là không có phân chia cao thấp, em học ban Xã hội là cho chính bản thân em lựa chọn, cũng không có nghĩa là em học môn Tự Nhiên không tốt. Học sinh học ban Xã hội không có nghĩa là kém hơn so với học sinh học ban Tự nhiên, giống vậy, ngài là giáo viên Số học ban Xã hội cũng không thể kém hơn giáo viên Số học ban Tự nhiên, không phải sao?”

Giọng nói của cô cũng giống như vẻ ngoài của cô vậy, lạnh lùng trong trẻo, cứ như ngậm một khối băng, quanh quẩn mãi trong phòng học, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Vài giây sau, bạn học cùng lớp mới phản ứng được –

Woah! Thẩm Tinh Nhược chỉnh Tằng Quế Ngọc!!!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Yên tĩnh một lát, cũng không nhịn được nữa, có tiếng xột xoạt thấp giọng bán tán.

Tằng Quế Ngọc đã dạy học nhiều năm như vậy, học sinh dám cãi thầy cô giáo không phải là chưa từng gặp qua, thế nhưng học sinh gương mẫu dám chỉnh cô giáo như thế này, đây thật sự là lần đầu tiên mới thấy.

Bà cũng không phải là Vương Hữu Phúc dạy Chính trị viển vông khoác lác nên lời nói khách sáo đầy một bụng, mơ mơ màng màng một hồi lâu, cứ thế không nói được nửa chữ.

Đúng lúc này, Lục Tinh Diên còn vô cùng phối hợp đâm thêm một kiếm, “Cô Tằng à, cô giảng bài em thật sự là không thể hiểu nổi.”

“Ngài biết đấy, thầy Lương giảng bài chính là rất tỉ mỉ, một bước có thể giảng tới ba lần, còn thỉnh thoảng nâng đỡ bọn em, không phải, chỉ là cho vì dụ cụ thể. Không phải em nói ngài giảng không tốt, là em không tốt, em theo không kịp.”

Bạn học cùng lớp nhẫn nhịn hơn nửa ngày, nghe được Lục Tinh Diên nói đến chuyện “theo không kịp” cũng bắt đầu phụ hoạt theo.

“Đúng vậy đó cô Tằng, cô giảng bài nhanh quá.”

“Em cũng không theo kịp.”

“Đúng vậy, cô Tằng cô có thể đừng nhảy câu hỏi được không, có vài câu hỏi chúng em là thật sự không …”

Trong lúc nhất thời, phòng học ban một như một trại chăn nuôi gà con, đám gà con líu ríu líu ríu, đứa sau xô đứa trước phàn nàn Tằng Quế Ngọc cứ như bà là người rải thức ăn phân biệt cao thấp mà cho bọn chúng đồ ăn kém chất lượng vậy.

Mi tâm Tằng Quế Ngọc nhảy kịch liệt, sắc mặt trầm xuống đến nổi đen sì.

Bà đi trở về bục giảng, cầm cây thước tam giác lớn nặng nề vỗ mấy lần lên tấm bảng đen.

“Rầm rầm rầm!”

“Các em có thôi đi không! Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!”

Dưới lớp học thoáng yên tĩnh.

Tằng Quế Ngọc: “Lớp các em là đã xảy ra chuyện gì? Thái độ này mà gọi là thái độ học tập à! Mấy em cho rằng tôi tình nguyện tốn công tốn sức đến dạy thay sao? Nghe không hiểu sao không hỏi ngay tại chỗ! Thực sư không hiểu nữa thì tan học hỏi! Còn quá không hiểu thì hỏi bạn cùng lớp nào hiểu!”

?

Vậy sao ngài còn mắng Thẩm Tinh Nhược???

Tằng Quế Ngọc dường như cũng ý thức được lời này có chút mâu thuẫn với những gì mình nói ra vừa nãy, muốn đổi giọng cũng không kịp nữa.

Dưới lớp đã có bạn học không nhịn được, thấp giọng bật cười.

Trên mặt bà hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, ném cây thước bắt đầu hờn dỗi, “Nếu các em đã cảm thấy tôi không đủ trình độ dạy các em, vậy các em cứ đi tìm người có bản lĩnh mà dạy! Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy học sinh nào vô văn hoá như các em!”

Nói xong, bà nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng học.

Sau khi Tằng Quế Ngọc rời đi, trong lớp xôn xao một trận.

Hà Tư Việt kịp thời đứng lên ổn định lớp học, “Mọi người yên lặng, trước tiên cứ tự học đi đã, tớ đi tìm thầy Vương.”

Hà Tư Việt phản ứng cũng có thể coi là nhanh, thế nhưng lúc cậu chạy tới văn phòng của Vương Hữu Phúc, Tằng Quế Ngọc đã cáo trạng được một lúc lâu, đem học sinh ban một mạt sát đến mức thương tích đầy mình.

Lục Tinh Diên Thẩm Tinh Nhược, còn có cả Hà Tư Việt cậu, đều bị nêu thẳng tên từng cá nhân cáo trạng qua một lần.

Lý do cậu bị liên luỵ dó, cậu giúp Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên nói câu kia bị xem là nói leo, nói cậu là lớp trưởng mà còn không biết tôn trọng thầy cô gì gì đấy.

Lục Tinh Diên là có mắng thì cũng chỉ phí nước bọt, cho nên Tằng Quế Ngọc không thèm nói, chủ yếu là tập trung hoả lực oanh tạc Thẩm Tinh Nhược và học sinh ban một.

“… Cái con bé Thẩm Tinh Nhược kia thế mà rất khó lường nha, toàn bộ học sinh ban một đều nói giúp cho nó, tôi còn chưa kịp làm gì nó đâu, tôi chỉ mới nói hai câu còn bị nó dạy dỗ một trận, học sinh của lớp thầy tỏ thái độ như tôi vừa phạm phải tội chết vậy! Không phải tôi nói chứ chuyện gì đang xảy ra ở lớp thầy vậy hả Vương Hữa Phúc! Cái thái độ này ở thời cách mạng kháng chiến thì là phản động đấy! Con bé Thẩm Tinh Nhược kia trái một câu Tự nhiên Xã hội hai ban bình đẵng phải một câu do tự nó lựa chọn, tôi còn bị nó xoay vòng vòng đây này! Nó trả lời được như vậy sao còn chưa thấy nó đi thi Học sinh giỏi cấp tỉnh giành giải Trạng nguyên luôn đi!”

Vương Hữu Phúc ngồi trước bàn làm việc, hai tay cầm lấy ly trà giữ nhiệt, thỉnh thoảng còn hớp một ngụm nhỏ.

Nghe bà xả giận xong, ông từ tốn nói một câu, “Cái này không phải là còn thi đại học sao, không chừng thật đúng là đạt Trạng nguyên của tỉnh đấy chứ, cô tức giận cái gì, cô không phải là rất có khả năng sao, sao vẫn một mực dạy ban Xã hội, cũng không thấy cô lên làm Chủ nhiệm Tổ giáo viên bao giờ.”

“Vương Hữu Phúc thầy đây là muốn cố tình cãi nhau với tôi!”

“Tôi và cô ồn ào lên thì có cái gì tốt, Quế Ngọc à, cô bình tĩnh một chút.” Vương Hữu Phúc cầm lấy ly trà, hướng miệng nghiêng nghiêng về phía Tằng Quế Ngọc, “Trà hoa cúc, cô có muốn uống một ly hay không? Thanh nhiệt giải độc không gì tốt hơn, trà hoa cúc này là do một cựu học sinh mấy năm trước gửi cho tôi, là chính tông …”

“Vương Hữu Phúc!!!”

“Được rồi được rồi được rồi cô đừng ồn ào nữa, tôi mà cộng thêm vài tuổi thì nghe cô càm ràm đến mức nguy hiểm tính mạng mất.” Vương Hữu Phúc đưa tay, làm động tác dừng, “Tôi đi gọi mấy đứa Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên, còn có Hà Tư Việt, tới để hỏi rõ tình hình xem sao.”

Vương Hữu Phúc miệng tuy là nói vậy, nhưng hành động vẫn chậm rãi từ tốn.

Ông giữ chặt lấy ly trà, sau đó vịn bàn đứng dậy, còn “Ôi” một tiếng, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm cái gì mà “Vị trí này ánh nắng thật tốt không muốn động đậy gì cả.”

Tằng Quế Ngọc nhìn ông đóng kịch như vậy mém chút nữa thì tức đến mức thổ huyết.

Hà Tư Việt đứng ở trước cửa nhìn cười, lại khôi phục vẻ mặt đứng đắn, gõ cửa một tiếng, “Thầy Vương.”

Vương Hữu Phúc thấy cậu, cảm thấy đúng lúc, “Vừa đúng lúc đang định tìm em đây, Hà Tư Việt, em về lớp học, bảo mấy đứa Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược đến xem, thầy hỏi tình hình một chút, chuyện gì đã xảy ra, mấy em chọc cô Tằng tức thành như thế này.”

Hà Tư Việt gật đầu, vâng một tiếng, “Được ạ.”

Trong lúc Hà Tư Việt đi tìm Vương Hữu Phúc, đám học sinh ban một cũng không hề yên tĩnh, mọi người bàn tán đến rung chuyển trời đất, có người thì bát quái chuyện cũ của Tằng Quế Ngọc, có người khẳng định Tằng Quế Ngọc sẽ đi tìm Vương Hữu Phúc mà cáo trạng.

Thân là tiêu điểm của sự việc hai người Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên thế mà không hề lo sợ.

Sau khi Tằng Quế Ngọc đi khỏi Thẩm Tinh Nhược liền ngồi xuống, còn mở hộp sữa ra, Lục Tinh Diên vốn là từ đầu đến cuối cũng không hề đứng lên.

Thẩm Tinh Nhược vẫn không nói chuyện, Lục Tinh Diên cầm bút gõ gõ đầu cô, “Sao vậy, tức giận à?”

“…”

Cô đúng là rất tức giận, nhưng tạm thời thì có thể làm gì, bởi vì chút nữa Vương Hữu Phúc hẳn là sẽ gọi bọn họ đến văn phòng làm việc, cho nên cô mới muốn uống chút gì đó để kiềm chế cảm xúc.

Lục Tinh Diên còn nói: “Cậu có phải là bị ngốc hay không, giải thích lằng nhằng làm gì, cho dù nói là tôi không làm bài tập bà ấy cũng không làm gì được tôi.”

“…”

“Cậu nhanh im miệng đi.”

Lục Tinh Diên vốn cho là cô xấu hổ, cảm xúc lúc bị mắng có thể là chậm chạp bây giờ mới đến, thế là lại vỗ vỗ đầu cô, “Được rồi, có chuyện gì lớn đâu chứ, sau khi Vương Hữu Phúc gọi tới tra hỏi, cậu cũng đừng cố chấp nữa, bớt tranh cại, tôi nói thôi là được rồi, có được không? Đến cuối cùng cậu chỉ cần xin lỗi qua loa …”

“Tại sao tôi phải nói xin lỗi,” Thẩm Tinh Nhược liếc cậu, “Quốc gia là bởi vì có loại người như cậu bình thường hô vang khẩu hiệu kháng chiến thời khắc mấu chốt thì sợ quân địch phát hiện mình theo phe cách mạng, cho nên mới cản đường phát triển của đất nước đấy.”

?

“Không phải chứ, sĩ diện của Bạch Khổng Tước cậu cao quý như vậy …”

“Đương nhiên là rất cao quý.”

Hai người còn chưa nói được mấy câu, Hà Tư Việt đã quay lại, gọi hai người cùng lên văn phòng một chuyến.

Vương Hữu Phúc đương nhiên sẽ không làm khó bọn họ, hỏi thăm mấy câu, rồi phê bình tượng trưng vài câu, sau đó phạt hai người chép đề cương Chính trị, rồi thả người trở về.

Tằng Quế Ngọc vẫn im lặng đứng nhìn, nghe được Vương Hữu Phúc nói: “Cho dù thế nào đi nữa, cãi lại thầy cô giáo là không đúng,” bà còn tưởng rằng Vương Hữu Phúc đã được khai sáng rồi, không ngờ ông liền tiếp theo một câu: “Được rồi, mấy em về đi, mỗi người chép phạt ba lần đề cương Chính trị.”

???

Mọi người đi cả rồi bà mới hoàn hồn, “Vương Hữu Phúc, thế là xong rồi à?”

Vương Hữu Phúc: “Phê bình cũng đã phê bình rồi, cô còn muốn như thế nào nữa, tôi nghe xong cũng cảm thấy không có gì sao, đây không phải là giữ gìn tôn nghiêm cho cô giáo như cô, tôi mới phạt bọn chúng chép đề cương Chính trị sao?”

Tằng Quế Ngọc: “Không phải, phạm lỗi trong lớp số học của tôi tại sao lại chép đề cương Chính trị???”

Vương Hữu Phúc: “Không thì thế nào, chép công thức toán học? Vậy cũng tốt, công thức toán học ít chữ hơn nhiều.”

Còn chưa đợi Tằng Quế Ngọc trả lời, ông đã bổ sung, “Không phải tôi nói chứ, Quế Ngọc à, cô cùng hơn bốn mươi rồi, đừng có suốt ngày hơn thua với mấy đứa trẻ, tức giận với mấy đứa con nít làm gì.”

“Chuyện có bao lớn đâu, hai người đều làm bài tập, chẳng qua là có một người không nộp, cô nhìn một cái rồi khiển trách bọn chúng là được rồi.”

“À có phải là bởi vì Thẩm Tinh Nhược đứng nhất khối tận hai lần không, còn có lần trước cô bé kia ở lớp cô bị Thẩm Tinh Nhược vạch trần, trong lòng vẫn chưa bỏ qua được. Cô nghĩ xem cô bao nhiêu tuổi rồi, còn là cô giáo đấy, vị trí nhất khối kia không phải chỉ được thêm 2000 tệ tiền tưởng thôi sao, cùng lắm thì lần sau Thẩm Tinh Nhược đứng nhất khối, tôi mời cô đi ăn bữa cơm, thế nào.”

Tằng Quế Ngọc cảm thấy còn ở trong văn phòng này lâu thêm chút nữa bà sẽ tăng huyết áp mà chết, bà khoát khoát tay, không nói chuyện với ông nữa, ra vẻ rời đi.

Nhưng Vương Hữu Phúc đã nói đến không thể ngậm miệng, bà đi đến cửa còn nghe Vương Hữu Phúc đang nói, “Chúng ta là thầy cô giáo, quan trọng nhất chính là cái gì, quan trọng nhất chính là nghĩa khí …”

Bây giờ bà đang tức muốn chết đây.

Từ văn phòng Vương Hữu Phúc đi ra, Thẩm Tinh Nhược đi ở giữa, Lục Tinh Diên cùng Hà Tư Việt đi hai biến, đều dùng cách riêng của mình mà an ủi cô.

Hà Tư Việt dỗ dành xong còn nói: “Đề cương Chính trị cậu không rảnh thì để tớ chép gíup cậu.”

Lục Tinh Diên cười thành tiếng, liếc mắt qua, giọng nói hờ hững, “Huynh đài hảo tâm như vậy sao không chép giúp tôi luôn đi?”

“Chữ của cậu chắc thầy Vương có thể nhận ra đấy.”

Hà Tư Việt ghi điểm không thành.

Thẩm Tinh Nhược bị hai người bọn họ làm phiền, ấn huyệt Thái Dương, tăng nhanh bước chân, “Được rồi, hai người các cậu ai cũng không được chép.”

Đi đến cửa phòng học, cô còn quay đầu nói giọng cảnh cáo, “Ai cũng không được chép đấy.”

Lục Tinh Diên bị Thẩm Tinh Nhược hành hạ lâu như vậy, cũng có thể nói là có chút hiểu biết đối với cô.

Cậu cảm giác được, việc này chưa dừng lại tại đây.

Buổi sáng trôi qua Thẩm Tinh Nhược cũng không có việc gì xảy ra nữa.

Cho đến lúc tan học, thế mà cô lại chuồn rất nhanh.

Lý Thính vô cùng để ý đến động tĩnh của Thẩm Tinh Nhược, cô ta thấp thỏm cả buổi, ăn trưa cũng không thấy ngon miệng, tuỳ tiện ăn một chút rồi trở về phòng ngủ.

Lúc cô ta trở về phòng ngủ, Thẩm Tinh Nhược đang từ phòng ngủ đi ra.

Thẩm Tinh Nhược không nói gì, chỉ lạnh lùng lườm cô ta một chút, sau đó liền đi xuống cầu thang.

Thế nhưng Lý Thính không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm hơn.

Thẩm Tinh Nhược rất có thể đã biết là do mình làm, nhưng giống như Địch Gia Tĩnh nói, không có chứng cứ, cậu ta cũng không thể làm gì được mình.

Nghỉ trưa khoảng hai tiếng, Thẩm Tinh Nhược cũng không về lại phòng ngủ.

Lý Thính nhớ tới dáng vẻ bị khiển trách của Thẩm Tinh Nhược sáng hôm nay thì cảm thấy rất thoải mái, liền chìm vào giấc mộng đẹp.

Buổi chiềi cô cùng Địch Gia Tĩnh và Thạch Thấm đi đến lớp học, Thạch Thấm còn đang lo lắng, trưa nay Thẩm Tinh Nhược không trở về ngủ trưa không biết có phải là do bị phê bình nên tâm trạng không tốt hay không.

Lý Thính mỉa mai khiêu khích nói: “Phải nói là cậu ta cũng rất phách lối, rõ ràng là chính mình làm sai còn làm ra vẻ rất có đạo lý …”

Cô ta nói một đường từ phòng ngủ đến phòng học, vô thức liếc nhìn chỗ ngồi của Thẩm Tinh Nhược một chút, nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược đã tới rồi, lúc này cô ta mới chịu im lặng.

Thẩm Tinh Nhược thấy người đến, vỗ vai Hà Tư Việt, hỏi mượn vở bài tập của cậu.

Sau đó lại cầm bút chọc chọc Lục Tinh Diên, đòi vở của cậu.

Lục Tinh Diên đang ngủ, tiện tay quăng cái ba lô cho cô, “Muốn cái gì tự mình tìm đi.”

“…”

“Một ngày cậu ngủ mười tám tiếng thì khác với heo chỗ nào.”

Lục Tinh Diên không nghe rõ cô nói cái gì, xoay qua bên kia ngủ tiếp.

Thẩm Tinh Nhược cũng lười nói cậu, tìm được một cuốn vở bài tập trống không, liền đứng dậy.

Lúc này Lý Thính đang ngồi xuống, chuẩn bị nói chuyện với Mạnh Phong ngồi trước mặt, đột nhiên Thẩm Tinh Nhược đi đến trước chỗ ngồi của cô ta, đập ba cuốn vở bài tập lên trên bàn cô ta, sắc mặt lãnh đạm ra lệnh: “Mười hai bản đề cương Chính trị, một chữ cũng không được thiếu, chép đủ cho tôi.”

- Hết Chương 42-

Trước/105Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lão Bà Của Ta Là Cực Phẩm