Saved Font

Trước/57Sau

Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 53: Năm Mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người dịch: Linh nhạt nhẽo

Cho đến cuối phim, Lâm Tiêu vẫn chưa hoàn hồn trước câu nói cuối cùng của Giang Yến.

Cô không thể hiểu tại sao một người mới tin tưởng vào Plato(*) không lâu đột nhiên bắt đầu tán tỉnh một cách trắng trợn.

(*)Plato: tiếng Hi Lạp là Platon là một nhà triết học cổ đại người Hi Lạp. Ông được coi là một trong những người sáng lập ra tôn giáo và tâm linh phương Tây.

Bộ phim kết thúc mới có năm giờ, Lâm Tiêu đi theo Giang Yến trở lại quán cà phê Internet, trên đường đi, đã nói ra câu hỏi đang thắc mắc trong lòng: "Có phải anh bị cái gì đó kích động đúng không?"

Xe chạy rất nhanh, ngoài cửa sổ là tùng bách xanh biếc, bị tuyết trắng đè ép, trắng xanh rõ ràng chắp vá.

Trong xe, Giang Yến cầm những ngón tay mảnh khảnh của cô, nói đầy ẩn ý: "Em cảm thấy hôm nay anh nhận được kích động còn không đủ lớn hay sao?"

Lâm Tiêu: "?"

Lâm Tiêu: ""

Lâm Tiêu: "Ồ."

Giang Yến mỉm cười, cúi đầu, chơi đùa tay của cô.

Bàn tay của cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, trắng nõn thon dài, móng tay ở hai đầu được cắt tỉa gọn gàng, ngay cả móng tay cũng tròn xinh, mỗi cái đều có một chút trắng ngà, mu bàn tay trắng nõn, cũng không nhiều thịt, nhưng lòng bàn tay rất mềm mại.

Anh nắm một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt bình thản mang theo ý cười: "Tối nay muốn ăn gì?"

Lâm Tiêu buổi trưa ăn quá nhiều, nhất thời cũng không đói lắm, nhìn lướt qua ngoài cửa sổ thấy siêu thị lướt qua, đột nhiên nghĩ: "Anh biết nấu ăn không?"

“Biết.” Anh đã sống một mình từ khi còn học cấp 2, tự mình sắp xếp những nhu yếu phẩm cơ bản, thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại, bữa ăn là thứ cơ bản nhất.

"Vậy em có thể yêu cầu bất cứ món nào được không?"

Anh liếc nhìn cô, gật đầu, "Được."

Lâm Tiêu cong mắt, đôi mắt trong veo lay động, hàng mi cong vút khẽ động, ẩn chứa sự gian xảo trong mắt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: "Cháo bào ngư, cua lông hấp, bún tỏi tôm hở lưng, thịt bò hầm cà ri, ức gà lồng sen chuẩn vị”

Sau khi đọc một danh sách dài những tên món ăn kinh điển, cô cau mày khẽ "hừ", nghiêng đầu sang cố ý hỏi: "Em gọi mấy món này có làm khó anh không?"

Giang Yến nhìn cô không nhúc nhích, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Không làm khó."

Lâm Tiêu kinh ngạc kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy hắn lại chậm rãi thấp giọng nói: "Anh đổi bạn gái cũng không khó."

Tại sao?

Tôi đã làm gì sai à?

Không phải anh bảo tôi tùy ý gọi hay sao! ?

Giang Yến khịt mũi, nhanh chóng giơ tay đội chiếc mũ sau lưng lên đầu cô, dùng ngón tay kéo đáy mũ buộc chặt lại, "Gọi lại."

Lâm Tiêu hơi buông lỏng tay ra, để lộ ra nửa khuôn mặt, cằm cô cọ vào quai hàm anh, ngoan ngoãn nói một món ăn bình dân: "Khoai tây bào sợi xào ớt xanh."

Giang Yến liếc nhìn những cử động nhỏ của cô, cười nhẹ một tiếng.

Gần quán cà phê Internet có một siêu thị bán hàng tươi sống, taxi dừng ngay bên đường.

Lối vào của siêu thị được trang trí bằng đèn và dây hoa, nhìn thoáng qua là một màu đỏ, khắp nơi đều là người, trẻ con bên trong chạy nhảy lung tung.

Giang Yến lấy một chiếc xe đẩy ở cửa.

Siêu thị đông nghịt người, không khí năm mới tràn ngập mọi ngóc ngách, Giang Yến một tay đẩy xe, tay kia dắt Lâm Tiêu.

Cả hai đi qua khu đồ chín và đến khu rau.

"Muốn ăn cái gì?" Anh lại hỏi.

Lâm Tiêu dựa vào kệ hàng bên cạnh, liếc nhìn cả đống rau tươi xanh, trong lòng không khỏi buồn cười ngẩng đầu nhìn anh, "Anh đang ám thị gì cho em?"

Giang Yến cúi đầu nhặt một bó rau bỏ vào trong xe, nghe vậy tựa hồ không hiểu ý tứ, cau mày nhìn cô: "Hả?"

Ánh đèn trong siêu thị rất sáng, ánh sáng lơ lửng trên đầu anh, tạo thành một vầng hào quang đủ màu, lấp lánh chói mắt.

Trước vẻ đẹp đó, Lâm Tiêu lạnh lùng lầm bầm: "Không có gì, đi thôi, em muốn ăn thịt."

Chưa đi được hai bước, anh đã nắm lấy cổ tay kéo vào lòng, trán cô chạm vào cằm anh.

Xung quanh người tới người lui, Lâm Tiêu vội vàng đẩy hắn ra, lui một bước lui sang bên cạnh, duy trì trong khoảng cách an toàn, mở to hai mắt, có chút khó tin nói: "Ở nơi công cộng, anh không thể chú ý một chút sao? !"

Giang Yến hơi nhếch mí mắt, nhìn đi chỗ khác, tiếp tục cúi đầu nhặt rau, giọng điệu thản nhiên và lạnh lùng, "Em không có niềm tin với anh?"

Lâm Tiêu không hiểu, "Cái gì?"

Anh liếc nhìn cô, đặt một bó rau khác vào trong xe, ân cần nhắc nhở cô: "Màu xanh."

Lâm Tiêu rất nhanh liền ý thức được, đi từng bước nhỏ đi tới, cầm tay hắn, thấp giọng dỗ dành hắn, " Em lúc nãy chỉ nói đùa với anh thôi mà. "

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Hai người nhìn nhau mấy giây.

Giang Yến nhìn đi chỗ khác, cụp mắt xuống, hàng mi dày phủ bóng tối nơi khóe mắt, "Anh thật sự muốn làm gì, em không có cơ hội biết được đâu."

“Nhưng Lâm Tiêu anh không phải người như vậy.” Anh lại ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt không kịp rút đi của cô, đôi mắt màu nâu nhạt ẩn chứa ánh sáng, đồng thời cũng che giấu không được cảm xúc, "Em là cô gái đầu tiên mà anh thích, sau này anh cũng không thích người khác, vì thế em phải chuẩn bị thật tốt."

Lâm Tiêu chậm rãi chớp mắt, trong đầu trống rỗng, theo bản năng nắm lấy tay hắn, thanh âm khô khốc, "Chuẩn bị cái gì?"

Anh nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, lông mày anh sâu, đôi mắt anh tràn ngập những mảnh sáng.

"Chuẩn bị ở bên anh mãi mãi." -

Hai người chọn đi chọn lại mất hơn nửa giờ, trên đường tính tiền, Lâm Tiêu vừa nói chuyện với hắn vừa nhìn giá hàng bên cạnh, suy nghĩ xem nên mua thứ gì nữa.

Lúc sắp đến quầy thu ngân, cô bị một kệ hàng trong góc hấp dẫn, sợ bị Giang Yến phát hiện, cô cố ý để anh đi trước, "A! Em nhớ ra mình quên mua một thứ, anh đi thanh toán trước, em đi lấy xong thì đến tìm anh. "

"Đồ gì vậy?"

“ Chính là một thứ rất quan trọng.” Lâm Tiêu đẩy anh một cái, lại từ chối nói cụ thể: “Anh đi thanh toán trước đi! Em sẽ đến ngay. "

“Được.” Anh giơ tay xoa đầu cô, “Mau lên.”

"Biết rồi ạ."

Lâm Tiêu đứng ở nơi đó chờ anh đi xa, sau đó đi vòng qua kệ hàng vừa nhìn thấy, cũng không chọn nhiều, tùy ý nhìn một chút liền nhanh chóng lấy mấy cái.

Quầy tính tiền ở ngay trước mặt, Giang Yến đang đứng ở đó, quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng lén lút của cô.

“Lấy cái gì?” anh hỏi.

Lâm Tiêu đem đồ đặt ở sau lưng, cười nhìn anh, "Không có gì, anh đứng xếp hàng ở đây nhé, em sang bên cạnh!"

Nói xong, di chuyển bước chân, đứng ở phía sau máy tính tiền cách đó không xa.

Giang Yến : ""

Vào dịp Tết Nguyên đán, siêu thị rất đông người nên phải xếp hàng rất lâu.

Đồ Lâm Tiêu mua ít, ra ngoài trước Giang Yến, cô cầm túi xách đứng ở cửa siêu thị, sau khi nhìn thấy bóng dáng anh liền nghiêng người sang, "Em xách giúp anh một túi nhé."

“Không cần.” Giang Yến một tay xách hai túi, một tay còn lại cầm tay cô, còn không quên hỏi: “Em mua cái gì vậy?”

“Quà năm mới cho anh.” Lâm Tiêu treo túi lên cổ tay, bỏ vào túi, dùng cánh tay chạm vào anh, “Anh đoán là cái gì?”

Giang Yến đưa ra một vài đáp án mù, nhưng tất cả đều sai.

Anh lắc đầu, "Anh đoán không ra."

Hai người đi tới đầu ngõ, đèn đường đứng bên cạnh không biết vì sao đã được sửa chữa, bóng đèn vàng mờ được thay bằng đèn sợi đốt màu trắng sáng.

Lâm Tiêu buông tay anh ra, kéo túi lấy đồ ra, cười như dâng bảo vật, nói: "Bộ sưu tập sách chép tay củaVương Hi Chi."

Vài giây sau, anh đưa tay xoa xoa phần dưới xương mày, khóe môi vẽ một đường cong nhỏ, trầm giọng nói: “Anh còn tưởng.”

Thanh âm của anh quá thấp, Lâm Tiêu nghe không rõ, tò mò hỏi: " Anh tưởng cái gì?"

"Không có gì."

"" Anh càng như vậy, Lâm Tiêu càng cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó, cô nắm lấy cổ tay anh, kiên định nói: "Không được, anh nói rõ ràng đi, anh nói một nửa như vậy làm người nghe khó chịu lắm."

Giang Yến cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của cô, mất tự nhiên liếm khóe môi dưới, "Dáng vẻ lén lén lút lút của em trong siêu thị, anh còn tưởng em mua XX ."

Anh cố ý để hai chữ cuối cùng thật nhẹ nhàng, mặc dù Lâm Tiêu nghe được nhưng cô vẫn không hiểu là có ý gì, hơi nhíu mày, "Cái gì?"

“XX.” Anh lặp lại.

Giang Yến nhìn khuôn mặt thuần khiết của cô, đột nhiên hối hận khi đưa ra chủ đề này, sau một hồi bế tắc, anh bất lực thở dài, bờ môi khẽ mấp máy.

" French letter (bao cao su)."

Hai từ tiếng Anh vừa lạ vừa quen.

Lâm Tiêu cả mười giây mới phản ứng kịp, mới hiểu ý tứ gì, hai má trắng nõn nóng như lửa đốt, nhìn anh, trên mặt tràn đầy không thể tin được, " Em mới 16 tuổi, mẹ nó em mới 16 tuổi thôi!!!

Sao anh có thể có ý nghĩ như vậy! ? "

Hai người lăn lộn trên đường hơn mười phút mới trở lại quán Internet.

Trong thời gian nghỉ Tết, quán cà phê Internet đóng cửa, Quan Triệt và các nhân viên khác đều về nhà, chỉ có Giang Yến một mình ở đây.

Vừa bước vào phòng, trong đại sảnh náo nhiệt giờ không một bóng người, màn đen máy tính trống không, trước bàn bày ra mấy cái ghế ngay ngắn.

Có một cảm giác cô đơn không thể giải thích được.

Giang Yến dường như đã quen với việc này, mang theo đồ đạc của mình, anh đi vào phòng khách nhỏ bên cạnh, Lâm Tiêu dừng lại một chút rồi đi theo.

Anh đã cởi áo khoác ngoài và đang đeo tạp dề bên ngoài áo len.

Nghe thấy tiếng động của cô, Giang Yến xoay người lại, nhìn cô với nụ cười trong mắt: "Lại đây, giúp anh buộc lại."

Lâm Tiêu ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đi tới.

Tạp dề là loại áo chui đầu, có dây ở hai bên đáy tạp dề, khi kéo hai bên vào nhau thì chỉ buộc ngang eo.

Lâm Tiêu cúi đầu, vươn tay kéo dây hai bên, nghĩ đến những gì Hồ Hàng Hàng nói sáng nay, cô thấp giọng hỏi: "Vì sao anh không về nhà đón Tết?"

Bởi vì dây, hai người cách rất gần, Lâm Tiêu rõ ràng cảm giác được thân thể của anh nhất thời cứng đờ.

Một vài giây im lặng.

Giang Yến hơi cúi đầu, nhìn một góc trên mặt đất, trầm giọng nói: "Không muốn về, nơi đó cũng không phải nhà của anh."

Gia đình của anh từ lâu đã tan vỡ rồi.

Lâm Tiêu buộc dây dừng lại một chút, "Vậy anh vẫn luôn một mình bên ngoài sao?"

“Không phải lúc nào cũng vậy.” Giang Yến nói, “Mới mấy năm thôi mà.”

Lâm Tiêu không nói lời nào, nhanh chóng thắt nút, vươn tay ôm lấy anh từ phía sau, gò má áp vào áo len mềm mại của anh, thanh âm mềm mại mềm mại: "Giang Yến."

"Ừm?"

"Nếu em gặp anh sớm hơn một chút thì tốt biết mấy."

Giang Yến cười nhẹ, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, quay người ôm cô vào lòng: "Bây giờ gặp cũng rất tốt mà."

Lâm Tiêu ôm chặt thắt lưng của anh, ngước mắt lên nhìn anh, cô đột nhiên nhón chân, hôn lên cằm anh, sau đó nhanh chóng rút lui, trán cô đặt trên ngực anh, cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.

"Nếu không, năm nay anh đến nhà em ăn Tết đi."

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận