Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 164

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ ba

Quyển thứ ba

Chương 164: Hắc Ưng hộ hoa

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Tiếp 5c hum nay!!!

Đế quốc lịch ngày 21 tháng 12 năm 753, quan phương đế quốc phát hành công cáo: Nội loạn trong nước cơ bản đã được dẹp yên. Thân vương Ước Săt Phu đã chết, các quan quân cao cấp cầm đầu phản quân cũng đã bị giết hoặc bị bắt, đa số phản quân đầu hàng. Đại quân đế quốc bắt đầu thanh trừ toàn bộ phản quân còn sót lại.

Thông cáo cho thấy thắng lợi của cuộc chiến này do hoàng tử Thế Viêm lãnh đạo anh minh, quan binh tiền tuyến anh dũng chiến đấu, dân chúng cả nước đoàn kết một lòng. Đế quốc sẽ tiến hành ban thưởng cho những quân nhân lập chiến công, tiến hành trừng phạt đối với những kẻ theo địch. Sau đó các nơi bắt đầu công cuộc xây dựng lại mọi thứ sau chiến tranh. Đế quốc đã ban hành một loạt chính sách hỗ trợ cho các nơi bị chiến tranh tàn phá nghiêm trọng.

Trong thông cáo ngắn gọn này, các chính khách lại đọc ra một ý tứ khác: Sau khi phản loạn kết thúc, quyền lợi trung tâm đế quốc một lần nữa muốn thanh tẩy. Tất cả mọi người đều rõ ràng, sau khi trải qua hai cuộc chiến tranh, lấy anh hùng đế quốc “Quân thần” Lưu Vân bá tước làm trung tâm, một hệ phái chính trị mới ra đời. Ở phía sau Lưu Vân bá tước có nguyên soái đế quốc cùng Khải Đức gia tộc làm hậu thuẫn vững chắc. Trên người của hắn bao phủ vầng hào quang anh hùng, trong tay hắn năm quân đội tinh nhuệ “Thiết quân”, bên cạnh hắn có vô số nhân tài. Hắn còn có một đại ca làm quân đoàn trưởng cùng một đệ đệ là Long kỵ sĩ. Quan trọng nhất là hắn được chủ nhân tương lai của đế quốc --- Hoàng tử Thế Viêm coi trọng và tín nhiệm.

Chiến tranh chấm dứt, đế đô liền đắm chìm trong niềm sung sướng thật lớn. Năm mới tới càng làm cho sự sung sướng này lên tới cực hạn. Quan phương đế quốc cũng đồng thời tuyên bố cử hành một số hoạt động trong năm mới để chúc mừng thắng lợi trong hai cuộc chiến tranh. Nhưng sự sung sướng, hạnh phúc này chỉ thuộc về những dân chúng bình thường của đế đô. Các quý tộc thì đều đang lo lắng cho tiền đồ của mình. Mặc dù Lưu Vân xuất thân quý tộc nhưng từ trước tới nay làm việc gì cũng không để ý tới các quý tộc, rất ít có quan hệ cùng quý tộc đế đô, hoàn toàn là một loại người khác. Cái kiểu một mình đi tới quyền lực trung tâm là sự uy hiếp rất lớn đối với những quý tộc này.

Ngoại trừ một số nhỏ các quý tộc luôn giao hảo cùng Khải Đức gia tộc, đa số mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía thừa tướng Tư Lạc Đức. Trong đó có một ít quan viên từ trước có quan hệ mật thiết với thân vương càng coi lão trở thành cái phao cứu mạng. Sau khi thân vương phản loạn, rất nhiều người đều đoán đại nhân vật có qua lại với thân vương này sẽ rơi đài nhưng lão lại thành công làm rõ mối quan hệ với Ước Sắt Phu, một lần nữa lấy được sự tín nhiệm của hoàng thất. Được nhiều nguời coi là “Bất Đảo Ông”. Trong lúc nhất thời phủ thừa tướng nườm nượp quan viên cùng quý tốc mượn có năm mới tới thăm viếng bái phỏng. Các quý tộc tỏ thái độ cho hắn thấy cần phải giữ gìn lợi ích của giai cấp quý tộc. Còn đám quan viên thì hy vọng được tới chỗ tốt hơn.

Dưới loại tình huống này, Tư Lạc Đức lại làm ra một việc khiến cho hoàng tử Thế Viêm rất kinh ngạc. Hắn ghi lại danh sách các quý tộc đem lễ vật tới biếu rồi tự mình đem lễ vật vào trong cung.

- Thừa tướng đại nhân, quan trường đế quốc cũng không cấm quan viên gặp gõ nhau, cũng không có cấm quý tộc nhận lễ vật. Ngươi làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không sợ những người này ở sau lưng mắng ngươi sao?

Thế Viêm nhìn Tư Lạc Đức, kinh ngạc hỏi.

- Điện hạ, Tư Lạc Đức đã có tuổi. Hơn nữa chức thừa tướng đã rất cao. Đối với quyền lợi cùng tài phú còn có thể có bao nhiêu hứng thú đây? Chỉ là số lượng những người này quá nhiều, hơn nữa lễ vật quá quý giá. Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt sẽ làm cho bọn họ khủng hoảng. Nhưng nếu như ta thu nhận những lễ vật này thì sẽ để lại một vết nhơ trên người. Chính vì vậy lão thần nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng chỉ có nộp lên quốc khố là hay nhất.

Tư Lạc Đức cười nói.

- Nhưng xin điện hạ giữ bí mật việc này cho ta. Bằng không ta khẳng định sẽ bị mọi người mắng chửi!

- Thừa tướng đại nhân. Chiêu thức này của ngươi thật là hay! Nếu ta thu mấy thứ này, khẳng định phải giữ bí mật cho ngươi.

Thế Viêm cười nói. Tâm tình có vẻ rất tốt.

- Không biết điện hạ có nhìn ra một số vấn đề từ chuyện này?

Tư Lạc Đức lại nói tiếp.

- Những người này hiện tại giống như đang có lửa thiêu dưới mông. Vội vội vàng vàng. Bọn họ biết sau khi đế quốc trải qua đại loạn tất sẽ tiến hành điều chỉnh đối với quan viên. Nói cách khác là muốn thu được lợi ích trong lần điều chỉnh lại này. Đặc biệt là quý tộc đế quốc rất hoảng sợ, sợ lợi ích bản thân bị thương tổn!

- Lời của điện hạ rất có đạo lý. Những người này trong quá khứ cũng giống thần, có qua lại với Ước Sắt Phu, trong lòng khẳng định không yên. Còn có một số người thì hy vọng nhân cơ hội lần này thu được lợi ích, cũng không có chỉ trích nhiều. Điều duy nhất làm thần lo lắng là thái độ của quý tộc xuất phát từ sự lo lắng cho tương lai của bọn họ. Nếu như bọn họ đoàn kết lại thành một khối, sợ rằng sẽ tạo thành rất nhiều phiền toái cho sự phát triển của đế quốc trong tương lai.

Tư Lạc Đức thản nhiên nói.

- Ánh mắt của các quý tộc thật thiển cận! Đã trải qua hai cuộc chiến tranh mà không có bao nhiêu người hiểu được đạo lý này.

Thế Viêm nhìn danh sách trong tay, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

- Tâm lý này đã tồn tại mấy trăm năm, muốn thay đổi cũng không dễ dàng. Lão thần cũng vì lo lắng nên mới vội vàng bẩm báo chuyện này với điện hạ. Hy vọng điện hạ sớm chuẩn bị.

Tư Lạc Đức nói

- Chuyên này ta sẽ để tâm xem xét. Sau chiến tranh cần phải lựa chọn bổ nhiệm quan viên các nơi, còn chuyện xây dựng lại các thành thị nữa. Thừa tướng hãy cùng với các đại thần thương nghị, tận lực sử dụng một số quan viên trẻ tuổi, đế quốc cần một luồng sinh cơ mới. Hiện tại ta đang đau đầu xem làm như thế nào để áp dụng thưởng phạt đối với các tướng lĩnh trong quân đội. Nhất là mấy người kháng lệnh trên chiến trường, buông bỏ chức trách quan quân thủ thành. Thậm chí cả Cách Lâm đã chết ở Ba Đặc thành, hiện tại cũng đang được mọi người bàn luận.

- Chuyện điện hạ giao ta sẽ tận tâm đi làm. Điện hạ cũng không cần phải lo lắng về chuyện thưởng phạt sau chiến tranh. Có thể chờ Viêm Thiên nguyên soái quay lại đế đô, rồi cùng thương nghị với hắn. Uy vọng của hắn trong quân đội cực cao, ở trong triều cũng được mọi người tôn trọng. Có hắn tới, tất cả mọi việc đều thuận lợi.

Tư Lạc Đức cung kính nói.

- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.

Sau khi Tư Lạc Đức rời đi, lão rất hài lòng với việc vào cung của mình. Bởi vì mượn cơ hội “Tặng lễ”, lão đã thành công nắm được việc bổ nhiệm, điều chỉnh quan viên các nơi, cùng với việc kiến thiết các nơi.

Động tác này của lão, sau này đươc chính khách ở bên cạnh lão gọi là “Muốn thành công thì phải một lần bán đứng”. Một chính trị gia lấy lùi làm tiến, là một ví dụ kinh điển về việc xảo diệu thu được lợi ích thật lớn. Để đạt được lợi ích, lão đã đã thể hiện phong thái quân tử bằng cách bán đứng những kẻ kia để biểu hiện sự trung thành đối với hoàng tử Thế Viêm. Cũng đem lời của giai cấp quý tộc chuyển tới Thế Viêm, vừa lấy được sự tín nhiệm của hắn, đồng thời cũng gián tiếp tạo thêm áp lực cho hắn, khiến cho Thế Viêm không khỏi lo lắng khi làm việc, thậm chí đưa ra rất nhiều nhượng bộ.

Tưa Lạc Đức đi rồi, Thế Viêm không khỏi cười khổ.

- Lão thừa tướng à, chiêu này của ngươi thật là hay! Xem ra những quý tộc này tạo cho ngươi áp lực không nhỏ. Ngươi lại làm thuyết khách thay bọn họ. Được rồi, nếu đã như vậy ta sẽ kiên nhẫn, hay là dùng tiểu hỏa chậm rãi xử lý bọn họ vậy.

“Ngươi chỉ cần nắm vững quân quyền, thu được cái tâm của dân chúng, những quan văn đó còn có thể làm gì được đây? Hiện tại để cho bọn họ có quyền thế vài ngày, tương lai cũng không thể kéo dài mãi như thế được”.

Thế Viêm chợt nhớ lại.

Thế Viêm chợt nhớ lại.

Cuối cùng quyết định nhượng bộ ở phương diện khác, củng cố địa vị của bản thân một cách vững chắc. Sau đó chậm rãi hướng tới mục tiêu của mình.

Sau khi kết thúc chiến tranh, Lưu Vân bá tước an bài công việc cho Độc Lập quân đoàn xong liền lôi Lão Tạp chui vào trong phòng, bắt đầu nghiên cứu thần bí hạng nhất. Nguyên nhân bởi vì sau khi chiến tranh chấm dứt, hắn liền nhận được tin tức tình báo do Thủy Hàn đưa tới.

Xem hết tin tức tình báo này, sắc mặt Lưu Vân trắng bệch, tay chân lạnh lẽo. Hắn không thể nghĩ tới ở trên thế giới này lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy. Tin tức tình báo này đến từ Tây Tư, tà giáo kia rất có thể ẩn thân bên trong Tây Tư đế quốc, cũng đã hoàn thành việc xâm nhập vào quân đội Tây Tư, đương người có quyền chấp nhận, tiến hành thí nghiệm vô nhân đạo đầy máu tanh.

- Con mẹ nó, tà giáo cái gì, hoàn toàn là tổ chức khủng bố! Ta ngất. Truyền thuyết ngàn năm của tinh linh tộc lại liên quan tới việc quỷ dị này. Lão tử lỗ vốn rồi. Không liều mạng, sợ là tương lai muốn sống cũng không dễ!

Tuy nhiên sau khi xem hết phần tình báo này trong lòng Lưu Vân trở lại bình thường. Chủ yếu là do hai nguyên nhân. Một là những điều tà giáo này thực hiện sẽ không dễ dàng được tất cả các quốc gia trên đại lục chấp nhận. Hơn nữa sẽ gặp sự chống lại của dân chúng. Một khi nó hiện thân sẽ bị quần công. Nói như vậy sứ mạng của mình cũng do tất cả mọi người cùng chịu trách nhiệm. Về phương diện khác, Lưu Vân làm huấn luyện viên đặc chiến đội, đã có nhiều kinh nghiệm đối phó với tổ chức khủng bố kinh khủng như vậy. Nếu không phải có thần thiếc gì đó thì hắn thật sự tin tưởng vào trận chiến này. Điều duy nhất làm hắn lo lắng chính là khoa học kỹ thuật ở thế giới này rất lạc hậu, đụng phải một tổ chức như vậy thật sự làm người ta đau đầu. Nghĩ tới những người này bị biến thành giống cương thi, trong lòng hắn không khỏi lạnh lẽo. Một khi những người này xuất hiện ở đại lục, tin tưởng không có mấy chi quân đội có thể ngăn cản loại công kích điên cuồng này.

- Lệnh cho Thủy Hàn toàn lực phái người trinh sát hoạt động của tà giáo này, Lưu Vân khẽ cắn môi đặt quyết tâm, kéo Lão Tạp bắt đầu nghiên cứu thứ thần bí.

- Muốn chơi đùa với lão tử, lão tử sẽ chơi đùa với các ngươi!

Trong doanh trại Độc Lập quân đoàn, đám quan binh dưới sự phân phó của Lưu Vân, đang bắt đầu tiến hành tu chỉnh.

Tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại lợi dụng cơ hội này, dụng tâm kín đáo gọi mấy người Hán Nặc, Tra Lý, An Đông Ny cùng mấy đội trưởng Hắc Ưng tới cùng một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm. Mấy người Long Vân, Ngải Phật Sâm, Nã Luân Đa bị hắn bỏ qua. Theo lời của hắn thì: muốn thành công xúi giục ai đó làm bậy thì phải lựa chọn trẻ con có huyết tính thanh niên mà xuống tay. Những kẻ kia là những kẻ thành tinh, không thể lợi dụng được.

- Chà, rượu này càng uống càng thấy không có mùi vị! Trong tiệc rượu, Á Lịch Sơn Đại đột nhiên đem bát rượu đặt mạnh xuống bàn.

- Tham mưu trưởng làm sao vậy? Mọi người cùng nhau uống rượu vui vẻ, sao ngươi lại thở ngắn than dài vậy!

Tử Văn Thành bèn hỏi.

- Những ngày gần đây trong lòng ta luôn khó chịu! Các ngươi suốt ngày dẫn binh đi chiến đấu, không biết gần đây đế đô truyền ra một ít chuyện xấu sao?

Á Lịch Sơn Đại vừa nói xong, vài cái lỗ tai liền dựng thẳng lên.

- Tham mưu trưởng, chuyện xấu gì khiến ngươi phiền lòng?

A Húc cười hì hì hỏi.

- Không liên quan tới chuyện của ta, nhưng lại có quan hệ rất lớn với các ngươi. Dù sao ta đến Hắc Ưng Độc lập quân không lâu, dọa người cũng không phải dọa ta!

Á Lịch Sơn Đại nói một câu làm cho cảm đám đứng ngồi không yên.

- Việc gì, tham mưu trưởng mau nói cho chúng ta nghe! Ai có dũng khí trêu chọc Hắc Ưng, lão tử sẽ làm cho hắn hối hận!

- Việc gì, tham mưu trưởng mau nói cho chúng ta nghe! Ai có dũng khí trêu chọc Hắc Ưng, lão tử sẽ làm cho hắn hối hận!

Thiết Liệt tính tình nóng nảy, nghe vậy vỗ bàn đứng lên nói.

- Lão đại của các ngươi cũng Hoa Phi Lệ cô nương có quan hệ như thế nào?

Á Lịch Sơn Đại bắt đầu dẫn dụ.

- Đương nhiên là giống Linh nhi cô nương. Trong mắt Hắc Ưng chúng ta, nàng là đại tẩu!

Mọi người tranh nhau nói. Cùng ở chung với Hoa Phi Lệ trong thời gian dài, những người này đã có thói quen coi nàng là người chung một nhà, trở thành phu nhân tương lai của Lưu Vân.

- Ngươi có nghe nói gần đây có một tiểu tử suốt ngày theo đuổi nàng, khiến cho xôn xao dư luận!

- Theo đuổi thì mặc theo đuổi! Nàng toàn tâm toàn ý với Lão đại! Góc tường này của Lão đại rất rắn chắc đó!

A Húc vội nói.

- Ngươi thì hiểu cái gì! Nếu là đại tẩu của chúng ta, muốn theo đuổi cũng không được! Đó gọi là làm phiền, tuyệt đối không được!

Tử Văn Thành vỗ đầu A Húc, lớn tiếng nói.

- Hắc hắc, cái này không hay đâu! Không phải có câu nói như thế này sao: Chỉ cần chịu khó, không góc tường nào là không thể đào đổ! Nghe nói tên tiểu tử theo đuổi Hoa Phi Lệ là đặc sứ thú nhân. So với Lão đại của các ngươi thì hắn có nhiều tiền hơn, khí chất, phong độ đều tốt. Quan trọng nhất là tiểu tử kia rất anh tuấn, miệng ngọt như mật ong, hơn nữa lại theo đuổi một cách không biết xấu hổ, có nữ nhân nào chịu được? Hắn không giống Lão đại của các ngươi, có gì cũng chỉ giữ trong lòng, không dám nói ra! Lão đại các ngươi đã được hoàng đế tứ hôn, hiện tại Hoa tiểu thư đang bi thương, tâm tình buồn bã, yếu đuối. Rất là nguy hiểm đó! Dám làm như vậy hả, Hắc Ưng Độc lập quân đoàn chúng ta cùng nhau xử lý hắn!

Những lời này của Á Lịch Sơn Đại có lực sát thương vô cùng nguy hiểm, mấy người đều đỏ mặt đứng lên.

- Tra Lý, lão tử đổ 500 kim tệ, ai thấy tiểu tử đó thì đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!

- Mẹ kiếp, cái tên thú nhân này, lão tử sẽ hành hạ cho hắn thực sự làm thú vật, không muốn làm người nữa!

- Các huynh đệ, đi tìm hắn, thừa dịp tối trời dạy cho hắn một trận!

Trong lúc nhất thời mọi người đều kích động. Á Lịch Sơn Đại thấy mục đích đã đạt, lúc này mới chậm rãi nói:

- Xem ra tất cả mọi người đều là hán tử nhiệt huyết! Ta không nhìn lầm các ngươi. Nhưng hiện tại chúng ta là Hắc Ưng Độc lập quân đoàn nổi tiếng của đế quốc, không thể dùng phương thức này. Chỉ dùng văn, không nên dùng võ! Chiêu đó của các ngươi chỉ khiến cho Lão đại thêm phiền toái, phá hoại hình tượng Lão đại trong lòng Hoa Phi Lệ tiểu thư. Cho nên tuyệt đối không thể thực hiện được! Chúng ta cần phải tìm một kế hoạch hoàn hảo, để cho tiểu tử đó biết tay, đồng thời phải làm cho Hoa Phi Lệ tiểu thư cảm động!

Dưới sự cầm đầu của Á Lịch Sơn Đại, vài tên quan quân của Hắc Ưng Độc lập quân đoàn cùng nhau thảo luận. Đương nhiên quyết định cuối cùng vẫn là của Á Lịch Sơn Đại.

- Hoa Phi Lệ tiểu thư là bông hoa đẹp nhất của Hắc Ưng Độc lập quân đoàn, ai cũng đừng nghĩ tới việc hái!

Á Lịch Sơn Đại nói một câu tàn nhẫn cuối cùng, hành động “vận động hộ hoa” oanh oanh liệt liệt bắt đầu.

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Độc Tôn