Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 171

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ ba

Quyển thứ ba

Chương 171: Lễ vật của Minh Nhạc

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Tiếp nâu` :22:

- A, chẳng lẽ dấu ấn này là ta cùng Linh nhi cắn?

Trên chữ sắc có một cây đao! Chỉ lo hưởng thụ, không nghĩ lại lỡ miệng, Lưu Vân thở dài, vỗ mạnh một cái vào mông Hoa Phi Lệ.

- Tiểu gian thương, dám tính kế lão công hả?

Dù sao một cái cũng là do Thủy Linh Nhi cắn nhưng trái phải mỗi bên một cái thì không thể che giấu được. Lưu Vân thở dài, dứt khoát đem chuyện phát sinh đêm đó nói cho Hoa Phi Lệ biết, chỉ không nói sự điên cuồng phóng đãng của người đàn bà kia đối với hắn, chỉ nói bởi vì mình dưới tác dụng của dược vật quá mức thô lỗ nên mới bị nàng cắn cho một cái.

- Người đàn bà kia là ai chứ? Bọn họ làm như vậy với mục đích gì?

Hoa Phi Lệ sau khi nghe xong, rất hấp dẫn đối với quá trình Lưu Vân gặp nạn, hoàn toàn quên mất việc ghen tuông lúc nãy.

Nữ nhân như vậy thật kì quái, nếu là nam nhân đi trộm tình tất nhiên sẽ không ngớt dây dưa nhưng dưới tình huống bị động, có thể dễ dàng tha thứ.

- Ta căn bản không nhìn thấy hình dáng nàng, càng không biết là ai. Nhưng ta có thể xác định nàng cùng với người có ý định hại ta tuyệt đối không phải cùng một bọn. Việc này có chút cổ quái, bọn họ nếu muốn ám sát ta, căn bản không cần dùng xuân dược, trừ phi có âm mưu khác.

Đối với nữ nhân thần bí kia, Lưu Vân thật sự không nhớ nổi dung mạo nàng. Cái duy nhất khắc sâu trong trí nhớ hắn chính là đêm điên cuồng nọ, vóc người tuyệt mỹ cùng sự cuồng nhiệt.

- Dùng xuân dược phỏng chừng là muốn ngươi đi giết người! Chỉ có điều cái người ngươi giết hơn phân nửa là nữ nhân. Cho dù là nữ nhân rất xấu ngươi cũng sẽ không bỏ qua!

Hoa Phi Lệ đỏ mặt, thấp giọng mắng, trong giọng nói mang theo sự ghen tuông.

- Đúng rồi. Bọn họ có thể muốn phá hủy thanh danh của ta.

Nghe xong Hoa Phi Lệ nói, linh quang trong đầu Lưu Vân chợt lóe lên, cẩn thận hồi tưởng lại đêm yến hội nọ. Lại nghĩ tới nếu không có người cứu hắn thì sẽ tạo thành hậu quả gì. Trong lòng không khỏi rùng mình.

- Thủ đoạn của những kẻ này thật sự rất âm độc!

- Ngươi đó, hiện tại đã trở thành cái đinh trong mắt không ít người ở đế đô, tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với người khác. Sau này làm việc phải cẩn thận một chút. Bọn họ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, ngươi đâu phải lúc nào cũng có vận khí tốt được?

Hoa Phi Lệ nói.

- Lần này bọn họ thất bại, ta nghĩ tạm thời cũng không dám có hành động gì. Ta đã ra lệnh cho Thủy Hàn âm thầm triển khai điều tra chuyện này, chắc chắn có liên quan tới bọn quý tộc đáng chết của đế đô!

- Trước mắt bá phụ không rõ ở nơi nào, Linh nhi cũng đang chờ ngươi đi cứu. Hắc Ưng cũng rời đi, ngươi có rất nhiều chuyện cần phải làm, tạm thời không nên trở mặt cùng với quý tộc. Tại đế đô, thực lực bọn họ vẫn rất mạnh!

- Ta biết rồi. Chính trị không phải thứ ta am hiểu. Ta chán ghét cuộc sống âm thầm đấu đá này. Qua mấy ngày nữa chúng ta có thể phải rời đế đô đi tới La Mạn hành tỉnh. Tới đó chúng ta sẽ tự do thoải mái.

Lưu Vân cười nói.

Lưu Vân cười nói.

- Vậy sao?

Hoa Phi Lệ nghe vậy đôi mắt đẹp sáng ngời.

- Nơi đó chính là quê quán của Phi nhi!

- Đúng vậy. Để lão công mang nàng theo, quay về nhà mẹ đẻ! Rời xa quyền lực trung tâm của đế quốc, ta có thể làm rất nhiều việc. La Mạn gia tộc của nàng sẽ mang tới vận may cho chúng ta, trở thành địa phương bắt đầu của chúng ta!

Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ nhận được một lễ vật ngoài ý muốn. Minh Lạc phái người đưa tới một phần lễ vật --- trong lễ hội sinh nhật Hoa Phi Lệ xuất hiện ngọc xanh, thật tình chúc phúc cho đôi tình nhân có thể bên nhau dài lâu. Đồng thời Minh Lạc cũng báo cho hai người biết hắn đã lên đường rời khỏi đế đô. Hy vọng tương lai có duyên sẽ được gặp lại nàng.

- Kẻ này thật giỏi!

Tại yến hội Lưu Vân thành công ôm mỹ nhân về, từng nghĩ tới tình cảnh Minh Lạc xấu hổ sau khi thua trận, trong lòng có cảm giác thắng lợi thật lớn, hư danh của nam nhân được thỏa mãn.

Song Minh Lạc lại chân thành đưa tới một chiếc vòng cổ trị giá mấy trăm vạn làm lễ vật, để lại một hình ảnh tiêu sái.

- Trong những người mà ta gặp, hắn là kẻ duy nhất có thể so sánh với ngươi. Phi nhi từng nghĩ tới nếu như trước đó không gặp ngươi mà gặp hắn, có lẽ ta đã động tâm.

Hoa Phi Lệ cũng không có xem vòng cổ, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn nam nhân của mình.

- Phi nhi, đây chính là vài trăm vạn đó. Xem ra mị lực của nàng cũng không nhỏ.

Lưu Vân thở dài nói.

- Hừ, mấy trăm vạn tính là gì? Nếu như ngươi thương yêu Phi nhi, ta kiếm cho ngươi mấy trăm vạn cũng chỉ là việc nhỏ nhặt!

- Trên đại lục này người nói chuyện với khẩu khí lớn như vậy trừ bỏ Phi nhi của ta sợ rằng không có mấy người!

Lưu Vân cười khổ nói.

- Tuy nhiên nam nhân vẫn cần phải kiếm tiền để nuôi lão bà của mình. Mà hiện tại ta lại nghèo rớt mùng tơi!

- Pháo hoa kia của ngươi khẳng định có thể kiếm không ít tiền. Ta phải đi tìm Tạp đại thúc cố vấn xem thành phẩm nhiều ít bao nhiêu. Cái này nếu ngươi thích thì cầm đi, dù sao Phi nhi cũng không cầm. Ngươi làm cái nhẫn cỏ cho ta ta còn thích hơn.

Tình yêu có thể làm cho nữ nhân rơi vào đó sinh ra ảo giác, uống nước cũng thấy no. Mà nam nhân một khi tin tưởng những lời nữ nhân nói trong lúc xúc động, lúc đang say đắm trong tình yêu thì chỉ số IQ của hắn nhất định bằng một đầu trư. Sự lãng mạn trong tình yêu của hắn cũng trở thành ảo giác, bởi vì một đầu trư không có đàn bà.

- Mặc kệ thế nào, không nhận lấy thì thật phí. Minh Lạc này nếu lòng dạ không thật sự rộng rãi thì đúng là một kẻ đại gian đại ác!

Lưu Vân sau khi nhận chiếc vòng cổ của Minh Lạc lại cảm thấy mình quá mức vô sỉ, đã nhận lễ vật của người ta rồi lại còn đánh giá người ta như thế.

- Hắn rất thần bí, ngươi hãy để Dạ Phong tìm tin tức tình báo về hắn. Tham vọng của người này không nhỏ đâu, cần phải lưu ý.

Biểu hiện của Hoa Phi Lệ làm Lưu Vân cảm thấy yên lòng. Nữ nhân sau khi bị một nam nhân biến thành đàn bà, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người nam nhân này, trong mắt khó có sự tồn tại của người khác.

Ăn xong bữa sáng, Lưu Vân liền chạy tới doanh khu Độc lập quân đoàn. Còn Hoa Phi Lệ thì ở trong phủ, cùng Lão Tạp thương lượng chuyện pháo hoa, bắt đầu đại kế kiếm tiền của mình. Lưu Vân đã quyết định đem chuyện pháo hoa cho nàng kinh doanh.

Sáng sớm hôm nay Minh Lạc cũng rời khỏi đế đô, quay lại Thú nhân đế quốc. Làm đặc sứ, sau khi hai nước kí kết minh ước, hắn nên sớm trở về. Nhưng vì theo đuổi Hoa Phi Lệ, hắn lấy đủ loại lý do để ở lại. Nhưng trong yến hội sinh nhật Hoa Phi Lệ, Lưu Vân đoạt được mỹ nhân, làm cho việc hắn lưu lại mất đi ý nhĩa. Tuy nhiên lúc rời khỏi đế đô, tâm tình Minh Lạc cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi việc này. Lúc này hắn đang ở bên ngoài cửa thành đế đô, hứng thú đánh giá tòa thành này.

Tùy tùng hắn phái đi tặng lễ vật đang vội vã từ bên trong phòng chạy lại đây.

- Chủ nhân, ta đã làm theo phân phó của người, mang lễ vật tới bá tước phủ.

- Ừ. Còn có gì nữa không?

Minh Lạc gật gật đầu.

- Lưu Vân bá tước nói, nếu nhận thì làm khó hắn, nhưng nếu không nhận thì lại làm khó dễ người cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là làm khó mình.

- Thật là một kẻ không biết xấu hổ!

Minh Lạc cười nói.

- Hắn chúc đại nhân thuận buồn xuôi gió, sau khi trở lại Thú nhân đế quốc, cần cố gắng nhiều hơn, hy vọng sau này trong thú nhân sẽ càng ngày càng có nhiều mỹ nữ dễ nhìn hơn.

- Thật sự là một tên dâm đãng!

Mặc dù nói vậy nhưng Minh Lạc cảm thấy Lưu Vân làm cho tâm tình của hắn rất thoải mái.

- Chủ nhân, ta có chút hồ đồ. Người cứ như vậy rời khỏi, cần gì phải đem chiếc vòng cổ bằng ngọc xanh kia làm lễ vật cho hắn?

- Bởi vì Lưu Vân bá tước là một nam nhân đặc biết. Biểu hiện của hắn đêm đó, ngươi hẳn đã thấy được? Loại phong độ này, sự an bài xảo diệu này làm cho ta cảm thấy không bằng!

- Nhưng cho dù như vậy, không phải là rất tiện nghi cho bọn họ sao?

Tùy tùng bất bình nói.

- Kẻ xứng làm đối thủ của ta quá ít, ta phải quý trọng! Hoa Phi Lệ cũng là nữ nhân rất giỏi, nàng là nữ nhân duy nhất ở trước mặt ta mà không động tâm. Hơn nữa nàng còn lợi dụng ta để kích Lưu Vân, làm cho kẻ đầu gỗ kia mở miệng biểu hiện tình yêu, rồi diễn trò thâm tình ở trước mặt ta!

Minh Lạc vừa nói, dường như lại nghĩ tới “Nàng” kia, trong mắt chợt chở nên ôn nhu.

- Ngươi nói hai người đặc sắc như vậy có đáng nhận phần lễ vật này không? Ta cám ơn bọn họ đã cho ta, một kẻ đã có thói quen thắng lợi nếm được mùi vị thất bại!

- Nhưng mà Lưu Vân bá tước căn bản không phải là đối thủ của ngài. Ngài hoàn toàn có thể diệt trừ hắn!

Gã tùy tùng khó hiểu hỏi.

- Một đối thủ tốt sẽ làm cho con người của ta trở nên nhanh nhẹn hơn. Lưu Vân bá tước là một gốc cây mới mọc, một nhân tài mới xuất hiện, nhưng trong tình trường đã đánh bại ta! Nếu ta để cho hắn thời gian phát triển, ta tin tưởng hắn sẽ trở nên cường đại hơn, không làm cho ta thất vọng! Thật sự ta rất chờ mong có thể giao thủ với hắn trong tương lai! Về phần nữ nhân chỉ là ta muốn hưởng thụ sự tán tỉnh theo đuổi, hưởng thụ quá trình chinh phục mỹ nữ. Được hay không được cũng không có khác nhau mấy. Ngươi ở bên cạnh ta đã lâu như vậy, có thây ta mang theo một nữ nhân nào ở bên mình lâu dài không?

Trên mặt Minh Lạc hiện lên sự hưng phấn. Hắn đã ở trong sự cô đơn và tịch mịch của đỉnh cao chiến thắng rất lâu rồi. Ngoại trừ “Nàng”, Lưu Vân là đối thủ duy nhất mà hắn mong đợi.

“Chủ nhân, có lẽ chỉ có nàng mới có thể làm cho ngài thật sự động tâm! Ngài là một người thật mâu thuẫn. Có thể làm đối thủ của ngài là một chuyện hạnh phúc, cũng là một chuyện đáng sợ! ”

Gã tùy tùng thở dài, thầm nói trong lòng.

Hắn rất sùng bái và trung thành với chủ nhân này. Nhưng lại vĩnh viễn không biết trong lòng chủ nhân hắn đang suy nghĩ cái gì, chuẩn bị làm gì. Mỗi một sự kiện đều làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

- Đi thôi. Thông báo cho mọi người xuất phát. Chúng ta cần phải trở về, Thú nhân đế quốc còn rất nhiều việc cần phải làm.

Minh Lạc không ngờ tới sau khi rời khỏi đây, bởi vì một biến cố ngoài ý muốn, khi hắn gặp lại Lưu Vân, bọn họ lại tạm thời trở thành bằng hữu.

- Thủy Hàn, tiểu tử nhà ngươi có phải là quá nhạy cảm và đa nghi không? Cho dù ta là tỷ phu của ngươi, ngươi cũng không cần phải khẩn trương như thế chứ?

Trên đường đi tới doanh trại của Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn, Lưu Vân phát hiện trong đám người trên đường có vài khuôn mặt quen thuộc đang bảo vệ hắn, vì vậy cười khổ nói với Thủy Hàn.

- Sự thật thì ngươi là quân đoàn trưởng, đây là trách nhiệm ta phải làm. Trên lý luận thì tương lai ngươi có thể là tỷ phu của ta.Về công hay tư thì ta đều phải làm như vậy.

Thủy Hàn cười.

- Vì sao lại bảo là có thể? Ta sẽ cứu tỷ tỷ của ngươi trở về. Đến lúc đó chúng ta sẽ thành thân. Trừ phi tiểu tử ngươi không muốn gọi ta một tiếng tỷ phu!

Lưu Vân bực mình nói.

- Lão đại. Chuyện đêm đó ta nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Cho nên ta có một yêu cầu, sau này ngươi phải thành lập một chi bộ đội tinh nhuệ thuộc về bản thân mình. Ta hy vọng lúc đó ta có thể đảm nhiệm chức Vệ đội trưởng của ngươi. Sau đó tuyển thêm vài tên đội viên có hình dáng giống ngươi. Địa vị của ngươi ngày càng cao, sau này sẽ có không ít hành động của địch nhân nhắm vào ngươi.

Thủy Hàn đột nhiên nói.

- Ngươi làm đội trưởng Vệ đội thì Dạ Phong làm sao bây giờ?

- Ngươi làm đội trưởng Vệ đội thì Dạ Phong làm sao bây giờ?

Lưu Vân kinh ngạc hỏi.

- Trong lúc lãnh đạo Dạ Phong, ta vẫn luôn cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Bỉ Đắc chết làm cho ta rất áy náy. Cũng không phải do hắn muốn phản bội ngươi mà bởi vì chúng ta đều còn rất trẻ. Ta cảm thấy ngươi để cho ta làm nhiệm vụ này ta sẽ già trước tuổi.

Thủy Hàn cười khổ nói.

- Tiểu tử ngươi vừa thấy xảy ra chuyện đã muốn vứt bỏ trách nhiệm hả? Tác dụng của Dạ Phong trong tương lai càng ngày càng quan trọng. Ngươi mặc dù có chút sơ sẩy nhưng vẫn làm tốt. Hiện tại ngươi từ chối, ta đi tới đâu tìm người đây? Kiên trì đi, sắp tới có thể sẽ có một số người có kinh nghiệm phong phú tiến vào tổ chức tình báo của ngươi để giúp đỡ ngươi.

Lưu Vân nhớ tới lời Kiều Trì nói, vội vàng an ủi.

- Lão đại. Không phải ta từ chối nhiệm vụ. Chỉ là ta đã giúp ngươi chọn được người thích hợp hơn.

Thủy Hàn nói.

- Vậy sao? Là ai, nói mau!

Thật ra vấn đề tổ chức tình báo cũng làm cho Lưu Vân đau đầu. Nhưng người có thể làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng, đồng thời có thể đảm nhiệm được trọng trách này, bên cạnh hắn lại không có ai. Nghe Thủy Hàn nói vậy, hắn không khỏi mừng rỡ. vội vàng hỏi.

- Đại tẩu của ngươi. Lâm Thi Nhã.

Thủy Hàn chậm rãi nói.

Lưu Vân nghe xong không khỏi ngẩn người ra. Hắn hoàn toàn không ngờ tới. Lâm Thi Nhã từ sau khi quay trở lại thì chỉ ở trong phủ. Mà nàng từng là nhân viên tình báo ưu tú nhất dưới tay Lâm Mị hoàng hậu.

- Lão đại, ngươi có thể tìm được người chuyện nghiệp hơn so với đại tẩu sao? Cái quan trọng là nàng cũng có kinh nghiệm trong việc quản lý tổ chức thích khách. Chỉ cần ngươi có thể tác động nàng, ta nghĩ Ám Dạ dưới sự lãnh đạo của nàng sẽ nhanh chóng trở thành một lực lượng đáng sợ. Hơn nữa sau khi chúng ta rời đi nàng cũng có thể ở trong phủ nắm giữ tình thế đế đô, chỉ huy cả việc hoạt động của Ám Dạ. Còn ta thì ở bên cạnh ngươi phụ trách tình báo cùng nhiệm vụ bảo vệ, không phải càng thích hợp sao?

- Thật ra đại tẩu là một người chuyên nghiệp. Nếu như để nàng là thủ lĩnh Ám Dạ, có thể là thích hợp nhất. Nhưng chuyện này vẫn cần phải hỏi ý kiến của nàng. Đồng thời còn phải thương lượng với đại ca.

Lưu Vân không khỏi nhớ tới hành động ám sát gần như là hoàn mỹ của Lâm Thi Nhã nhằm vào phụ thân hắn, Viêm Thiên. Nếu như không phải mình ngẫu nhiên đụng phải Quý Phong, có thể nàng đã thành công.

- Tuy nhiên để nàng nắm giữ Ám Dạ thì vấn đề Quý Phong có chút phiền toái.

Lưu Phong đột nhiên cảm thấy đau đầu. Nếu Mộc Phong biết hắn đem Lâm Thi Nhã xếp đặt công tác cùng một kẻ thích nàng thì có chuẩn bị mắng hắn một trận không?

- Quý Phong cũng hy vọng có thể ở bên cạnh ngươi. Tên này không thích nói chuyện, chỉ nói muốn trở thành cái bóng bên cạnh kiếm thánh. Lão đại, ngươi như thế nào lại trở thành kiếm thánh trong mắt hắn?

- Ách… … cái này là do hắn sùng bái ta một cách mù quáng. Ta đã phê bình hắn nhiều lần nhưng không thay đổi được.

Lưu Vân cười đắc ý nói.

- Ta thấy cũng chỉ có cái loại người thành thật như Quý Phong mới có thể bị ngươi lừa gạt.

“Không có cách nào khác. Ai bảo tên tiểu tử Quý Phong đó qua ngu ngốc.”

Lưu Vân thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi tới doanh trại của Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn, ánh nắng đã chiếu rọi trên đường phố. Lưu Vân cùng Thủy Hàn ngẫu nhiên gặp một vài quan binh Hắc Ưng quân đoàn đang tranh thủ cùng bạn gái đi dạo. Trong thời gian nghỉ ngơi, bọn họ cởi quân trang, trau chuốt bản thân cẩn thận, bắt đầu cuộc sống lãng mạn của mình. Chỉ là khi nhìn thấy quân đoàn trưởng của mình, ánh mắt lại có chút bất an.

“Mẹ kiếp. Ta không có quy định các ngươi không thể tìm đối tượng của mình ở nơi đóng quân, cần gì khẩn trương vậy?”

Lưu Vân thấy bất mãn đối với các thủ hạ biểu hiện cực kì tỉnh táo trên chiến trường nhưng lúc này lại phản ứng như vậy.

Để bọn họ khỏi bất an, Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt thân thiết, mỉm cười cổ vũ bọn họ. Có người nói quân đội là bức tường sắt thép vững chắc. Nhưng Lưu Vân thấy vẫn cần phải có một ít hoa trang điểm cho sự cứng rắn và lạnh lùng này.

- Cuộc sống trong quân đội vừa ngắn ngủi lại vừa dài dằng dặc. Đừng trách ta không biết nhu tình, chỉ trọng sự cứng rắn. Thế giới này tuy có ngọn lửa chiến tranh nhưng cũng có hương hoa. Thế giới của ta cũng có sự lãng mạn!

Khẽ hát một ca khúc mà người khác nghe không hiểu, Lưu Vân nhớ tới hoa hồng và binh lính, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều. Ở thế giới này, quân đội mặc dù cũng có kỉ luật ước thúc nhưng địa vị lại cao hơn một chút. Quân nhân cũng tự do hơn. Lưu Vân hy vọng thủ hạ của mình có thể tìm được hạnh phúc cho bản thân.

- Hắc Ưng, ta muốn cho các ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, bay cao hơn. Các ngươi đều muốn có được tương lai sáng lạng thuộc về mình!

Lưu Vân đột nhiên sinh ra trách nhiệm cao cả đối với quân đoàn còn chưa có xây dựng xong.

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận