Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 175

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ ba

Quyển thứ ba

Chương 175: Triều đình chi tranh

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Tiếp nâu` :22:

- Na nhi, ngươi thật sự quyết định làm như vậy?

Kiều Trì nghe Na Á nói xong, dường như thấy con gái yêu đã thay đổi thành một người khác.

- Đúng vậy phụ thân. Lâu như vậy rồi nhưng con vẫn giống như một bông hoa trong phòng ấm, không có trải qua kinh nghiệm mưa gió chính thức nhưng lại vẫn tự đắc với bản thân mình. Hai cuộc chiến vừa qua làm cho con hiểu được rất nhiều chuyện. Phụ thân, con là con gái của người, nhưng con lại không muốn làm một công chúa cao cao tại thượng.

Na Á gật đầu đáp.

- Ta nghĩ khi con chính thức hiểu được tất cả, chỉ sợ không phải là do hai cuộc chiến tranh này mà là bởi người nào đó! Con gái, có phải là con cảm thấy hối hận?

Kiều Trì hiền hậu nhìn Na Á, mỉm cười hỏi.

- Phụ thân, hẳn người đã biết tính cách của con. Nếu như tất cả trở lại từ đầu, con tin tưởng mình sẽ vẫn làm ra quyết định như vậy. Chỉ là hắn có sự thay đổi thật lớn, con thậm chí còn không tin hắn là kẻ trước kia. Chuyện xảy ra cho tới ngày hôm nay, con cũng chưa từng hối hận. Chỉ có thể nói con cùng hắn không có duyên với nhau.

Na Á thở dài nói. Lại nghĩ tới câu chuyện tình yêu xưa A Lôi đã kể lúc trước.

- Ta thấy Nạp Lan kia cũng không tồi, con có thể cẩn thận suy nghĩ lại?

Kiều Trì đối với việc này cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thản nhiên hỏi.

- Đã có hắn, con cùng với Nạp Lan không thể có gì. Mặc dù Nạp Lan một lòng với con nhưng con không phải là kẻ chạy trốn tìm người khác. Phụ thân, con có cảm giác nếu như nói Nạp Lan là một người tài thì hắn là người có thể mở ra một thời đại mới. Hắn sẽ mang đến rất nhiều biến hóa không thể biết trước cho đại lục này.

- Đã có hắn, con cùng với Nạp Lan không thể có gì. Mặc dù Nạp Lan một lòng với con nhưng con không phải là kẻ chạy trốn tìm người khác. Phụ thân, con có cảm giác nếu như nói Nạp Lan là một người tài thì hắn là người có thể mở ra một thời đại mới. Hắn sẽ mang đến rất nhiều biến hóa không thể biết trước cho đại lục này.

Na Á thở dài nói.

- Con cũng có loại cảm giác này? Con gái, ánh mắt của con thật lợi hại đó!

Đánh giá của Na Á đối với Lưu Vân làm cho Kiều Trì cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Nếu như ánh mắt của con thật sự lợi hại, như thế nào lúc đầu lại nhìn lầm hắn chứ?

Na Á cười khổ nói.

- Tuy nhiên nhìn những người bên cạnh hắn. Đó không phải là quý tộc mà chính là một quý tộc loại khác. Việc hắn làm cũng không phải vì quý tộc mà chỉ vì đế quốc. Quân đội trong tay hắn chính thức biến thành tấm lá chắn cho đế quốc mà không phải công cụ trong tay quý tộc. Có lẽ thời đại quý tộc đế quốc sẽ kết thúc trong tay hắn.

- Con nói rất đúng, con gái à. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta cố gắng bồi dưỡng hắn. Bởi vì hắn là một quý tộc giàu có với nhiều cải cách đổi mới cùng tinh thần sáng tạo. Trước đây ta cùng Viêm Thiên bá phụ của con thường xuyên thảo luận một vấn đề. Nếu như tình huống trước mắt tiếp tục xấu đi, đế quốc có thể kiên trì tới khi nào? Kết quả thảo luận làm cho ta cảm thấy rất đau xót bởi vì Hỏa Vân đế quốc đang không ngừng xuống dốc, cứ như vậy sẽ chỉ có kết cục diệt vong. Quý tộc đã trải qua hơn 1000 năm suy thoái, đa số đã trở thành những con sâu mọt, là gánh nặng của đế quốc. Nhưng mà ta không có cách nào thay đổi.

Kiều Trì chậm rãi nói.

- Nhưng khi Lưu Vân xuất hiện đã phá vỡ cục diện này. Nhìn bộ dáng hoảng sợ bất an của các quý tộc này, ta thật sự cảm thấy may mắn khi ca ca con đi du lịch và gặp được hắn, lại kết bạn thân với hắn. Ta tin tưởng với tài năng của hắn có thể mang đến một ít thay đổi cho Hỏa Vân đế quốc, rót một luồng sức sống mới cho đế quốc này.

Kiều Trì tiếp tục nói.

- Phụ thân đồng ý với thỉnh cầu của con chứ?

- Con gái, trước khi ta trả lời con, con có thể nói cho ta biết mục đích chính thức khi con muốn thành lập Hỏa Phượng quân đoàn chứ?

- Nếu như không có đối thủ cạnh tranh, không có uy hiếp, Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn sẽ càng ngày càng trở nên tự cao tự đại. Hỏa Phượng quân đoàn là quân đoàn kế tiếp Hắc Ưng tiến hành cải cách lớn!

Na Á mỉm cười nói.

- Con tự tin chứ?

- Haha, đương nhiên là có. Con có thể lợi dụng tên tự cao tự đại kia cùng thủ hạ của hắn.

- Được rồi. Ta đáp ứng yêu cầu của con. Lúc đầu ta chỉ nghĩ con nhất thời xúc động, không nghĩ tới con lại lo lắng nhiều như vậy. Con gái, con đã chính thức trưởng thành, như vậy ta cũng an tâm.

Kiều Trì từ ái xoa đầu Na Á. Nhưng ở sâu trong lòng hắn có chút lo lắng bởi vì hắn cảm giác được toàn bộ tâm tư con gái hắn đặt ở trên người Lưu Vân.

- Chuyện Hưu Tư phụ thân đã xử lý như thế nào? Cách làm ngày đó của hắn quả thật đáng hận!

- Chuyện Hưu Tư phụ thân đã xử lý như thế nào? Cách làm ngày đó của hắn quả thật đáng hận!

- Con gái, lúc này truy cứu lại chuyện cũ không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có thể làm cho mâu thuẫn giữa hắn và thừa tướng Tạp Tư Lạc càng thêm mâu thuẫn. Hưu Tư lòng dạ hẹp hòi, không thành được đại sự. Chuyện này chỉ cần để cho đại ca của con biết để mỉa mai lão già Tạp Tư Lạc kia là được. Lưu Vân là một người thông minh, cũng sẽ không so đo chuyện này. Đấu tranh chính trị là như vậy, trong lòng mọi người biết rõ ràng nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể trực tiếp xử lý. Ta nghĩ sau khi Tạp Tư Lạc biết chuyện này, trong lòng sẽ có thêm áp lực. Chỉ cần Lưu Vân không vạch trần chuyện đó, lão cũng sẽ làm ra một ít nhượng bộ.

- Vậy con gái phải đi chuẩn bị đây! Sợ rằng trong một thời gian dài không thể ở bên cạnh người, phụ thân phải bảo trọng!

- Con gái lớn cuối cùng cũng phải rời khỏi cha mẹ. Con gái, trước khi con đi ta phải nhắc nhở con hai việc. Một là phải chú ý tới động thái ở Tây Tư đế quốc. Ở nơi đó có thể ẩn nấp một lực lượng rất kinh khủng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để ta đồng ý với yêu cầu của con. Thứ hai là phụ thân muốn nói cho con biết một người phụ nữ mạnh mẽ cũng cam tâm đứng ở phía sau người đàn ông. Yên lặng quan tâm cùng nỗ lực đôi khi có thể làm xúc động người đàn ông hơn bất cứ thứ gì.

- Con nhớ kĩ rồi phụ thân.

Na Á vừa nói, khuông mặt không khỏi đỏ lên.

Ban đêm, Na Á đứng một mình ở trong phòng, ngẩn người ra nhìn tờ giấy viết thư màu trắng ở trong tay. Trên bức thư viết rằng sau đêm tiệc rượu ở hoàng cung, Lưu Vân say rượu nằm ở hoa viên, nhẹ nhàng ngâm vài câu thơ. Đêm đó, khi nàng đi tới đắp cho Lưu Vân một cái chăn, đã bị hắn ôm chặt vào trong lòng. Một cái ôm như vậy làm cho trong lòng Na Á để lại hình bóng của Lưu Vân.

- Nếu như tất cả có thể quay trở lại trước đây, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Ngươi đối với Hoa Phi Lệ như vậy, cho thấy ngươi là một người đa tình. Xem ra bởi vì Na Á ta quá thương ngươi nên mới có thể khiến cho ngươi tuyệt tình đối với ta như vậy! Tuy nhiên ngươi cùng ta mặc dù bỏ lỡ cơ hội nhưng vẫn còn một chút tốt đẹp để nhớ lại!

- Nạp Lan tướng quân, ngươi và công chúa hiện tại tiến triển như thế nào?

Phía trước con đường đi tới hoàng cung, Tạp Tư Lạc cùng Nạp Lan đang đi cùng nhau.

- Còn có thể như thế nào. Ta với không tới, thừa tướng đại nhân à!

Nạp Lan cười khổ nói.

- Tướng quân có thể cố gắng! Mấy ngày gần đây nghe nói người nào đó đã dùng thủ đoạn lãng mạn để chinh phục một kì nữ nổi tiếng nhất đế quốc. Nếu như ngươi không ra sức theo đuổi, sợ rằng vĩnh viễn không đuổi kịp hắn!

Tạp Tư Lạc cười nói.

Tin tức Lưu Vân đánh bại đặc sứ thú nhân ôm được mỹ nhân về truyền khắp đế đô mấy ngày gần đây. Trở thành đề tài được bàn tán say sưa của dân chúng đế đô, khiến cho mọi người vui sướng không thua gì tin tức Hỏa Vân lại vừa thắng trận. Nhưng chuyện này lại làm cho các quý tộc đế đô cảm nhận được sự uy hiếp lớn. Bọn họ thậm chí còn tưởng tượng Lưu Vân cầm đầu một đội quân mới, trong tay có quân quyền, lại được La Mạn gia tộc với tài lực thật lớn hỗ trợ đằng sau thì sẽ trở nên cường đại như thế nào.

- Thừa tướng đại nhân lại chê cười rồi. Nạp Lan làm sao có thể so sánh với hắn chứ?

Nạp Lan cười khổ nói. Mặc dù Hoa Phi Lệ không có bất cứ quan hệ gì với hắn nhưng nghe nói một cô gái ưu tú đã trở thành đàn bà của hắn, trong lòng Nạp Lan vẫn có cảm giác chua xót.

- Không nghĩ tới thú nhân đặc sứ Minh Lạc ngày thường thì phong quang như vậy, nhưng tới thời điểm mấu chốt lại như vậy. Nạp Lan tướng quân đừng học theo hắn!

Tạp Tư Lạc nói tiếp.

- Nạp Lan sợ còn không có được sự kiềm chế như đặc sứ thú nhân đó!

- Nạp Lan sợ còn không có được sự kiềm chế như đặc sứ thú nhân đó!

Đối với chuyện đặc sứ thú nhân, Nạp Lan cũng nghe nói qua. Hắn không nghĩ tới người kia sau khi thảm bại trong tay Lưu Vân lại có thể rộng rãi như vậy. Lúc rời đi còn đưa người dâng lên một phần đại lễ cho hai người.

- Nạp Lan tướng quân, một người khó có khả năng luôn gặp vận may. Ngươi có lẽ không biết hiện tại rất nhiều quý tộc đang xem trọng ngươi, cũng xem trọng ngươi cùng công chúa! Hôm nay gặp mặt có thể còn muốn nghiên cứu, rất nhiều chuyện đại sự trong quân đội đế quốc còn phải hỏi ngươi. Lúc đó tướng quân nghìn vạn lần không nên im lặng!

Tạp Tư Lạc cười nói.

- Nạp Lan sẽ cố hết sức!

Nạp Lan mỉm cười gật đầu.

Hoàng tử Thế Viêm nhìn chúng thần đang không ngừng tranh luận, không khỏi thở dài trong lòng. Viêm Thiên vẫn chưa có trở về làm cho tình thế trong triều phát sinh thay đổi cực lớn. Mặc dù hoàng tử Thế Viêm đã thay mặt Viêm Thiên giải thích một số chuyện nhưng những người này đều là những kẻ lăn lộn trong quan trường nhiều năm, đều là những lão đầu tồn tại qua vô số lần đấu tranh quyền lực, đa số đều là những kẻ lõi đời, biết lựa theo tình thế. Bọn họ sẽ dao động khi ý thức được có thể Viêm Thiên nguyên soái đã gặp chuyện không may. Khi một cây đại thụ đổ xuống, mọi người đang trốn dưới cây đại thụ sẽ đi tìm cây đại thụ thứ hai. Hiển nhiên Lưu Vân vẫn là một chồi non, không phải là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Do đó sẽ không có người nguyện ý đem tiền đồ chính trị của bản thân dựa vào một quý tộc kì quái như vậy. Lịch sử đấu tranh chính trị đã sớm cho họ biết quật khởi càng nhanh có thể sụp đổ càng nhanh hơn. Một chính trị gia vững chắc mới là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Trọng điểm của hội nghị lại tập trung tới những tướng lĩnh kháng lệnh trong chiến tranh, buông tha việc thủ thành. Mà Lạc Lôi Tư cùng Cách Lâm tướng quân trở thành đối tượng công kích chủ yếu. Hiển nhiên sự đe dọa của Lưu Vân tại yến hội hoàng cung đêm đó cũng không làm cho những quý tộc này sợ hãi. Trong thời khắc đấu tranh quan trọng này, bọn họ thậm chí quên đi sự đáng sợ của cự long. Vì vậy tranh luận đối với bọn họ mà nói không phải vì vận mệnh của một hai tướng lãnh mà là tranh đoạt quyền khống chế đối với quân đội của quý tộc, làm cho các tướng lĩnh quân đội hiểu được rằng người quyết định vận mệnh bọn họ, ngoài hoàng đế chính là bọn hắn.

Biểu hiện tiếp theo của Lưu Vân làm cho nhiều người âm thầm cảm thấy may mắn bản thân ḿnh không có lựa chọn dựa vào người tuổi trẻ này. Thanh niên nổi tiếng đế đô này đã sớm bộc lộ sự non nớt trong đấu tranh chính trị. Đối mặt với sự đoàn kết của các quý tộc tạo thành một lực lượng thật lớn, hắn lại một lần nữa biểu hiện dũng khí của chú ghé con mới sinh không sợ hổ, trực tiếp xung đột với các quý tộc.

- Ta nói lại một lần nữa, ta kiên quyết phản đối việc trừng phạt Lạc Lôi Tư tướng quân. Là tướng lĩnh quân đội, hắn có trách nhiệm thủ thành, không thể tự tiện rút lui. Hơn nữa trước khi Kinh Lôi đến hắn đã làm như vậy. Thậm chí ngay cả con gái nhỏ tuổi của hắn cũng chiến đấu cùng hắn trên tường thành Cát Lợi thành! Các vị quý tộc, đối mặt với địch nhân nhiều gấp mấy lần ngươi, các ngươi có loại dũng khí này không? Ta chỉ thuận tiện nói một câu, thắng lợi của cuộc chiến tranh không phải là cướp lấy một tòa thành, một mảnh đất mà là phải hủy diệt toàn bộ tiềm lực chiến tranh của một đế quốc, làm cho đế quốc đó mất đi lực lượng phản kháng! Thuận tiện nói thêm một câu, cần phải phá vỡ cái tập quán tướng lĩnh quân đội đế quốc có trách nhiệm thủ thành thì phải sống chết với thành, thành còn người còn, thành mất người mất. Có thể nói mới nhìn qua thì rất bi tráng nhưng trên thực tế lại là tổn thất nghiêm trọng của đế quốc! Thậm chí ta còn nghĩ, có phải làm như vậy để các quý tộc bên trong thành cũng có thể chạy trốn an toàn hay không.

Đối mặt với sự khiển trách của các quý tộc, Lưu Vân trực tiếp dùng lời lẽ đanh thép tiến hành phản kích.

- Bá tước đại nhân, ta không đồng ý với lời của ngươi. Ta cũng là một quân nhân. Ta cảm thấy quân nhân phải coi trọng vinh dự hơn tính mạng của mình! Bảo vệ lãnh thổ là trách nhiệm của người lính, sinh tử của cá nhân có nghĩa gì? Vứt bỏ thành trì cũng có nghĩa đánh mất pháo đài phòng ngự tốt nhất của đế quốc. Là sự sỉ nhục đế quốc! Thành còn người còn, thành mất người mất mới là một quân nhân có khí tiết!

Nạp Lan vừa dứt lời liền nhận được nhiều sự đồng tình của các quý tộc. Là một tướng lĩnh quân đội cao cấp, thái độ của hắn vào lúc này cũng có tác dụng nhất định. Quân vụ đại thần Ước Hàn công tước vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần nhẹ nhàng lắc đầu thở dài sau khi nghe xong Nạp Lan nói.

- Ý nghĩa của việc thủ thành phải vì một mục đích chiến lược nào đó, để kéo dài thời gian hoặc tiêu hao sinh lực địch. Ai nói cho ta biết, việc kiên trì phòng thủ Cát Lợi thành có ý nghĩa gì? Có phải là làm cho phản quân tới dưới thành đế đô chậm hơn mấy giờ hay là để cho các lão gia quý tộc có thể trốn chạy phản quân? Thủ thành không có mục đích gì chính là chịu chết, một chuyện ngu ngốc! Nếu như tương lai Nạp Lan tướng quân cũng làm chuyện như vậy thì thật là bi ai cho đế quốc! Sau khi ngươi ngọc nát, ta còn khinh bỉ ngươi!

Lưu Vân nói xong, mặt Nạp Lan lúc trắng lúc xanh, cũng khiến cho rất nhiều quý tộc nghị luận. Tất cả mọi người đều biết tác phong quái dị của hắn nhưng không nghĩ tới ngay tại trong triều, trước mặt hoàng tử, hắn lại ăn nói thô lỗ như thế. Hơn nữa lại còn chửi thẳng Nạp Lan. Lúc này đây là chỗ dựa duy nhất trong quân đội mà hắn lại đắc tội với nhân vật thủ lĩnh trong quân đội thì thật sự là ngu xuẩn.

- Lưu Vân bá tước, xin chú ý lời nói của ngươi.

Thấy ánh mắt xấu hổ của Nạp Lan, hoàng tử Thế Viêm nghiêm mặt nói.

- Được rồi, xin thứ lỗi cho ta không có phong độ quý tộc! Hiện tại ta lại nói tới chuyện của Cách Lâm tướng quân. Ba Đặc thành thất thủ là kết quả của việc Ước Sắt Phu làm phản. Có thể giữ Ba Đặc thành tới như vậy, ta cho rằng Cách Lâm tướng quân xứng đáng nhận được sự kính trọng của mỗi chúng ta, mà không phải chịu sự chỉ trích như bây giờ! Trong lịch sử chiến tranh đại lục, chuyện đồ thành thường xuyên xảy ra. Mà bi kịch của chuyện đó thường thường bởi vì quân dân tử thủ cùng thành, khiến cho địch nhân bị thương vong thảm trọng. Sau khi thành bị phá mới rơi vào sự trả thù đầy máu tanh của địch nhân. Cách Lâm tướng quân không lựa chọn con đường này, hắn chỉ huy binh lính của mình chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, cũng không vứt bỏ danh dự của bản thân, bảo vệ tính mạng dân chúng trong thành. Tất cả mọi người đều biết vinh dự của một người quân nhân mà nói thậm chí còn quý giá hơn cả tính mạng của mình. Hắn xứng đáng là tấm gương cho binh lính đế quốc! Câu nói cuối cùng của các binh lính ở Ba Đặc thành chính là: Chúng ta là những binh lính cuối cùng của Ba Đặc thành. Sau khi chết, chúng ta hy vọng tòa thành này sẽ không còn đổ máu nữa! Hôm nay ta phải nhắc nhở mọi người. Khi chiến tranh tới, binh lính đế quốc đã phải đổ máu ở phía trước. Lúc chiến tranh chấm dứt, chúng ta không thể để cho bọn họ phải rơi lệ!

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Linh Thánh Tôn