Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 191

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ ba

Quyển thứ ba

Chương 191: Lần đầu tiên giao phong

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Xin lỗi anh em vì post chậm...tại quán gần nhà sập tiệm rồi :113:

Ở nơi hoang dã phía tây nam Đạt Khắc hành tỉnh thuộc vùng nam bộ Tây Tư.

Trước đó rất lâu, quân đội của Hi Lặc cùng lực lượng phản kháng Tây Tư đã xảy ra một trận kịch chiến ở một nơi hoang dã trước núi An Đệ Tư thuộc Gia Lý thành, cách phía tây nam Đạt Khắc hành tỉnh 200 dặm. Sau khi chiến đấu kết thúc, quân đội chủ lực của lực lượng phản kháng thành công chạy vào trong núi, mà quân đội của Hi Lặc cũng không tiến hành truy kích nữa.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống nơi hoang dã.

Một binh lính vốn đang yên nghỉ trên chiến trường chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt, thống khổ. Khuôn mặt hắn nhăn nhó kịch liệt, dường như có hai loại lực lượng đang tiến hành đấu tranh. Lồng ngực vốn rắn chắc đã đã bị thối rửa, lộ ra xương cốt dầy đặc, nhưng hắn đã không còn cảm thấy đau đớn. Vừa khẽ cử động, một khối da thịt mang theo huyết mủ trên đùi, trên tay binh lính đó rơi xuống, mùi thối theo gió lan tỏa. Cả người nhìn qua giống như mới từ trong một ngôi mộ chui ra, cả người đã hư thối rữa nát, một thi thể trương phình lên.

Cúi đầu nhìn thân thể của mình, binh lính mê mang ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng ở phía tây. Hắn dường như không rõ hắn vốn đã chết trận, tại sao lại đột nhiên sống lại.

Trong sát na ánh trăng chiếu vào con mắt của binh lính nọ, dị biến đột nhiên xuất hiện. Vẻ mặt thống khổ trên mặt binh lính bị thay thế bởi một khuôn mặt dữ tợn, trong ánh mắt vốn trống rỗng, mê mang thoáng hiện lên hồng quang quỷ dị.

- Ngao!

- Ngao!

Binh lính giơ hai tay lên cao, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng tru như dã thú, sau đó chao đảo đứng lên. Mũi hắn không ngừng đánh hơi như mũi chó săn, chậm rãi đi tới, tựa hồ bị mùi nào đó hấp dẫn. Bên cạnh hắn cũng đang không ngừng diễn ra một màn tương tự. Mấy ngàn binh lính trở về từ trong địa ngục, một lần nữa đứng lên giữa nơi hoang dã, biến thành một khối thi thể không có tính mạng, chậm rãi đi tới núi An Đệ Tư, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu kinh khủng.

“Ác ma phủ xuống, chẳng lẽ Tây Tư vương quốc cứ như vậy mà bị diệt vong sao?”

Khang Đức tướng quân đứng ở trên đỉnh núi nhìn tình cảnh ở phía xa xa, trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng cùng bi thương. Mấy ngày qua, hắn đã gặp rất nhiều lần tình hình đồng dạng như vậy. Cho nên mặc dù trong tay hắn có gần 10 vạn đại quân nhưng ngay cả dũng khí cùng địch nhân đánh một trận cũng không có.

Khang Đức vốn là quân đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn tinh nhuệ nhất Tây Tư vương quốc. Nhưng sau khi Hi Lặc cầm quyền, bởi vì cự tuyệt hợp tác với Hi Lặc nên hắn bi điều tới Đạt Khắc hành tỉnh đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng đệ tam quân đoàn. Mặc dù chức vụ vẫn như cũ nhưng sau khi hắn nhậm chức tại đệ tam quân đoàn, trải qua một lần điều động nữa của Hi Lặc, nhân số khi hắn tiếp thu đệ tam quân đoàn không tới 10 vạn.

Khang Đức là một quân nhân ưu tú nhưng lại không phải là một chính trị gia thành công. Mặc dù hắn cảm giác được Tây Tư gặp phải nguy cơ rất lớn nhưng không cách nào thay đổi cục diện. Cho nên chỉ có thể lựa chọn kiên trì cùng nhẫn nại, cũng âm thầm tích lũy lực lượng. Đệ tam quân đoàn vốn chỉ là một chi bộ đội nhị lưu, sau khi vào trong tay hắn, lực chiến đấu đã tương đương với một chi tinh binh.

Khang Đức vẫn tin tưởng chỉ cần trong tay mình nắm giữ một lực lượng đủ cường đại, Hi Lặc sẽ không dám coi thường vọng động. Nhưng mà hắn thật không ngờ lúc Hi Lặc chính thức động thủ với hắn, hắn lại không có phản kháng được. Sinh vật kinh khủng này vượt qua sự thừa nhận của mọi người, làm cho trong lòng mọi người bị sự sợ hãi bao phủ. Thấy một đám binh lính đang sống sờ sờ bị biến thành một đám quái vật không có tính mạng, trong lòng mọi người chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.

- 5000 binh lính biến mất nhưng địch nhân lại có nhiều hơn mấy ngàn xác chết biết giết chóc, phải đánh như thế nào đây?

Khang Đức tướng quân bất đắc dĩ thở dài nói.

- Phụ thân, người không thể nản chí! Lực lượng tà ác trong tay Hi Lặc không chỉ có phá hủy Tây Tư, mà cũng đủ để phá hủy đại lục! Chúng ta phải kiên trì, làm cho các đế quốc khác biết tại Tây Tư đã xảy ra việc gì!

Một gã sĩ quan tuổi còn trẻ ở bên cạnh Khang Đức kích động nói.

- Đúng vậy, một khi hành vi độc ác đầy thú tính của địch nhân lộ ra trước ánh sáng, khẳng định sẽ trở thành công địch của tất cả các chủng tộc cùng quốc gia trên đại lục. Bởi vì bọn họ lấy sự hủy diệt tính mạng làm căn bản. Nhưng quan trọng là chúng ta không thể truyền tin tức ra ngoài! Hi Lặc không chỉ có phong tỏa tin tức, hơn nữa sau mỗi một trận chiến đều không có lưu lại người sống. Ta từng phái ra một chi bộ đội với hơn 1 vạn người, hy vọng vượt qua biên giới tới bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, truyền tin tức ra ngoài. Nhưng kết quả là toàn quân bị diệt.

Khang Đức cười khổ nói.

- Chẳng lẽ bộ đội biên cảnh cũng bị hắn khống chế?

- Bộ đội biên phòng đâu phải là đối thủ của quân ta! Khi đơn vị bộ đội này xuyên qua một trấn nhỏ ở biên giới thì bị rất nhiều hành thi tập kích, chỉ có 1000 người chạy thoát. Hơn nữa trong số những người chạy đi có rất nhiều người bị trúng độc, cuối cùng cũng biến thành quái vật giống như bọn họ làm cho không có một người sống sót.

- Tại sao lại xuất hiện nhiều hành thi như vậy?

- Mỗi đơn vị bộ đội biên phòng đều có người của Hi Lặc, trong tay bọn họ cũng nắm giữ loại độc huyết biến con người thành ác ma. Sau khi ta phái bộ đội ra, bọn họ đã đem toàn bộ cư dân của một trấn nhỏ biến thành quái vật. Tây Tư đã trở thành trốn địa ngục kinh khủng ở nhân gian!

- Mỗi đơn vị bộ đội biên phòng đều có người của Hi Lặc, trong tay bọn họ cũng nắm giữ loại độc huyết biến con người thành ác ma. Sau khi ta phái bộ đội ra, bọn họ đã đem toàn bộ cư dân của một trấn nhỏ biến thành quái vật. Tây Tư đã trở thành trốn địa ngục kinh khủng ở nhân gian!

Khang Đức nhớ tới lúc binh lính trở về đã báo cáo hắn.

Sự sợ hãi này lại một lần nữa khiến con người rõi vào trong tuyệt vọng.

- Phụ thân hãy tỉnh lại! Càng ở dưới tình huống này chúng ta càng phải kiên trì. Ngải Phật Sâm đại ca không phải đã từng truyền tin tức tới, nói hắn đã bình an tại Hỏa Vân đế quốc, Tây Tư hoàng thất còn có hy vọng!

Thanh niên kiên nhẫn khuyên nhủ.

- Hài tử, loại lực lượng này không phải chúng ta có thể đối phó. Cũng không phải phụ thân sợ chết. Chỉ là có cảm giác bất đắc dĩ. Đối mặt với địch nhân nhưng lại vô lực phản kháng, đây mới là một sự thống khổ nhất của quân nhân. Tuy nhiên ngươi yên tâm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ toàn lực kìm chế ma đầu Hi Lặc vài ngày. Thời gian càng lâu khả năng có thể truyền ra tin tức càng lớn.

Khang Đức nhẹ giọng nói. Nhưng trong lòng hắn đang có sự lo lắng: Trên đại lục này có quốc gia nào có thể công kích lại ác ma đó chứ?

Sau đó Khang Đức ra lệnh cho quân đội của mình. Những hành thi đáng sợ đó đã bắt đầu tiến vào trong núi An Đệ Tư rồi. Bởi vì hắn thiếu ma pháp sư cho nên sử dụng bẫy rập cùng cung tiễn thủ tiêu diệt lực lượng hành thi, tận lực tránh tiếp xúc trực tiếp với chúng. Tất cả binh lính bị hành thi làm bị thương đều bị hắn chém rơi đầu.

- Nếu có một ngày ta bị thương, các ngươi cũng phải chặt bỏ đầu ta! Ta tình nguyện chết cũng không làm quái vật!

Khang Đức nói với đám quan binh cùng cầm cự.

Sau 1000 năm, trong núi An Đệ Tư, loài người cùng tông giáo tà ác lần đầu tiên triển khai đọ sức.

- Lão đại, có thể để cho ta mang một đơn vị bộ đội nhỏ trở lại Tây Tư tìm hiểu tình huống được không?

Ngải Phật Sâm nhìn Lưu Vân, rốt cuộc không nhịn được mà nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Biết được Tây Tư phát sinh chiến loạn, trong lòng Ngải Phật Sâm vẫn rất lo lắng, nhưng hắn vẫn yên lặng kiên trì làm tốt những công việc Lưu Vân giao cho.

- Ngươi không thể đi, nếu đi thì phải là ta.

Ngải Phật Sâm thật không ngờ An Đông Ny lại là người đầu tiên đứng ra phản đối hắn.

- An Đông Ny nói rất đúng, ngươi không thể đi. Nhưng ta muốn nói là các ngươi cũng không thể đi! Hôm nay ta triệu tập các ngươi lại là để an bài một số công việc huấn luyện Hắc Ưng quân đoàn cùng xây dựng lại Phổ Lí Tắc Lợi thành và xây dựng học viện quân sự cùng một số vấn đề liên quan sau khi ta đi A Tư Mạn, chứ không phải thảo luận vấn đề Tây Tư.

Lưu Vân bình tĩnh nói.

Nghe xong Lưu Vân nói, Ngải Phật Sâm cùng An Đông Ny đều yên lặng. Mặc dù trong thâm tâm của bọn họ rất yêu tổ quốc nhưng lúc này bọn họ vẫn là một quân nhân của Hắc Ưng quân đoàn, không khỏi tự giác cúi đầu xuống.

- Hai người các ngươi đều lo lắng cho quốc gia cùng thân nhân của mình, ta có thể hiểu được. Nhưng hiện tại tình huống bên trong Tây Tư rất phức tạp, chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm hành động. Ngải Phật Sâm, hiện tại thân phận của ngươi tương đối mẫn cảm, từ một góc độ nào đó mà nói, thậm chí ngươi còn là hy vọng trong tương lai của Tây Tư vương quốc. Không nên bị tình thế trước mắt che mờ hai mắt, hãy đưa ánh mắt nhìn xa hơn một chút!

Lưu Vân nói tiếp.

- Lão đại, xin tha thứ cho ta. Ta sẽ làm tốt chuyện của mình.

Ngải Phật Sâm nói.

- Được rồi, hãy coi Phổ Lí Tắc Lợi thành là một quốc gia, hiện tại hãy bắt đầu rèn luyện mình đi!

Lưu Vân cười nói.

- An Đông Ny, tâm tư của ngươi cũng phải đặt nhiều hơn nữa ở việc huấn luyện Kỵ binh sư. Ta rất mong ngóng ngươi trở thành danh tướng của đại lục, cầm 10 vạn binh trong tay là có thể tung hoành đại lục!

Lưu Vân nói một câu đầy thâm ý làm cho trong lòng Ngải Phật Sâm cùng An Đông Ny không khỏi chấn động.

- Lão đại, công trình học viện chỉ huy quân sự về cơ bản đã hoàn thành. Trước mắt miễn cưỡng có thể đáp ứng cho các học viên sơ kì học tập, huấn luyện cùng sống. Nhóm học viên đệ tử đầu tiên sắp tới rồi, ngươi không đợi sau khi học viện khai giảng hẵng đi sao?

Á Lịch Sơn Đại hỏi.

- Thời gian không còn kịp. Ta phải nhanh chóng tới Hải Lam thành của A Tư Mạn. Danh hiệu viện trưởng học viện tạm thời do ngươi đảm nhiệm đi. Học viện chỉ huy quân sự này là học viện đầu tiên trên đại lục có thệ thống học tập nghiên cứu chiến tranh trong học viện. Đồng thời cũng là cái nôi bồi dưỡng các sĩ quan tuổi còn trẻ. Tiểu tử ngươi hãy tận tâm, đợi tới tương lai khi học viên đệ tử của chúng ta trải rộng trong quân đội đế quốc, ngươi sẽ biết đây là một vị trí vinh quang tới cỡ nào!

Lưu Vân vốn đang chuẩn bị tự mình đảm nhiệm chức vụ viện trưởng này nhưng cuối cùng lại quyết định đem vị trí này giao cho người có nghiên cứu sâu đối với chiến tranh là Á Lịch Sơn Đại. Sau này hắn mới phát hiện quyết định lúc đầu này sáng suốt cỡ nào. Tư tưởng đệ tử rất dễ bị sư phụ của mình ảnh hưởng. Mà Á Lịch Sơn Đại viện trưởng không thể nghi ngờ có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với các học viên đệ tử của học viện chỉ huy quân sự.

- Viện trưởng bình thường đều là ông già. Tuổi của ta còn rất trẻ đó?

Á Lịch Sơn Đại cười nói.

- Ta đi rồi, Hắc Ưng đặc chiến đại đội ngoại trừ hỏa hệ trung đội, còn lại toàn bộ rút về Phổ Lí Tắc Lợi thành, phối hợp với nhị vị sư trưởng Mạc Qua, Hán Nặc tăng cường phòng ngự thành thị. A Húc dẫn hỏa hệ trung đội ở lại trong núi đại hành phối hợp tập huấn với tiểu Tạp.

Lưu Vân nói tiếp.

Cho tới nay hỏa hệ trung đội được xưng là trung đội vô ích nhất tại Hắc Ưng, chỉ nhận những nhiệm vụ tác chiến bình thường. Ai cũng không thể ngờ rằng sau khi bọn họ chấm dứt đặc huấn, lúc xuất hiện lại trở thành vương bài mạnh nhất trong tay Lưu Vân.

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận