Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 228

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ Tư

Chương 228: Kinh thiên nhất bạo

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Mấy ngày Lưu Vân rời đi, ở sâu trong núi đại hành, Thiên Hỏa trung đội đang bận rộn với công việc, cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả các tướng lĩnh cao cấp trong Hắc Ưng quân đoàn.

Dưới sự cưỡng bức đe dọa cùng lợi lộc mà tiểu Tạp đưa ra, hai vị ma đạo sư của tinh linh tộc nơm nớp lo sợ tiến vào một loạt các thí nghiệm, tiến hành phân tích các điều kiện, đặc tính của hỏa dược. Mặc dù lúc đi Lưu Vân để lại một ít tư liệu nhưng dù sao thứ này cũng quá mới mẻ, uy lực cùng tác dụng của nói nếu như không có kinh nghiệm của bản thân đã trải qua thì không ai tin được. Hai vị ma đạo sư trong một lần thí nghiệm bị hỏa dược bùng nổ làm cho khắp người bị thương, cuối cùng cũng nắm giữ được đặc tính của hỏa dược, cũng đặt cho nó một cái tên rất kêu ---- Ma phấn.

- Lạc Phu, nơi này là vùng cấm của khu vực quân sự. Hôm nay ta mang ngươi tới đây, ta cũng phải mạo hiểm thật lớn! Nếu lão đại biết, ta sẽ bị lột da. Ta nói trước cho ngươi biết, những gì ngươi nhìn thấy ở chỗ này chỉ có thể để ở trong lòng ngươi, không thể tiết lộ một chút nào ra ngoài. Nếu không ai cũng cứu không được hai chúng ta.

Đứng ở dưới chân một tòa núi nhỏ, tiểu Tạp đắc ý nói với Ốc Tư Lạc Phu ở bên cạnh.

- Biết rồi, mau một chút đi! Hiện tại thời gian của ta rất quý báu, nếu không phải đồ vật này của ngươi làm cho ta có chút tò mò, ta cũng chẳng muốn xem làm gì!

Ốc Tư Lạc Phu không nhịn được nói.

- Ngươi vội vàng cái gì, để cho ngươi đỡ bị kích động, ta phải chuẩn bị tâm lý cho ngươi thật tốt. Ta mạo hiểm cho ngươi vào đây xem là để thương cho ngươi đã tận tâm tận sức giúp ta. Cho nên sau này ta muốn cái gì ngươi phải hết sức thỏa mãn ta đấy.

Tiểu Tạp nói tiếp.

- Ta đã sắp xếp tất cả mọi thứ mà ngươi cần. Trước tiên ngươi hãy để cho ta xem một chút về vật thí nghiệm mà ngươi làm ra, hy vọng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.

Ốc Tư Lạc Phu thản nhiên nói.

Ốc Tư Lạc Phu thản nhiên nói.

Tiểu Tạp mặc dù có chút buồn bực nhưng hắn cũng hiểu được Ốc Tư Lạc Phu hiện tại quả thật có tư cách nói như vậy.

Ốc Tư Lạc Phu mặc dù ma pháp cùng vũ kỹ kém cỏi nhưng vừa gia nhập hắn đã được xếp vào linh vực mà hắn am hiểu là trang bị vũ khí. Hắn cũng biểu hiện ra khí độ của người nối nghiệp gia tộc chuyên cung cấp tran bị vũ khí cho Hỏa Vân đế quốc. Sau khi được Lưu Vân chọn vào Hậu cần bộ, hắn đã thể hiện sự tài hoa của mình trên phương diện sản xuất trang bị vũ kí, thể hiện mình là một nhân tài, và được phó quân đoàn trưởng Long Vân trọng dụng. Cùng lúc đó hắn cùng chú tạo sư của tinh linh tộc tiến hành cải tiến đối với chiến giáp và binh khí, không chỉ có làm giảm giá thành sản xuất mà còn tăng cường lực công kích cùng năng lực phòng hộ. Về phương diện khác hắn căn cứ vào đặc tính chiến đấu của các Hắc Ưng đặc chiến đại đội mà chế tạo ra một số trang thiết bị tùy thân cực kì hữu dụng cho các đội viên, chiếm được cảm tình của các đội viên. Làm một nhân sĩ chuyên nghiệp, căn bản hắn không tin tiểp Tạp, một tiểu tử ma pháp sư nửa mùa có thể biểu diễn ra cái gì lợi hai. Nếu như chuyện thật sự đơn giản như vậy còn muốn một nhân tài như hắn tới đây làm gì chứ?

- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Tiểu Tạp thầm nghĩ trong lòng, gật đầu với A Húc đứng ở phía xa. A Húc lập tức mang theo vài tên đội viên Thiên Hỏa trung đội chạy nhanh tới phía sau ngọn núi.

Sau khi tiểu Tạp bắt đầu nghiên cứu hỏa dược, trụ sở huấn luyện ở sâu trong núi đại hành được coi là vùng cấm quân sự. Người bình thường căn bản không được phép tiến vào. Dựa theo quy định, loại quan viên như Ốc Tư Lạc Phu cũng không được phép đi vào.

Lần này Ốc Tư Lạc Phu có thể đi vào nơi này xem Thiên Hỏa trung đội huấn luyện, tiểu Tạp cũng phải được phó quân đoàn trưởng Long Vân phê chuẩn mới dám dẫn hắn tiến vào. Tuy nhiên hắn đem phần nhân tình này cho Ốc Tư Lạc Phu và nhận là của mình để chiếm được nhiều chỗ tốt từ trên người Ốc Tư Lạc Phu. Còn Long Vân sở dĩ phê chuẩn cho Ốc Tư Lạc Phu đi vào xem bởi vì đã chứng kiến uy lực của hỏa dược cùng sự tài hoa của Ốc Tư Lạc Phu trên phương diện sắp xếp sản xuất trang bị vũ khí cho nên mới gật đầu đồng ý. Hắn tin tưởng hai người này kết hợp lại với nhau sẽ đem lại cho Hắc Ưng quân đoàn một sự ngạc nhiên lớn hơn nữa.

Lúc này tâm tình A Húc vô cùng kích động. Bởi vì sau khi Thiên Hỏa trung đội được trang bị loại ma phấn này thì đây là lần đầu tiên tiến hành huấn luyện. Hắn vẫn không rõ tại sao năm trung đội Hắc Ưng khác đều có kỹ năng hoa lệ thuộc về mình, chỉ có Thiên Hỏa trung đội này là sự tồn tại vô ích. Một chi bộ đội trong trường hợp có sự phân chia đẳng cấp tất nhiên sẽ tồn tại cạnh tranh. Mặc dù mấy trung đội trưởng các trung đội khác chưa từng hò hét nói này nói nọ trước mặt hắn nhưng A Húc vẫn thường xuyên cảm giác thua kém mọi người một bậc. Loại tư tưởng này không chỉ tồn tại trong đầu hắn mà còn tồn tại trong từng đội viên Thiên Hỏa trung đội, khiến cho bọn họ cảm giác mình không thể ngóc đầu lên nổi. Nhưng A Húc không hỏi gì cả. Hắn đi theo Lưu Vân từ lúc bé, hắn tin tưởng chủ nhân ngày xưa của mình, lão đại hiện tại sẽ không bỏ rơi hắn. Hắn lẳng lặng chờ đợi sự huy hoàng thuộc về mình, hiện tại hắn cũng chờ được.

“Ngày lão tử mở mày mở mặt không còn xa.”

A Húc nhìn thiết cầu tròn tròn có ghi dòng chữ “Lạc Phu tạo”, bắt đầu nghĩ tới tình cảnh lúc hơn “Lạc Phu tạo” cùng nhau phát uy.

- Tổ thứ nhất bố trí xong!

- Tổ thứ hai xong!

……

- Tổ thứ năm bố trí xong!

A Húc mới bắt đầu chôn thiết cầu bóng loáng trong tay, chung quanh liền truyền đến tiếng báo cáo dõng dạc của các đội viên.

- Mọi ngươi lui lại khu vực an toàn. Chuẩn bị cho nổ!

A Húc tỉnh táo truyền đạt mệnh lệnh.

Các đội viên lập tức rút lui, tiểu Tạp ngồi xổm trên mặt đất bịt kín lỗ tai mình.

- Tiểu Tạp, ngươi làm gì vậy?

Ốc Tư Lạc Phu khó hiểu hỏi.

- A, đầu ta có chút choáng váng. Không sao đâu, sẽ lập tức khỏi ngay thôi. Ngươi cứ chăm chú xem đi. Lập tức chuẩn bị bắt đầu rồi.

Tiểu Tạp buồn bực nói, nhưng trong lòng lại đang vui sướng.

Hơn mười tiểu hỏa cầu từ chỗ nấp của Thiên Hỏa trung đội bay ra, hướng về giữa sườn núi bay tới. Hỏa cầu đánh vào sườn núi, nhất thời đốm lửa văng tung tóe.

- Chỉ như vậy sao?

Ốc Tư Lạc Phu nghi hoặc nhìn tiểu Tạp đang ngồi chồm hồm trên mặt đất. Mặc dù cảm giác tiểu Tạp khó có khả năng đem lại cho hắn nhiều sự kinh ngạc nhưng hắn cảm giác được mấy tiểu hỏa cầu kia cũng quá đơn giản. Tiểu Tạp không nói chuyện, chỉ bịt chặt hai tai hơn.

‘Oanh’, một tiếng nổ rung trời vang lên, Ốc Tư Lạc Phu cảm giác thế giới trước mắt đột nhiên trở nên cực kì yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào. Ánh mắt của hắn nhìn thấy một màn rung động nhất trong cuộc đời: Ngọn núi nhỏ trước mắt đột nhiên bay lên, phảng phất như bị một cự kiếm khổng lồ bay tới chặt nàng. Tron lúc nhất thời đất đá, khói bụi bay lên che lấp mặt trời. Sau đó là khói đặc cuồn cuộn cùng liệt hỏa hừng hực.

- Thần tích, thần tích!

Ốc Tư Lạc Phu thì thào. Loại lực lượng kinh khủng này không phải là thứ hắn có thể hiểu được. Chuẩn xác mà nói thì không có tồn tại trên đại lục này.

Lần thí nghiệm này làm cho Ốc Tư Lạc Phu không nghe được bất luận kẻ nào nói cái gì trong suốt mấy ngày. Trong lỗ tai hắn lúc nào cũng chỉ có tiếng nổ khủng khiếp nọ. Nhưng khi hắn cố sức hiểu được từ trong mắt tiểu Tạp, cái gọi là ‘thần tích’ kia là một loại vũ khí mới mà tiểu Tạp mới chế tạo ra. Từ đó về sau hắn không có rời khỏi sân huấn luyện một bước. Cái chứ ‘Lạc Phu tạo’ tiện tay khắc lên thiêt cầu kia hiện tại trở thành sự vinh quang trong lòng hắn. Hắn âm thầm thề sẽ cho mấy thứ kia mang theo dòng chữ này truyền bá sự cuồng bạo của loại lực lượng này khắp đại lục, vĩnh viễn tồn tại với lịch sử đại lục.

- Chỉ cần giải thích cho ta các nắm giữ loại lực lượng này, lịch sử chiến tranh của đại lục sẽ vì nó mà thay đổi!

Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mình, Ốc Tư Lạc Phu ý thức được thí nghiệm này đã cho thấy lực lượng siêu việt hơn cả lực lượng của kiếm thánh trên đại lục. Thánh ma đạo sư có khả năng đạt tới lực lượng đỉnh cao, thí nghiệm này đủ để khai sáng một thời đại mới.

Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mình, Ốc Tư Lạc Phu ý thức được thí nghiệm này đã cho thấy lực lượng siêu việt hơn cả lực lượng của kiếm thánh trên đại lục. Thánh ma đạo sư có khả năng đạt tới lực lượng đỉnh cao, thí nghiệm này đủ để khai sáng một thời đại mới.

Trong lúc Ốc Tư Lạc Phu đang âm thầm hoan hô cho tương lai tươi sáng của mình thì ở trong núi đại hành, Nã Luân Đa cùng mấy trung đội trưởng thủ hạ đang thở dài vì sự thất bại trong diễn tập đối kháng với Hỏa Phượng quân đoàn.

- Mẹ kiếp, lại còn nói xấu ta! Chẳng lẽ ngay cả tư cách tù binh mà cũng không có?

Tử Văn Thành cúi đầu ủ rũ nói.

Vừa mới bắt đầu diễn tập, hắn cùng một đám thủ hạ dưới tay lọt vào cạm bẫy của Hỏa Phượng quân đoàn, căn cứ theo quy tắc diễn tập là không thể thúc thủ chịu trói. Dưới tình huống này vài tên thủ hạ may mắn của hắn trở thành tù binh của các mỹ nữ, bị các nàng mang theo bên người. Còn hắn thân là đội trưởng lại ‘Anh dũng bỏ mình’ một cách ngoài ý muốn. Bởi vì không hiểu sao đám nữ nhân xấu xa này ghét hắn cho nên đem hắn giải quyết, làm cho hắn lủi thủi quay về doanh khu.

- Con mẹ nó, ngươi còn mặt mũi nói chuyện này! Nếu lão đại trở về biết chúng ta thua thành như vậy, ta xem ai cũng đừng hòng sống sót. Tự mình cầm đao tự xử đi!

Thiết Liệt phẫn nộ nhìn Tử Văn Thành, vẻ mặt đỏ bừng.

- Ngươi so với ta còn thua đẹp mắt hơn, có tư cách gì giáo huấn ta?

Tử Văn Thành hai mắt bốc hỏa, lớn tiếng nói.

- Ầm ĩ cái gì, hiện tại chúng ta cần phải bình tĩnh. Những nữ nhân này rất tà môn, hình như chúng ta làm gì các nàng cũng biết hết, không thua mới là lạ.

Dương Minh cau mày nói, cắt đứt việc cãi nhau của hai người.

- Các nàng là một phần lực lượng tinh nhuệ nhất dưới tay Na Á, được gọi là Phượng Vệ. Trong chiến đấu lần này biểu hiện ra sự chịu đựng, nghị lực cùng dũng khí không kém so với chúng ta. Ta hoài nghi mấy nữ nhân này đều được làm bằng sắt! Nhưng đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt. Nguyên nhân chính làm chúng ta thất bại chính là các nàng hiểu rất rõ Hắc Ưng!

Uy Kiệt Khắc suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói.

- Không phải hiểu rõ, đầu Hỏa Phượng này giống như một phiên bản của Hắc Ưng, một đầu mẫu ưng!

Tử Văn Thành thuận miệng nói một câu nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Đúng vậy, quả thật rất giống Hắc Ưng! Chẳng lẽ các nàng học chúng ta?

Mấy người không hẹn mà cùng nói.

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận