Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 239

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ Tư

Chương 239: Chuẩn bị chiến tranh

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Nã Luân Đa và các sĩ quan dẫn Hắc Ưng đặc chiến đại đội rời đi. Đang chờ đón từ mỗi người lính cho tới sĩ quan là việc xem xét và tự kiểm điểm lại bản thân.

Lưu Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn sân cái sân trống trải. Một khắc này trong lòng hắn sinh ra một sự sợ hãi: Tương lai có một ngày nào đó những binh lính này có thể đột nhiên biến mất trên chiến trường như bây giờ không?

“Chẳng lẽ ta đã mang bọn họ đi lên một con đường không có lối về? Trong trận hạo kiếp của loài người, vận mệnh như thế nào đang chờ đợi ta cùng Hắc Ưng?”

Tương lai mờ mịt không thể đoán trước giống như một khối cự thạch đặt ở trong đầu hắn làm cho tâm tình của hắn nhất thời sa sút trầm trọng.

Chiến tranh tuy nói là một trò chơi với nhất tướng công thành vạn cốt khô nhưng Lưu Vân không phải vị tướng quân kia. Kinh nghiệm trong cuộc sống quân ngũ khiến cho tính mạng của những binh lính có một địa vị không hề kém trong lòng hắn. Đối mặt với sự sống chết, hắn đã quen đem cơ hội sống lưu lại cho binh lính, chiến hữu của mình. Những người này lại hồn nhiên không biết cuộc chiến tranh sắp tới sẽ đẫm máu và tàn nhẫn tới cỡ nào. Nhưng trong lòng Lưu Vân lại rất rõ điều đó.

- Tiểu Vân, ngươi đã hung hăng giáo huấn những tiểu tử này rồi, chẳng lẽ còn chưa hết giận sao?

Lão Tạp từ xa xa đi tới, vừa cười vừa nói. Sau khi rời khỏi trụ sở huấn luyện Hỏa Hệ trung đội, tâm tình của lão có vẻ rất tốt.

- Đại thúc, trong lịch sử, nhiệm vụ của một chi quân đội cường đại cuối cùng thường là vinh quang ngã xuống, chính mình tự làm mình rơi rụng. Những xú tiểu tử này quả thực là không biết trời cao đất rộng.

Lưu Vân cười khổ nói.

- Trải qua sự tẩy lễ của chiến tranh, bọn họ sẽ chậm rãi trưởng thành hơn. Bình thương ngươi giáo huấn, châm biếm bọn họ nhiều một chút nhưng đừng khiến bọn quá khẩn trương.

Lão Tạp nói.

- Nhưng mà ta cũng không hy vọng bọn họ lấy tính mạng của mình ra để trả giá. Lão hẳn phải rõ chỉ cần dính một chút ma huyết kia là xong đời! Hiện tại ta càng ngày càng cẩm thấy không chắc chắn.

- Nhưng mà ta cũng không hy vọng bọn họ lấy tính mạng của mình ra để trả giá. Lão hẳn phải rõ chỉ cần dính một chút ma huyết kia là xong đời! Hiện tại ta càng ngày càng cẩm thấy không chắc chắn.

Lưu Vân thở dài nói.

- Hôm nay ta tới chính là muốn nhắc nhở ngươi chuyện này. Dưới loại tình huống này chẳng lẽ ngươi còn muốn một mình ngạnh kháng? Ta cảm thấy ngươi nên cầu viện tinh linh tộc, long tộc. Ít nhất nguyệt quang nước suối của tinh linh tộc có thể cứu được không ít tính mạng.

- Ta cũng đang chuẩn bị thương lượng chuyện này với trưởng lão Thủy Y Nhiên. Trước lúc đại chiến, chúng ta càng chuẩn bị đầy đủ được bao nhiêu thì có thể có thêm bấy nhiêu phần thắng. Nhưng chúng ta đã tới tinh linh tộc rồi. Chiến tranh 1000 năm trước đã tạo thành thương tổn quá lớn cho bọn họ. Bọn họ có thể trợ giúp chúng ta nhưng sẽ không được nhiều lắm. Về tình huống long tộc thì ta không rõ ràng lắm nhưng lấy năng lực sinh sản cực kì thấp của bọn họ thì ta nghĩ chắc cũng không lạc quan. Cho nên chuyện Huyết thần giáo rất phiền toái, trên cở bản loài người phải tự dựa vào chính mình để giải quyết.

- Tiểu Vân, không nên quá bi quan. Những năm gần đây ngươi luôn sáng tạo ra kì tích. Lúc này ta vẫn tin tưởng ngươi có thể làm được. Được rồi, ta còn có tin tức tốt muốn nói cho ngươi. Đó cũng là kỳ tích do tiểu tử ngươi phát minh ra! Tương lai sẽ là lễ vật tốt nhất để tặng cho Huyết thần giáo!

Lão Tạp vỗ bả vai Lưu Vân, vừa cười vừa nói.

“Ta ngất. Con mẹ nó, đó không phải là địa lôi sao?”

Lưu Vân nhìn làn sương khói dâng lên sau một tiếng nổ mạnh ở phía xa xa, trong lòng mừng rỡ như điên. Hắn không nghĩ tới mình chỉ mới rời đi có hai tháng, tiểu Tạp đã cho hắn một phần lễ vật ngoài ý muốn như vậy.

- Thứ này rất tà môn, uy lực cường đại kinh người, tương đương với một cao cấp ma pháp. Hơn nữa tốc độ thuấn phát! Uy lực của ba bốn quả nổ cùng nhau có thể tạo thành đỉnh cấp ma pháp của ma đạo sư. Nếu nhiều hơn một chút không biết sẽ còn như thế nào nữa!

Trong tay lão Tạp mang theo “Lạc Phu tạo”, vừa chơi đùa vừa nói.

- Tiểu Tạp, lúc này ngươi đã lập công lớn.

Lưu Vân nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu Tạp, vừa cười vừa nói.

- Ngươi nói cho ta biết sau khi nén nó lại uy lực sẽ còn lớn hơn nữa. Sau khi ta thử thì bị nó làm cho hoảng sợ, kết quả không sai chút nào. Thứ này được tên tiểu tử Lạc Phu ở hậu cần bộ giúp đỡ không ít trong việc chế tạo. Chính vì thế ta mới gọi nó là “Lạc Phu tạo”

Được Lưu Vân khen ngợi, tiểu Tạp cũng cảm thấy ngại.

- Đúng rồi, đúng rồi. Điểu pháp sư của chúng ta cũng là thiên tài!

Lưu Vân nói.

- Tuy nhiên thứ này còn có tác dụng lớn hơn nữa, tương lai ta sẽ dạy cho ngươi. Ha ha!

Sau khi Lưu Vân chế tạo ra hỏa dược, bởi vì chịu sự hạn chế của công nghệ ở đại lục này cho nên có rất nhiều ý tưởng không thực hiện được. Hiện tại tiểu Tạp cùng Lạc Phu tạo thành thứ thô ráp, sần sùi như địa lôi này đã nhắc nhở hắn nhớ rằng hắn đã tìm được “Ải nhân chú tạo thuật”, “Địa tinh cơ giới thuật” ở tử vong sơn cốc. Trong lòng Lưu Vân không khỏi kích động kêu lên:

- Không quan tâm độc huyết của ngươi có thể nhân bản, lão tử đem ngươi nổ nát bét, không tin ngươi còn có thể gây tại họa!

- Ta lập tức phái người thông tri cho Hỏa Vũ trưởng lão.

Khi Lưu Vân tới gặp Thủy Y Nhiên đưa ra yêu cầu tinh linh tộc trợ giúp một ít nguyệt quang nước suối cùng phái thêm một số trợ thủ tới đây, nàng lập tức đồng ý.

- Hễ tinh linh nào của tinh linh tộc có khả năng chiến đấu đều do hắn dẫn đầu đưa tới đây giúp ngươi. Lúc trước loài người đã phải trả giá trảm trọng để chừa lại một đường sinh cơ cho tinh linh tộc. Trong trận chiến 1000 năm sau, chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho ngưoiừ khác.

Lưu Vân bị lời nói của Thủy Y Nhiên làm cho cảm động.

- Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao tinh linh tộc được xưng là chủng tộc thiện lương yêu hòa bình nhất đại lục. Cám ơn ngươi!

Thủy Y Nhiên nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc mình cùng Hỏa Vũ đã lừa dối người trẻ tuổi này.

- Không cần khách khí. Chỉ là nguyệt quang nước suối có hạn, sợ rằng không phát huy được tác dụng quá lớn trong chiến tranh. Nếu như dùng để cứu người chỉ sợ cũng không cứu được bao nhiêu người. Ngươi phải chuẩn bị tư tưởng trước.

- Không phải có một cái ao lớn như vậy sao?

Lưu Vân nhìn Thủy Y Nhiên, khoa tay mua chân nói. Kinh nghiệm bơi lội lúc đầu ở trong ao làm cho hắn cảm giác được nguyệt quang nước suối giống như một khe suối nhỏ bình thường.

- Tuyền thủy là do 1000 năm tích lũy mà có, hiện tại dùng một ít thì sẽ bớt đi một ít.

Thủy Y Nhiên cười nói.

- Ta biết rồi. Ngươi nhờ Hỏa Vũ trưởng lão giúp ta liên lạc với Ải nhân tộc, để họ phái một ít công tượng tới đây, thúc đẩy tốc độ sản xuất trang bị vũ khí nhanh hơn nữa. Bên Long tộc ta sẽ để cho Kinh Lôi cùng Ma Tước đi một chuyến, nhưng phỏng chừng hy vọng cũng không quá lớn.

Lưu Vân nói tiếp.

- Ngươi tốt nhất nên tuyển thêm nhiều công tượng loài người. Để cho công tượng ải nhân tiến hành sản xuất những chi tiết mấu chốt, quan trọng, còn các thứ khác do công tượng loài người hoàn thành, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn. Bởi vì theo ta được biết thì nhân số Ải nhân tộc hiện tại cũng rất ít.

- Ừ. Mặt khác ta còn chuyện muốn ủy thác ngươi.

- Nói đi.

- Ta đã tìm được một biện pháp có thể nhanh chóng bồi dưỡng thành ma pháp sư. Có thể phái thêm mấy sư phụ ma pháp cho ta hay không?

- Ta sẽ tự mình đi. Ngươi vì tinh linh tộc đã tìm được toàn bộ tinh linh ma pháp, làm cho rất nhiều tinh linh ma pháp vốn đã bị mất tái hiện lại sự huy hoàng.

Thủy Y Nhiên cười nói.

Thủy Y Nhiên cười nói.

Đế quốc lịch tháng 6 năm 754, Lưu Vân bá tước đang dốc lòng chuẩn bị cho chiến tranh.

Ngày 1 tháng 6, Lưu Vân triệu tập các tướng lĩnh của Hắc Ưng quân đoàn thương nghị cho công việc chuẩn bị cho chiến tranh. Lưu Vân chính thức thông báo cho mọi người biết tình huống Huyết thần giáo, nhấn mạnh rằng cuộc chiến trong tương lai cực kì tàn khốc, yêu cầu mọi người tiến hành động viên trước chiến tranh cho bộ đội, để cho tất cả các quan binh chuẩn bị tư tưởng. Đồng thời Hắc Ưng quân đoàn bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu, thông qua huấn luyện để cường hóa, hoàn thiện phương án tác chiến nhằm lấy được tiên cơ trong chiến tranh. Để cho các tướng lĩnh biết cần phải chống lại Huyết thần giáo như thế nào, thủ đoạn tác chiến kinh khủng cùng nghi vấn về độc huyết. Lưu Vân đưa ra nguyên tắc tác chiến trong chiến đấu: Xây dựng lực lượng công kích cường đại từ xa, thực hiện tác chiến không tiếp xúc.

Ngày 5 tháng 6 Lưu Vân nhận được sự phê chuẩn của hoàng tử Thế Viêm lấy thân phận tổng đốc La Mạn hành tỉnh lệnh cho dân chúng ở khu vực tiếp giáp với Tây Tư tiến hành rút lui khỏi khu vực biên giới. Bộ đội đồn trú ở biên giới cũng rút lui theo sau. La Mạn hành tỉnh cùng biên giới Tây Tư tiến vào trạng thái kì lạ.

Ngày 10 tháng 6, Lưu Vân hạ lệnh cho quân trú tại pháo đài Tây Đặc. Mạc Qua phụng mệnh dẫn Thiết nhất sư bắt đầu trung tu pháo đài. Tra Lý, Hán Nặc dẫn quan binh Thiết nhị, tam sư đi tới hai trấn Lạc Duy và Thiên Phong ở phía tây Phổ Lí Tắc Lợi thành, bắt đầu triển khai xây dựng công sự phòng ngự, cùng pháo đài hỗ trợ cho nhau hình thành phòng tuyến đầu tiên của La Mạn hành tỉnh.

Ngày 13 tháng 6, hoàng tử Thế Viêm hạ lệnh bổ nhiệm tổng đốc Lưu Vân là tổng chỉ huy chiến khu phía Tây Nam. Trong chiến khu có Hắc Ưng quân đoàn, đệ nhị quân đoàn, đệ tam quân đoàn cùng với bộ đội đồn trú tại địa phương. Sau khi Lưu Vân vâng lệnh, lập tức hạ lệnh cho đệ nhị quân đoàn tiến vào đóng ở Lí Tư thành, cũng lấy Lí Tư thành làm trung tâm triển khai; Đệ tam quân đoàn tiến vào đóng tại Duy Ai thành. Pháo đài La Lan cùng Duy Ai thành cùng triển khai xây dựng công sự. Hai quân đoàn đến sau lấy Lí Tư thành, Duy Ai thành cùng pháo đài La Lan làm cứ điểm quan trọng, hình thành đạo phòng tuyến thứ hai của La Mạn hành tỉnh.

Ngày 15 tháng 6, hoàng tử Thế Viêm hạ lệnh cả nước nhanh chóng tiến vào tình trạng chiến tranh. Ngoại trừ chiến khu Tây Nam, các quân đoàn, bộ đội địa phương cùng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cỗ máy chiến tranh của đế quốc vận chuyển với tốc độ cao, tất cả đều chuẩn bị cho chiến tranh.

Khi Lưu Vân đang khẩn trương tiến hành chuẩn bị cho chiến tranh thì Thế Viêm lại truyền đến một mệnh lệnh từ đế đô. Nhưng mệnh lệnh này lại khơi dậy lửa giận trong lòng Na Á công chúa.

- Lúc này ca ca lại muốn cho Hỏa Phượng quân đoàn rút khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, quay lại đế đô!

Na Á nhìn bức thư Thế Viêm gửi tới đang được đặt trên bàn, thở hổn hển nói. Nàng thật sự không rõ trong lúc nguy cấp như thế này, Hỏa Phượng quân đoàn đáng nhẽ nên có mặt ở tiền tuyến thì lại bị loại ra khỏi chiến khu Tây Nam, không những vậy còn bị điều ra khỏi La Mạn hành tỉnh.

- Đừng nóng giận, Na Á muội muội. Đại ca ngươi làm như vậy có thể là do lo lắng cho ngươi. Dù sao thời gian Hỏa Phượng quân đoàn được xây dựng cũng không dài.

Ngải Phù Ny khuyên nhủ.

- Lo lắng cho ta? Sợ rằng không phải như vậy. Ta đã từng nói ta sẽ bảo vệ dân chúng ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, không bao giờ bỏ rơi bọn họ nữa. Lời của ta nhất định phải được thực hiện!

Na Á lắc đầu.

- Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh?

Ngải Phù Ny cười khổ nói.

- Ta cảm giác được chuyện này hẳn không phải là chủ ý của ca ca. Chỉ sợ là người nào đó sợ ta có thân phận mẫn cảm cho nên mới nghĩ ra biện pháp này! Nam nhân tự cao tự đại này, hắn tưởng rằng chiến tranh chỉ dựa vào một mình hắn là có thể chiến thắng sao! Ngải Phù Ny tỷ tỷ, ngươi đi nói cho hắn biết công chúa hạ lệnh triệu kiến hắn!

Na Á nói xong xoay người đi vào trong phòng.

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Tu Chân Học Sinh