Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 66

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dị Giới Quân Đội

Tác giả: Lý Bố Y

Quyển thứ hai

Chương 66: Giá đốn phạn bất hảo cật

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

- Linh Nhi, có phải cảm thấy hết sức khó tin không? Nhưng tất cả đều là thực sự.

- Ân, mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ cùng chàng.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Lưu Vân không có đứng dậy ngay, mà ôm lấy Thủy Linh Nhi tán gẫu về quá khứ của mình. Thủy Linh Nhi mới đầu chỉ nghĩ Lưu Vân hay nói giỡn, nhưng sau khi nghe xong rồi, rốt cục chậm rãi tiếp nhận như một sự thật: Lưu Vân là người thế giới bên kia

“ Kỳ thật, cái này chẳng phải là một chuyện tốt sao?” Thủy Linh Nhi thầm nghĩ.

- Nhưng là, trước kia ta đã bị hắn…

Thủy Linh Nhi còn chưa nói hết đã bị Lưu Vân che môi lại.

- Hắn cũng là ta.

Lưu Vân cười nói.

Một người, trong lòng che dấu nhiều bí mật, có cảm giác mệt chết đi được. Nếu có một người có thể chia sẻ, sẽ cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều. Lưu Vân giải tỏa tâm tình, liền có cảm giác như thế.

- Chàng có thể nói cho ta biết chuyện này thật tôt.

Thủy Linh Nhi cười nói.

Mặc dù trong lòng hắn còn có hình bóng người khác, nhưng nàng lại là người thân nhất của hắn ở thế giới này, Thủy Linh Nhi cảm thấy thật hạnh phúc. Đối với một nữ nhân mà nói có thể chia xẻ bí mật trong lòng với nam nhân của mình, là chuyện vui vẻ nhất. Bỏ đi khúc mặc, Thủy Linh Nhi dường như thoát thai hoán cốt, khôi phục vẻ hoạt bát, khoái hoạt, biến thành một nữ nhân đang chìm đắm trong tình yêu.

“ Trừ nàng ra, ta còn có thể nói cho ai đây?” Lưu Vân thở dài, trong lòng đột nhiên lại hiện lên bóng dáng Hoa Phi Lệ, “ Chuyện này, nàng biết cũng được.”

- Nếu chàng muốn ta thay chàng giữ bí mật này, chàng phải đáp ứng với ta một điều kiện.

Thủy Linh Nhi từ trong lòng ngực Lưu Vân nhô đầu ra nghịch ngợm cười nói.

- A? nói ta nghe một chút.

Thủy Linh Nhi chuyển biến, làm Lưu Vân thực vui vẻ tò mò hỏi han.

- Có thời gian chàng phải dạy cho ta một chút.

Bên người một nam nhân ưu tú, thường thường phải có một nữ nhân ưu tú. Nhìn thấy Hoa Phi Lệ, Lâm Thi Nhãn những nữ nhân như vậy, trong lòng Thủy Linh Nhi có chút mất mác.

- Được rồi!~ Lưu Vân cười khổ nói, hắn không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Làm một nữ nhân quyết tâm vì nam nhân của mình trở nên ưu tú, có phải cũng có ý nghĩa, nàng đã bắt đầu ghen tị vì nam nhân này rồi sao?

- Nạp Lan công tử, ở quân đoàn một mấy ngày nay, ngươi đã chứng minh được tài hoa quân sự của mình. Lần này quân đội cùng thừa tướng đồng thời tiến cử ngươi, cấp cho ngươi sân khấu lớn hơn, ngươi phải nắm chặt cơ hội nhé.

Na Á công chúa và Nạp Lan vừa trò chuyện, cùng nhau đi tới Thiên Nhiên Cư.

Sau khi hoàn thành cuộc chiến, nàng liền quay trở về quân đoàn một nhận chức cấp dưới sư đoàn một, chức trách chấp hành kỷ luật của sư đoàn trưởng. Hắc Ưng thần bí làm cho nàng hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, làm cho nàng vốn tự phụ từ trước tới nay, bắt đầu nhìn lại mình lần nữa.

Nạp Lan luôn luôn ởi sư đoàn một đảm nhiệm tham mưu cho nàng, cũng vì tài năng kiệt xuất, nên được quân đội tán thành.

- Công chúa, nếu có thể nói thần vẫn muốn quay về sư đoàn một nhậm chức.

Nạp Lan nói.

- Ngươi đó, chẳng lẽ muốn trở về đoạt vị trí của ta sao?

Na Á cười nói. Đối với Nạp Lan, ở chung một thời gian dài, dần dần nàng cũng sinh ra vài phần hảo cảm.

- Công chúa nói đùa rồi, thần chỉ nghĩ muốn làm thủ hạ của người, chẳng sợ làm một gã tiểu binh.

- Nạp Lan công tử, ngươi là một nam nhi, chí hướng phải xa, lớn hơn một chút. Trên không trung phải tung cánh như hùng ưng.

Na Á thở dài nói:

- Đế quốc thường xuyên có chiến sự, ngươi nên cân nhắc vì nước mà phân ưu.

- Công chúa, thần..

- Rồi rồi làm ở trong quân đội đi, chuyện của hắn, ngươi đừng nghĩ nhiều. Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

Lời nói của Na Á lập tức làm trong lòng Nạp Lan như có lửa. Hắn phát hiện, sau khi công chúa trở về, không có lạnh lùng kiêu ngạo như trước. Chình là hắn không biết, thay đổi công chúa chính là dong binh đoàn Hắc Ưng cùng nam nhân kêu Chiến Ưng kia.

Lời nói của Na Á lập tức làm trong lòng Nạp Lan như có lửa. Hắn phát hiện, sau khi công chúa trở về, không có lạnh lùng kiêu ngạo như trước. Chình là hắn không biết, thay đổi công chúa chính là dong binh đoàn Hắc Ưng cùng nam nhân kêu Chiến Ưng kia.

- Công chúa yên tâm, Nạp Lan sẽ làm tới khi kiệt sức.

Lưu Vân không nghĩ tới, ở cửa Thiên Nhiên Cư này gặp được công chúa. Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này trong lòng hắn đều có cảm giác kỳ lạ.

Nhìn nàng cùng Nạp Lan vui vẻ trò chuyện, hắn không ngờ sinh ra một ý tường kỳ quái: “ Nữ nhân này vốn của ta, hiện tại lại đi với người khác!”

- Lưu Vân ra mắt công chúa, chào Nạp Lan công tử.

Lưu Vân đi tới phía trước hành lễ.

- Vị này chính là.

Hai người sau khi hoàn lễ, ánh mắt công chúa dừng ở trên người Thủy Linh Nhi bên cạnh.

- Linh Nhi, lại đây ra mắt công chúa điện hạ, còn có Nạp Lan công tử danh truyền đế đô.

- Hôn thê của thần, Thủy Linh Nhi.

Đợi Thủy Linh Nhi hướng hai người hoàn tất lễ nghi, Lưu vân cao giọng nói. Nói ra những lời này trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Thủy Linh Nhi oán trách liếc mắt nhìn Lưu Vân một cái, ngượng ngùng cúi đầu.

- A? vậy phải chúc mừng Lưu Vân công tử rồi.

Nghe xong lời nói của Lưu Vân, trong lòng công chúa năm vị lẫn lộn.

“ Chẳng lẽ, người này là mộc thạch tiền minh của người?” Công chúa nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Thủy Linh Nhi. “ Thật là một mỹ nữ hiếm có.”

Hai đương sự trong một cuộc hôn nhân chính trị cứ như vậy mà đứng tại cửa Thiên Nhiên cư. Người vốn là như thế, vốn chưa từng để ý chuyện gì, nhưng một khi đã rơi vào tay người khác, sẽ sinh ra vài phần oán hận cùng tiếc hận. Lưu Vân như thế, Na Á cũng như vậy.

- Công chúa, chúng ta vào thôi. Đừng để hoàng tử điện hạ đợi lâu.

Nạp Lan thấy tình cảnh như vậy, Na Á ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.

Công chúa hơi hơi cười cười, hai người liền bước vào trong Thiên Nhiên cư.

Lưu Vân đây là lần đầu tiên bước lên lầu ba Thiên Nhiên Cư, là nơi tụ hội của các nhân vật nổi tiếng trong đế đô. Lần tụ hội này, hoàng tử Thế Viêm khởi xướng để đón muội muội của mình trở về, nhưng không có cử hành trong hoàng cung, có gì khúc mắc bên trong, Lưu Vân cũng không rõ.

Thủy Linh Nhi căn bản không muốn tham gia, nhưng Lưu Vân nói câu “ Về sau những lần xã giao như vậy còn có thể rất nhiều.” nàng liền ngoan ngoãn đi theo tới đây.

Cửa thủy nguyệt, có vài hộ vệ trong cung. Lưu Vân khi vừa đi vào phòng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

- Lưu Vân công tử, Thủy cô nương, hoan nghênh!

Hoàng tử Thế Viêm đứng dậy chào đón Lưu Vân, cũng đi lên ôm lão bằng hữu một cái, mỉm cười gật đầu với Thủy Linh Nhi.

Người thân ở địa vị cao, mỗi một động tác thật nhỏ, đều khiến cho người bên cạnh có đủ loại tưởng tượng.

“ Tên này có tiền đồ à! Về sau có cơ hội phải làm quen với hắn.” tên Giáp thầm nghĩ.

“ Về sau nếu ai dám nói hắn là khối u ác tính của Khải Đức gia nữa thì ta nhất định phải thay hắn chủ trì công đạo!” Tên Ất nghĩ thầm.

“ Người này có tiền đồ vô lượng à, bám lấy gót hắn thôi!” tên Bính nghĩ thầm.

Không ai chú ý tới ánh mặt hừng hực lửa giận của Hưu Tư. Hắn đã hận Lưu Vân tới tận xương tủy, sỉ nhục trần truồng lúc nào cũng tra tấn hắn, làm hắn còn không đủ dũng khí để đi gặp Tường Vi.

Công chúa có chút hoang mang, không rõ hoàng huynh mình sao lại thân thiết với Lưu Vân như vậy. Theo lý mà nói, hoàng huynh không có khả năng giao tiếp với Lưu Vân.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Vân đánh giá mọi người trong phòng. Ngoại trừ cái yến hội mừng năm mới gặp qua vài thanh niên quý tộc ra, Lưu Vân phát hiện ra trong phòng còn có bảy tám người, đều là người trẻ tuổi xuất thân từ quân đội. Khi ánh mắt hắn gặp ánh mắt của Hưu Tư, nháy mắt hắn cảm thấy một lòng hận ý ngập trời.

“ Tìm ngươi đánh là xứng đáng, nhưng lão tử cũng là người bị hại vô tội mà thôi!” Lưu Vân nhớ tới trên phố thịnh hành câu nói “ Một tên đẹp trai ở ngoại thành đế đô bị một tên ác thiếu xxx.” Không khỏi trong lòng mắng thầm một câu.

- Các vị, mời nâng chén.

Đợi mọi người ngồi xuống, Thế Viêm cao giọng nói.

- Yến hội ngày hôm nay, thứ nhất là để tẩy trần đón muội muội của ta trở về; thứ hai là Thế Viêm sau một thời gian dài du lịch ở ngoài, sau khi trở về muốn cùng mọi người nói chuyện; thứ ba là…

Nói tới đây, Thế Viêm ngừng lại, ánh mắt nhìn ra cửa.

Theo ánh mắt của hắn, mọi người thấy một thân ảnh đẹp đẽ tao nhã hiện ra tại cửa.

- Ta muốn giới thiệu cho mọi người một vị kỳ nữ của đế quốc!

- Xem ra, bữa cơm này không thể ăn rồi.

Lưu Vân ngẩng đầu thấy thở dài nói.

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận