Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 21: Chuyện Ngoài Ý Muốn.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 21: CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN.

Tôi vội quấn lấy quần áo chạy xuống dưới.

Dường như tôi đã quên mất mình đang trong tình huống gì, tôi biết mình cần nói gì và giải thích với Âu Cảnh Dật ra sao, nhưng chỉ muốn gặp anh nhiều hơn, anh là người duy nhất có thể cứu được tôi.

Tôi chạy xuống cầu thang như điên, lao đến cổng.

Xe của Âu Cảnh Dật đang đỗ trước cổng, anh đang đứng cạnh xe đợi tôi, thấy tôi đến, anh lo lắng chạy qua.

“Em ổn không?” Anh nắm chặt tay tôi, mắt anh lo lắng nhìn tôi, như muốn xem tôi có bị thương không.

“Chúng ta vào trong xe trước đi.” Tôi kéo lấy Âu Cảnh Dật.

Vào trong xe, tôi ôm chặt lấy anh.

Nửa đêm, không có ai trên phố, chỉ có chúng tôi đang ôm nhau trong xe.

Cơ thể anh thật ấm áp, tôi ôm anh chặt hơn để cảm nhận thêm chút hơi ấm.

“Có chuyện gì với em thế!” Âu Cảnh Dật đột nhiên lớn giọng.

Tôi cảm thấy anh đang run lên.

“Ở nhà có chút chuyện thôi, anh đừng lo lắng.” Tôi chỉ có thể an ủi anh theo cách này.

Trong không gian chật hẹp, tôi thực sự cảm thấy rất nhẹ nhõm, dù Âu Cảnh Dật đang nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi, tôi vẫn có thể rúc vào người anh thật thoải mái, không muốn bản thân nhọc lòng nghĩ về bất kỳ lý do chính đáng nào để lừa anh.

Tôi chạm vào cơ thể anh, mới phát hiện cơ bắp của anh đang căng cứng.

“Đừng quá lo lắng, thư giãn đi.” Tôi xoa lưng anh.

Lời này là thật lòng, khoảnh khắc nhìn thấy Âu Cảnh Dật, tôi dường như lại tràn đầy sức mạnh, những vết sẹo trên cơ thể tôi như được chữa lành.

“Em có biết tôi đã sợ sắp chết rồi không? Tôi không biết được em đã xảy ra chuyện gì, gọi cho em bao nhiêu lần, nhưng không ai trả lời cả, chỉ có thể đợi em trước cổng nhà em thế này, Lâm Ngôn, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới Âu Cảnh Dật tôi một ngày nào đó lại lo lắng cho ai đó nhiều đến vậy.”

Âu Cảnh Dật nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đôi mắt anh lưu luyến không rời, cảm giác được chăm sóc này đúng là tốt mà.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thực sự có một loại ảo tưởng mong muốn được già đi cùng anh.

“Âu Cảnh Dật, em cũng thích anh, em thực sự rất thích anh.” Cuối cùng tôi cũng có thể thốt ra câu này, nhưng tôi không dám hứa với anh điều gì, anh có thể hiểu được suy nghĩ của tôi thì đã là tuyệt lắm rồi. Tôi muốn anh biết tôi thích anh.

“Thật không!” Anh vui vẻ hỏi tôi, nắm tay tôi hôn đi hôn lại.

Tôi chậm rãi gật đầu, nói: “Thật sự đấy, em cực kì thích anh!”

Ngay lúc này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu yêu một người là gì, đó là niềm vui, là sức mạnh của bạn, cũng là lý do để bạn trở nên tốt hơn mỗi giờ mỗi khắc.

Nửa đêm rạng sáng trời rất lạnh, chỉ có những ngọn đèn đường đang âm thầm soi sáng lối đi, mà tôi cùng Âu Cảnh Dật thì đang bước vào thế giới của riêng chúng tôi, ôm hôn nhau trong khoang xe chật hẹp này, điên cuồng và dữ dội.

“A——” Tôi phát ra một âm thanh đau đớn.

Âu Cảnh Dật vô tình chạm phải vết thương trên đầu tôi.

“Chuyện gì thế!” Âu Cảnh Dật vội vàng vén tóc tôi ra.

Ngay lập tức cơ thể anh bắt đầu thấm lạnh.

“Ngày hôm nay em đã xảy ra chuyện gì thế? Em nói đó là chuyện gia đình, vậy sao em lại bị thương chứ? Em có biết vết thương trên đầu em đang chảy máu không!” Âu Cảnh Dật cẩn thận ôm đầu tôi, mắng tôi.

Tôi không thể nói sự thật, chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi, em thực sự ổn mà, vấn đề này em có thể tự xử lý, đây là chuyện gia đình của em, anh không thể nhúng tay vào đâu, xin anh đấy.”

Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho Âu Cảnh Dật biết! Tôi chỉ có thể cầu xin anh.

Chui vào vòng tay, tôi ôm anh một cách đáng thương.

“Em luôn làm người ta lo lắng đấy, anh..., thôi được rồi, quên đi, nhưng em hãy nhớ, nếu lần sau mọi thứ còn tệ hơn, anh nhất định sẽ can thiệp! Chính thức gặp cha mẹ em!” Âu Cảnh Dật bất lực nói.

Tôi khẽ mỉm cười, ôm anh như thể đang ôm lấy cả thế giới.

Tôi đến bệnh viện lấy thuốc, rồi Âu Cảnh Dật đưa tôi trở về, bảo tôi về nhà cẩn thận.

Bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau rồi sao? Tôi vẫn không thể tin được, trái tim tôi trở nên thật ngọt ngào, tôi ôm chăn cuộn mình trên giường, vậy là tôi có được người mình yêu rồi, không còn là hư danh nữa, mà là một người yêu thực sự!

Anh thích tôi, anh sẽ nhớ tôi, anh sẽ lo lắng cho tôi, anh sẽ xem xét mọi thứ cho tôi, tôi thực sự yêu cái cảm giác này.

Cuối ngày đúng là đáng mong chờ.

Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ hẹn hò, thỉnh thoảng sẽ làm tình, tôi có thể thấy được một loại ngọt ngào trong mắt anh mà vốn dĩ trước đây tôi chưa từng thấy.

Tôi cũng có suy nghĩ muốn ở bên anh từ lâu rồi, nhưng bất cứ lúc nào tôi nghĩ đến cảnh đầy chua xót sợ hãi kia, tôi đều sợ Âu Cảnh Dật biết sự thật, rồi tôi sẽ mất anh.

Sau đó là những ngày tháng hoảng loạn, chính là cảm giác vừa ngọt ngào vừa tội lỗi của tôi, Âu Cảnh Dật là tất cả những gì tôi có, vì vậy tôi càng không thể từ bỏ, nhưng tôi lại không có quyền thực sự sở hữu anh.

Tôi một lần nữa xác định liệu mình có đang làm sai hay không, tôi không nên ở bên anh, cuộc đời tôi chỉ toàn là mâu thuẫn, rối rắm, và đau đớn hành hạ tôi ngày qua ngày.

Trước khi nghỉ việc, Trương Trạch Minh có gửi cho tôi một tin nhắn nói tôi phải đi cùng ông đến một bữa tiệc, họ nghĩ ông phải đưa vợ đi cùng, là bà Trương tôi đây, người không thường xuyên xuất hiện phải có mặt.

Âu Cảnh Dật cũng tình cờ gọi cho tôi.

“Tối nay đi cùng anh gặp bạn của anh không?” Khi nói xong, Âu Cảnh Dật mỉm cười dịu dàng: “Anh nghĩ anh phải đưa em đi xem thế giới bên ngoài này, dù sao em cũng không biết ai trong số bạn bè anh.”

Câu nói của anh làm tôi giật mình, Âu Cảnh Dật muốn giới thiệu tôi với bạn bè anh, cũng như bước vào vòng tròn bạn bè của anh, anh muốn tôi bước vào thế giới của anh, nhưng hôm nay tôi chỉ có thể từ chối anh.

“Xin lỗi, hôm nay em có việc, em không thể đi được, hoặc chúng ta hẹn một ngày khác nhé.” Tôi nói.

“Việc ấy quan trọng hay là việc của anh quan trọng hơn.” Âu Cảnh Dật không hài lòng mà nói.

Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc lấp liếm cho qua, vội nói: “Em vừa có việc rồi, nói với anh sau nhé.”

Không đợi Âu Cảnh Dật nói thêm gì, tôi vội cúp máy với lý do đi làm việc.

Buổi tối, tôi mặc lễ phục, bước vào phòng tiệc với người đàn ông tôi không yêu.

Trương Trạch Minh luôn lịch sự trước mặt người ngoài, trái ngược hoàn toàn với cái tính bạo lực mà ông ta đối xử với tôi, ông và mọi người mỉm cười chào hỏi nhau.

Tôi chỉ có thể mỉm cười gượng gạo.

“Có thể kéo khuôn mặt đáng chết đó lên không.” Trong lúc những người khác không chú ý, ông giận dữ nói.

Tôi không nói gì cả, tôi vẫn cứ như vậy.

“Cô đợi về rồi chúng ta nói chuyện!” Trương Trạch Minh nói giận dữ, tôi biết mình lại làm ông bất mãn rồi.

Trong bữa tiệc đột nhiên có sự hỗn loạn. Mọi người đều nhìn qua.

“Là Âu thiếu đến đây sao?”

Âu thiếu?

Âu Cảnh Dật?

Tôi ngạc nhiên nhìn ra cửa.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục, đang nói chuyện với người khác.

Anh đẹp trai một cách không thể rời mắt được, hóa ra là Âu Cảnh Dật.

Tôi hoảng hốt quay lại, trái tim hồi hộp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hôm nay tôi tham dự bữa tiệc này với tư cách là bà Trương, nhưng Âu Cảnh Dật cũng có mặt, anh tuyệt đối không được thấy em!

Nhưng anh ấy đã nhìn ra phía tôi rồi.

Tôi cứng người, như thể đó là ngày tận thế.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn