Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 33: Nụ Hôn Tưởng Niệm.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 33: NỤ HÔN TƯỞNG NIỆM.

Bọn họ nói tôi là vị hôn thê của Âu Cảnh Dật, nhưng tôi không biết tôi có đủ tư cách để ký vào thứ này không.

Tôi cầm lấy bút, thành kính ký tên lên trên, Âu Cảnh Dật em là người nhà của anh.

Vậy nên anh nhất định phải sống cho em, em đợi anh, nếu như anh chết, em cũng sẽ đi theo anh.

Bác sĩ vẫn luôn thúc giục tôi nhanh đi truyền máu, máu bị mất trước đó phải nhanh chóng được bổ sung nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng tôi không đi, cuối cùng bác sĩ không khuyên được tôi, tôi ngồi trên ghế ở phòng cấp cứu truyền nước biển.

Tôi cố chấp ở lại cùng anh, muốn xem xem kết cục của chúng tôi như thế nào, ông trời sẽ cho chúng tôi đáp án sao?

Cuối cũng nước mắt của tôi đã cạn, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Đèn tắt, bác sĩ đi ra.

Tôi lập tức đi đến, yếu ớt đến mức gần như sắp ngã xuống.

“Giữ được tính mạng, tôi đề nghị cô chuyển viện, rời khỏi đây, tình hình hiện tại của anh ấy rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.”

Cơ thể tôi run rẩy nói: “Được.”

“Cô Lâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp cậu chủ Âu đi đến nước M, cô có đi cùng không?” Lý Triết vẫn đi theo Âu Cảnh Dật, anh ta rất ân hận nói: “Tôi không nên để cậu chủ Âu đi đến nơi nguy hiểm như vậy!”

“Xin lỗi, đều tại tôi.” Tôi cong eo cúi đầu xuống.

Lý Triết mím môi, ngăn tôi lại: “Cô Lâm tôi không có ý trách cô, cô đi nước M với chúng tôi, chăm sóc cho cậu chủ Âu thật tốt.”

“Được.” Tôi nói.

Yêu cầu tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần có thể cứu được tính mạng của Âu Cảnh Dật.

Tập đoàn Âu Thức điều động máy bay riêng của tập đoàn, vội vã đi đến nước M trong đêm.

Âu Cảnh Dật tiều tụy nằm ở đó, trên người đều là ống dẫn, đeo mặt nạ dưỡng khí, không hề giống anh, bình thường anh tràn đầy sức sống, liếc nhìn người khác sẽ khiến họ vô cùng khiếp sợ.

Nhưng bây giờ anh không có một chút sức sống, giống như một giây sau sẽ biến mất không nhìn thấy hình dáng của anh nữa.

Anh trở nên như thế này đều là vì tôi, đều là do tôi hại, tôi mới là một kẻ gây hại mà.

“Cậu chủ Âu sẽ không sao đâu.” Lý Triết nói.

Tôi khẽ gật đầu.

Ở nước M đã chuẩn bị xong, chúng tôi vừa đến, Âu Cảnh Dật liền được người khác đẩy vào.

Tôi ngây ngốc đứng ở đó, cảm thấy bầu trời đang quay cuồng.

Cùng tiếp đón chúng tôi còn có người của Âu Thức gia tộc.

Mẹ của Âu Cảnh Dật, Trần Vận.

Trong mắt bà ấy tràn đầy nước mắt và sự bất mãn, giơ tay lên tát tôi một cái.

“Cô nghĩ cô là gì, khiến Cảnh Dật vì cô mà phải trả giá nhiều như vậy! Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho nó không có chuyện gì, nếu không cô cứ đợi đấy, tôi sẽ khiến cả nhà cô chôn cùng!”

“Xin lỗi.” Tôi quỳ xuống trước mặt bà ấy, tôi nên chết, đều là vì tôi mới khiến Âu Cảnh Dật gặt nguy hiểm, đều là tại tôi!

“Cô quỳ ở đây có tác dụng gì? Đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn! Đứng lên!” Trần Vận tức giận nhìn tôi, phun nhân khoan thai không nhìn thấy hoa lệ bên trong, đôi môi bà ấy run rẩy: “Cảnh Dật nhà chúng tôi bị thương thế nào, còn cô?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôi một lần lại một lần nói xin lỗi, tôi ngoài xin lỗi còn có thể nói cái gì đây?

Trần Vận lau nước mắt, kéo tôi đúng dậy, nhưng vẫn không kiềm chế được nước mắt: “Cô nói Cảnh Dật nhà chúng tôi sẽ không có chuyện gì đúng không? Nó yêu cô như vậy, sẽ không nỡ rời xa cô, cô nói có đúng không?”

Bà ấy muốn tìm sự an ủi từ tôi.

Tôi nói: “Đúng vậy, anh ấy sẽ không đi.”

Tương lai của chúng tôi sẽ như thế nào? Tôi đang tưởng tượng, Âu Cảnh Dật anh nhất định không được mất hi vọng mới được.

Sau này tôi sẽ chuộc lỗi, sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần anh còn cần tôi, tôi sẽ không đi.

Tôi dùng sinh mệnh của mình để cược, không ngờ lại cược lên tính mạng của người khác.

Tôi thật sự là đồ ăn hại.

Âu Cảnh Dật được đưa đến phòng ICU, chúng tôi chỉ có thể nhìn anh qua tấm kính, nhìn anh lặng lẽ nằm ở đó.

Nhất định là những việc tôi làm sai quá nhiều, mới trả thù lên người mà tôi yêu nhất.

Tôi lặng lẽ đợi, đợi từ khi trời sáng đến lúc tối mịt, sau đó lại là một vòng tuần hoàn, dường như cũng không quá khó khăn, là hoàn toàn mất đi khả năng tự chủ của bản thân mình, tôi cùng không biết mình phải làm cái gì, ánh mắt tôi không rời khỏi Âu Cảnh Dật, một giây cũng không thể.

Đột nhiên xung quanh trở nên ồn ào, các nhân viên ý tá vội vàng chạy qua, người bên cạnh đẩy tôi: “Đi đi, đừng chắn đường!”

Tôi sững sờ nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết bọn họ muốn làm gì.

Tại sao Âu Cảnh Dật một chút sự sống cũng không có, bọn họ đang làm gì với Âu Cảnh Dật?

Tôi nhoài người về phía cửa sổ, lo lắng nhìn.

“Âu Cảnh Dật, Âu Cảnh Dật anh sao rồi?” Tôi không biết, tôi thật sự không biết tất cả những điều này có nghĩa là gì.

“Cảnh Dật! Là mẹ, con nhìn mẹ đi! Mẹ ở đây, con nhất định không được có chuyện gì, con bảo mẹ phải làm sao!” Trần Vận điên cuống khóc ở bên cạnh tôi, dường như muốn ngất đi.

Nhưng tôi không hiểu tại sao bà ấy lại buồn như vậy, Âu Cảnh Dật ở đây, anh nhất định sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh tôi, tôi vẫn luôn trông coi anh.

Anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Dì có thể đừng khóc không?” Tôi căm ghét người phụ nữ khóc không ngừng kia: “Âu Cảnh Dật sẽ không chết, dì à dì khóc như vậy anh ấy nhìn thấy sẽ buồn đó.”

Trần Vận cắn môi nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng lại không có một chút âm thanh nào.

Anh nhìn đi, chúng em đều không muốn anh xảy ra chuyện, Âu Cảnh Dật, anh nhất định phải tỉnh lại.

Tôi vẫn kiên trì cho rằng, chỉ cần tôi không đuổi người anh có chuyện, tôi không khóc, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

Khí lực trên người dường như bị ai đó rút sạch hoàn toàn, tôi bất động đứng ở cửa, cuối cùng cũng đợi được nhân viên y tá ra.

“Cấp cứu qua, nhưng, vẫn còn sau này.” Stephen mệt mỏi khẽ mỉm cười: “Chúc mừng chúng ta đã vượt qua một cửa.”

Anh tiều tụy như vậy, trên mặt không có một chút màu máu, giống như một hình nộm, ánh mặt trời chiếu lên người anh, dịu dàng ôm lấy anh, liều mình muốn nhuộm lên người anh một chút màu sắc.

Em đợi anh tỉnh lại.

Có thể là Âu Cảnh Dật nghe thấy, cũng có thể là lời cầu nguyện của tôi đã làm trời xanh cảm động, Âu Cảnh Dật thực sự tỉnh lại vào một buổi sáng.

Anh lặng lẽ mở mắt, lông mi run rẩy, sau một lúc thất thần anh bắt đầu lo lắng.

Trong đôi mắt anh có sự lo lắng, đôi mắt nhìn khắp nơi, đến khi chạm phải ánh mắt của tôi, anh mới khó khăn kéo khóe miệng.

Tôi thấy anh nói: “Em không sao thật tốt.”

Sau đó là chuyên gia hội chẩn, các loại kiểm tra, kết luận là Âu Cảnh Dật đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm một cách kỳ diệu.

Tôi luôn đứng sau đám đông, kìm nén sự hân hoan đến muốn khóc thành tiếng, tôi và anh lặng lẽ nhìn nhau, cơ thể khẽ run rẩy.

Âu Cảnh Dật cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi.

Nhưng chúng tôi vẫn không có cơ hội ở một mình với nhau, tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh, hoặc trong lúc anh ngủ say đi đến.

Đây là mệnh lệnh của Trần Vận, bà ấy nói anh hi vọng những ngày tháng của mình có thể an tâm dưỡng bệnh không muốn bị bất cứ chuyện gì làm phân tâm. Tôi lặng lẽ đứng bên ngoài phòng bệnh, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ cảm nhận sự tồn tại của Âu Cảnh Dật, anh cách tôi gần như vậy, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

“Cậu chủ Âu, ngài làm cái gì thế? Ngài vẫn chưa thể xuống giường!” Trong phòng bệnh truyền đến tiếng nói sợ hãi của Lý Triết.

“Cút!” Âu Cảnh Dật mất kiên nhẫn nói.

Tôi muốn xông vào ngăn cản, nhưng bước chân vừa mới bước đi liền do dự đứng lại, tôi đã hứa với Trần Vận, khoảng thời gian này không thể gặp Âu Cảnh Dật, anh muốn an tâm dưỡng bệnh. Tôi chỉ có thể làm liên lụy đến anh.

Nhưng tôi thấy anh bước những bước khó khăn đi ra ngoài, trên đầu toàn là mồ hôi, tôi vừa lo lắng lại đau lòng.

“Lâm Ngôn Thu có phải em đang đứng ở bên ngoài! Anh nhìn thấy em rồi! Tại sao em không đến thăm anh?”

Âu Cảnh Dật nghiến răng, những đường gân xanh trên đầu lộ ra.

Tôi không thể chịu đựng được, nhưng tôi không biết bây giờ mình đi qua có đúng không.

Tôi lo lắng đến mức muốn khóc.

“Cậu chủ Âu, cô Lâm không có ở bên ngoài, chúng ta quay lại giường bệnh thôi.” Lý Triết khuyên.

Âu Cảnh Dật đẩy anh ta, đứng lảo đảo, ánh mắt của anh dường như có thể xuyên thấu mọi thứ, cho dù là đứng ở bên ngoài, dường như tôi cũng cảm nhận được ánh mắt giận dữ của anh.

“Tôi chính là muốn xem xem người phụ nữ này nhẫn tâm như thế nào!”

Anh khó khăn bước từng bước đi ra ngoài.

“Cậu chủ Lâm, ngài cần gì phải như vậy, cơ thể ngài không qua được! Cô Lâm sẽ đến thăm ngài.” Lý Triết vô cùng lo lắng.

“Loảng xoảng” một tiếng, ghế dài rơi xuống đất phát ra một tiếng động lớn.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, đẩy cửa chạy vào.

Âu Cảnh Dật run rẩy đứng trước mặt tôi, khuôn mặt anh trắng bệch cuối cùng cũng mỉm cười.

“Âu Cảnh Dật anh có ngốc không! Sao anh có thể như vậy! Anh bị thương nghiêm trọng như thế nào anh không biết sao?” Tôi hét lên với anh, nhưng trong lòng tôi vừa cảm động vừa tức giận.

Âu Cảnh Dật thở ra một hơi, anh đưa tay ra với tôi và nói: “Đến đây, ôm anh.”

Anh khẽ nghiêng đầu, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Cánh tay của anh đang run rẩy, bởi vì giữ động tác này mà chạm đến vết thương, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh.

Tên ngốc này.

Tôi chạy đến, cẩn thận ôm chặt lấy anh.

Âu Cảnh Dật đột nhiên ngã qụy trong vòng tay tôi, đầu tựa lên vai tôi, đầy thỏa mãn than thở.

“Cuối cùng cũng chạm được vào em, anh rất nhớ em.” Âu Cảnh Dật lẩm bẩm nói.

Tôi không phải là không muốn, mỗi ngày tôi chỉ có thể đứng ở một góc mà anh không nhìn thấy được lặng lẽ nhìn anh, thấy sắc mặt anh tại sao vẫn trắng bệch như vậy, thấy anh sao vẫn yếu như vậy, hận không thể lập tức chạy vào, liên quan đến chuyện của anh đều muốn tự mình tham gia.

Nhưng Trần Vận vẫn luôn chăm sóc anh, bà ấy không cho phép tôi đến gần con trai của bà ấy.

“Chúng ta cũng coi như là sống chết cùng nhau.”

Lý Triết lặng lẽ đi ra bên ngoài, còn giúp chúng tôi đóng cửa lại.

Tôi dìu Âu Cảnh Dật quay lại giường.

Sau đó tôi vẫn rúc vào trong lòng anh.

Tại sao tôi thấy đôi môi của anh vẫn trắng bệch, đột nhiên rất muốn nhuộm lên một chút đỏ.

Nên, tôi trộm hôn anh, lợi dụng lúc anh không chú ý hôn lên môi anh.

Tôi thấy nụ cười của Âu Cảnh Dật đang phóng đại hơn, cánh tay dùng lực, đột ngột không kịp đề phòng, tôi không có nơi nào có thể trốn, chỉ có thể hôn thêm một cái.

Đôi môi mấp máy, nói nên những nỗi nhớ và rung động lòng người đầy bất an.

Tôi vẫn có thể ôm anh, vẫn có thể chạm vào anh, là chuyện vô cùng vui mừng.

Sự yên tĩnh và an toàn lúc này khiến tôi vui mừng đến rơi lệ.

Anh nghiêng người khẽ hôn tôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ chậm rãi và cẩn thận như vậy, đầu lưỡi anh trượt giữa răng và môi tôi đi vào, cạy mở từng chiếc răng của tôi.

Lưỡi anh quấn lấy lưỡi tôi, đầu lưỡi dường như lướt qua mọi nơi, tác động đến thần kinh của tôi, trong giây phút đó chúng tôi đắm chìm vào nó, thoải mái, cẩn thận và đầy trân trọng.

Nụ hôn này thật đẹp, đẹp đến mức khiến chúng tôi không thể buông nhau ra, thở hổn hển, hận không thể giây tiếp theo hòa vào nhau trở thành một.

“Lâm Ngôn Thu em là của anh, là của anh.” Cổ họng Âu Cảnh Dật khẽ động, đôi mắt đầy dục vọng.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận