Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 14: Hôn Mãnh Liệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vị mỹ nữ bồi rượu bị anh dọa cho chạy ra ngoài.

Nhưng tại sao tôi có thể nhìn thấy sự đau khổ trong mắt của anh?

“Dựa vào đâu mà em nói cái gì thì là cái đó? Nhiều năm như vậy, mấy người phụ nữ bên cạnh tôi cũng chưa từng nói với tôi chữ “không”! Em dựa vào cái gì mà nói là muốn chơi đùa với tôi là chơi đùa?” Âu Cảnh Dật dùng sức nắm bờ vai của tôi, dần dần càng mạnh hơn, đè tôi trên ghế sofa của phòng bao.

Trên đỉnh đầu là ánh đèn laser, lúc sáng lúc tối quét khắp mặt Âu Cảnh Dật.

Anh tức giận, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt siết chặt lại với nhau, khóe mắt phiếm hồng, giống như đang lên án sự tuyệt tình của tôi.

“Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao Âu Cảnh Dật? Không phải anh cũng đã từng chơi đùa với rất nhiều người rồi ư? Anh muốn tôi, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi liền đến, đều tùy ý anh.” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, những ngón tay chạy dọc theo lông mày đang cau chặt của anh: “Anh cũng biết, tôi không có cách nào để từ chối anh.”

Tôi làm cho chính mình trở nên thấp hèn và ngả ngớn.

“Tôi muốn cưng chiều em thật tốt, nhưng tại sao em lại không muốn? Tại sao nhất định phải để cho người khác xem thường em như vậy?” Âu Cảnh Dật đè bên trên tôi, nhẹ nhàng thở dốc: “Giống như hôm nay em bị cô gái khác xúc phạm, trở thành một trong những người phụ nữ của tôi, em thật sự không muốn làm như vậy sao?”

Giữa chúng tôi đã tạo thành một tư thế mập mờ, thế nhưng cũng đã tạo thành một tình cảnh xấu hổ.

“Nhưng bây giờ anh thuộc về tôi rồi, như vậy là được rồi.” Tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, vươn tay ôm cổ anh, kéo anh về phía mình, sau đó hôn anh.

Âu Cảnh Dật không có động tác nào, thờ ơ mặc cho tôi làm loạn trên môi của anh.

Chỉ có một mình tôi đơn phương thân mật, rất bi thương.

Cuối cùng tôi chỉ có thể dừng lại, ánh mắt trống rỗng nhìn anh: “Âu Cảnh Dật, cầu xin anh.”

Nói xong nước mắt của tôi cũng rơi xuống.

Cầu xin anh, cho em ở lại bên cạnh anh, không cầu danh phận, bởi vì em không xứng, em ích kỷ, yếu đuối và kinh tởm. Sau khi anh biết con người thật của em nhất định sẽ hung hăng đẩy em ra, em không có can đảm để đối mặt với kết quả như vậy.

Tôi và Âu Cảnh Dật ở trong phòng bao rất lâu, nhưng không hề làm gì cả, chỉ trầm mặc giữ sự yên lặng. Cuối cùng tôi buồn ngủ không chịu nổi, dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.

Tôi cảm giác hình như có một đôi môi mềm mại hôn tôi, mờ mờ ảo ảo, cẩn thận từng li từng tí, vô cùng trân quý.

Đáng tiếc là điều tốt đẹp chỉ có trong giấc mơ.

Cho tôi tỉnh ngủ, mở to mắt, trong lúc ngẩn ngơ nhìn thấy Âu Cảnh Dật đang nhìn tôi, con ngươi đen như mực nhìn tôi chăm chú.

Nhưng rất nhanh, anh đã rời đi không chút dấu vết, châm điếu thuốc lá, hút hết điếu này lại đến điếu khác, khói lượn lờ bên trong phòng bao giống như có sương mù.

Âu Cảnh Dật như vậy làm cho tôi thấy không rõ mặt, cảm giác anh cách tôi rất xa.

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Âu Cảnh Dật dụi tàn thuốc và nói.

Lúc đi ra khỏi phòng bao tôi mới nhìn thấy rõ cặp mắt đỏ bừng của Âu Cảnh Dật, khóe mắt có chút ướt, chắc là bị hun khói thuốc a.

“Tôi tự về là được rồi.” Tôi đứng dưới ánh đèn neon nhấp nháy và ánh mắt né tránh: “Anh cũng mệt rồi.”

Thật ra là tôi không muốn để cho anh biết bây giờ tôi ở đâu, tôi sợ anh sẽ nhìn thấy Trương Trạch Minh, nhìn thấy sự giấu diếm của tôi.

Âu Cảnh Dật không nói thêm gì, bước lên xe, thấy tôi vẫn cứ đứng bất động, không kiên nhẫn bấm còi: “Lên xe.”

Bị dồn vào thế ép buộc, tôi đành phải ngồi lên ghế phụ, nói cho Âu Cảnh Dật một cái địa chỉ, cách nhà tôi một con đường.

Bầu trời dần sáng lên, ánh đèn đường tạo thành một màu vàng mờ nhạt, trông thật mềm mại.

Xe dừng gần cư xá của tôi, tôi không dám để cho anh đi tiếp vào trong.

“Dừng ở đây đi.” Tôi nói xong cũng cầm lấy túi xách, dự định bước ra.

“Lâm Ngôn, em nói mối quan hệ giữa chúng ta có thể duy trì được bao lâu?” Âu Cảnh Dật bỗng nhiên nở nụ cười,có chút không hiểu nổi mà nhìn tôi.

“Ai biết em còn có người đàn ông khác hay không? Em chỉ đơn thuần là muốn chơi đùa cùng với tôi? Nếu như những điều tôi đoán trên đều là sự thật, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giết em, tôi sẽ không điều tra em, em nói cái gì tôi cũng sẽ tin, nhưng em không được phép gạt tôi.” Bên trong đôi mắt thâm trầm là một ngọn sóng mãnh liệt.

Tôi căng thẳng đến nỗi quên cả hô hấp, sững sờ nhìn anh, vô cùng lo sợ.

Có phải là anh ấy đã biết gì hay không? Biết tôi đã có gia đình? Hay đã biết sự tồn tại của Trương Trạch Minh?

“Tôi...tôi...” tôi hốt hoảng, không biết phải mở miệng như thế nào.

Âu Cảnh Dật cười nhẹ: “Gạt em thôi, nhìn em bị dọa đến toát mồ hôi, tôi làm sao có thể tổn thương em đây?”

Anh đưa tay giúp tôi lau mồ hôi trên trán, đôi mắt hạ xuống, trên người đều là mùi thuốc lá.

Nhưng lại rất dễ chịu, tôi giống như là nghiện mà nhẹ nhàng nghiêng qua, ngửi mùi vị trên người của anh: “Âu Cảnh Dật, anh cho tôi chút thời gian có được không.”

Em cần một chút thời gian, sau đó sẽ thanh thanh bạch bạch mà ở cùng với anh.

“Được, tôi chờ em.” Âu Cảnh Dật tránh cơ thể đang dựa qua của tôi, thăm dò nhìn tôi.

“Em cũng đừng làm cho tôi thất vọng.” Vẻ mặt của Âu Cảnh Dật rất ảm đạm, lại giống như là đang chịu đựng cái gì đó.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Trương Trạch Minh bước ra khỏi cửa tiểu khu.

Trong nháy mắt, tất cả lông tơ của tôi đều dựng đứng lên.

“Tôi đi, đi trước đây.” Tôi khẩn trương mở cửa xe, mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Trương Trạch Minh.

Ông ta không nhìn thấy tôi, đã ra khỏi cửa của cư xá, lúc này tôi tranh thủ thời gian xuống xe là được rồi.

Nhưng con ngươi của Âu Cảnh Dật dần trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên bổ nhào qua.

Anh hôn tôi một cách mạnh mẽ.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần