Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 20: Tôi Đang Ở Dưới Lầu Nhà Em! Tôi Đến Cứu Em Đây!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vì tôi không thể sớm sớm chiều chiều bên cạnh anh, không thể lúc anh nhớ tôi, lúc tôi muốn gặp anh là có thể gặp được, cũng không thể thể hiện tình yêu giữa ban ngày ban mặt.

Anh cũng như vậy. Lúc anh nhớ tôi, hình như cũng chỉ có thể làm vậy.

“Âu Cảnh Dật, em cũng nhớ anh.” Tôi che ống nghe điện thoại, nhỏ giọng nói.

Tôi cũng muốn nói ra như vậy, đè nặn xuống đáy lòng rất khó chịu, giống như là bị cái gì chặn lại, cũng không có cái gì có thể làm dịu, nhưng tôi không thể để cho anh nghe thấy, chỉ có thể vụng trộm an ủi mình như thế, tôi nói nhớ anh, anh sẽ nghe thấy.

“Sao anh lại biến thái vậy chứ!” Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng gõ cửa cộc cộc.

“Mẹ nó! Mở cửa! Còn không mở cửa là tôi sẽ phá cửa đó!”

Là Trương Trạch Minh! Ông ta trở lại rồi.

Tôi hoảng loạn nói: “Tôi cúp máy trước đây!”

“Bên chỗ em xảy ra chuyện gì vậy? Alo!”

Âm thanh lo lắng của Âu Cảnh Dật ở đầu dây bên kia, tôi giả vờ như không nghe thấy mà bất chấp tắt máy.

Tôi tranh thủ chỉnh lại quần áo rồi ra mở cửa, bên ngoài là bộ mặt say khướt của Trương Trạch Minh.

“Cô ở trong phòng làm cái gì? Cô đang làm chuyện gì mà người khác không thể nhìn được à! Cô giấu diếm cái gì?” Cả người Trương Trạch Minh toàn là mùi rượu, tôi khó chịu, nhịn không được mà bịt mũi.

Trong phòng khách không mở đèn, lúc tôi mở cửa giống như có một cái miệng ăn thịt người, Trương Trạch Minh đứng chắn ở đây, chắn mất đường đi của tôi.

Tôi đẩy đẩy ông ta: “Nửa đêm nữa hôm ông còn phát điên cái gì nữa!”

Trương Trạch Minh đứng ở cửa nhìn quanh bốn phía trong phòng, phát hiện trong phòng không có người mà ông ta muốn tìm.

“Con tiện nhân, có phải cô gọi điện cho tình nhân sau lưng tôi không!” Đôi mắt Trương Trạch Minh trợn tròn đầy tơ máu, mang theo sự cố chấp khi say rượu, dữ tợn nhìn tôi.

Tôi không thể nhịn được nữa, quát lên: “Không sai! Tôi đang điện thoại cho tình nhân của tôi! Anh ấy nói anh ấy nhớ tôi! Nói thích tôi! Tôi cũng nhớ anh ấy! Ông vừa lòng chưa!”

Tôi không sợ hãi mà nhìn ông ta, rất nhiều lần trước kia tôi đã muốn làm như vậy, khi hét những lời này ra, tôi quả thật cực kỳ vui vẻ, thật sự rất thoải mái!

“Lão đây đánh chết cô! Mẹ nó! Tiện nhân! Phụ nữ đều là những con đàn bà thối tha, đều thối tha như nhau!” Trương Trạch Minh thành công bị chọc giận, bắt đầu vung tay vung chân đấm đá tôi.

Ông ta nắm lấy tóc của tôi và dùng sức đập đầu tôi lên tường, mỗi một tiếng bốp bốp đều làm cho lòng tôi run rẩy.

Đau quá, tôi nằm co quắp trên mặt đất, xương cốt toàn thân sống như bị cái gì ép qua, tôi đau đến không thở được, mỗi khi hít thở đều đau đến tê tâm liệt phế, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên, tôi giống như nhìn thấy tia hy vọng của mình.

Là ai? Ai có thể đến cứu tôi?

Âu Cảnh Dật, có phải là anh không?

Nhưng rõ ràng tia hy vọng đang ở trước mắt, tôi lại không có khả năng qua đó nhận điện thoại.

Tôi chỉ có thể nhìn toàn bộ hi vọng của tôi từ từ, từ từ biến mất.

Trương Trạch Minh đá tôi rất mạnh, vừa đá vừa mắng: “Có phải là tình nhân của cô gọi điện thoại cho cô không a, cô đúng là không cần mặt mũi! Còn biết câu dẫn đàn ông! Cô đã sớm muốn đàn ông rồi chứ gì! Tôi kêu cô đi mượn giống chứ không phải kêu cô câu dẫn đàn ông để đội mũ xanh cho tôi! Mẹ kiếp!”

Điên rồi! Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta.

Tôi cố hết sức che chở mình, tiếng thét chói tai vang lên, nhưng không có một ai nghe thấy, ai cũng không nghe thấy sự bất lực cầu xin của tôi.

Giống như mỗi đêm trước kia, Tôi chỉ có thể để tự mình chịu đựng, khi ông ta đánh đủ thì sẽ dừng lại, chỉ cần chờ đến lúc đó là tốt rồi.

Tôi tự an ủi bản thân, nhưng ngày nào cũng như vậy thì lúc nào mới ngóc đầu lên nổi?

Trương Trạch Minh mệt rồi, nằm dài trên ghế sofa ngủ khò khò, tôi từ từ đứng dậy từ sàn nhà, vịn vách tường giống như rất nhiều lần trước đó mà đi vào phòng tắm.

Tôi ngâm mình trong nước ấm, giống như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn, nhưng những vết thương trên da thịt kia giống như là dấu ấn in ở trong lòng, tôi mãi mãi cũng sẽ không quên được.

Âu Cảnh Dật, nếu như anh biết những gì em đã trải qua, anh có đau lòng cho em không?

Trong sương mù mờ mịt, tầm mắt mông lung của tôi thấy xuất hiện rất nhiều thân ảnh của anh, giống như anh hùng trong thế giới của tôi, nhưng đó cũng chỉ là vọng tưởng, tôi căn bản không có can đảm cho anh biết những chuyện này.

Đến khi nước lạnh, tôi mới có thể đứng lên từ bồn tắm.

Tôi nhìn Trương Trạch Minh vẫn nằm trên ghế sofa ngáy khò khò như cũ, trong nháy mắt tôi hi vọng đến dường nào, ông ta cứ như vậy mà ngủ mất, tốt nhất mãi mãi cũng không nên tỉnh lại, đây thật sự là một suy nghĩ độc ác.

Chuông điện thoại di động trong phòng vang lên.

Là Âu Cảnh Dật.

Nước mắt tôi cố nén, giờ phút này rốt cuộc cũng chảy xuống.

Tại sao em không thể gặp anh sớm một chút, gặp nhau vào thời điểm mà chúng ta có thể yêu nhau, sau đó sẽ bên nhau một cách oanh oanh liệt liệt.

Tôi cầm điện thoại lên và nhìn cái tên trên màn hình nhưng không có can đảm để bắt máy, tôi là một kẻ hèn nhát, chuyện này mà nói không rõ ràng, sợ Âu Cảnh Dật sau khi biết sự thật sẽ chán ghét tôi.

Cho đến khi chuông điện thoại dừng reo, tôi thở dài một hơi, lại cảm thấy thất vọng.

Nhưng ngay lập tức, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên, lần này tôi đã bắt máy mà không cần suy nghĩ.

“Tôi đang ở dưới lầu nhà em.” Giọng nói lo lắng của Âu Cảnh Dật vang lên trong điện thoại: “Em không sao chứ? Nếu không sao thì xuống lầu gặp tôi.”

Là Âu Cảnh Dật, anh giống như thiên thần đã chiếu sáng tôi.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Giới Vũ Tôn