Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 22: Tàn Ác.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 22: TÀN ÁC.

Âu Cảnh Dật chắc đã nhìn thấy tôi, anh ấy có lẽ đã nhận ra tôi, lúc này tôi thật sự rất tuyệt vọng, tôi dường như còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh.

“Tôi đi vệ sinh một chút.” Tôi nhanh chóng nói một câu như thế, sau đó nhấc váy lên vội đi ra ngoài như điên.

Nếu lúc này Âu Cảnh Dật phát hiện ra tôi, thì tôi nên làm gì đây? Một sự lúng túng chưa từng thấy, hoảng loạn trào dâng trong lòng, tôi không biết phải làm gì cả.

Tôi giống như một con ruồi không đầu, tôi không biết mình đã va vào những ai, tất cả bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, tôi phát hiện mình không thể tìm thấy nhà vệ sinh ở đâu nữa, tôi lo lắng mà khóc lên.

Mỗi người đều tươi cười trò chuyện bình thường, chỉ riêng khuôn mặt tôi là lộ rõ vẻ lo lắng.

Tôi lao ra khỏi phòng khiêu vũ, đứng ở hành lang nép vào góc, tay tôi run rẩy.

Âu Cảnh Dật, anh không được trông thấy em, nhưng đôi mắt ở đằng sau ấy thật nóng bỏng, nó khiến tôi cảm thấy thật sợ hãi.

Tiếng bước chân đằng sau tôi mỗi lúc một rõ ràng hơn, tôi đang đứng dựa vào tường, sợ hãi không dám di chuyển.

Tuy nhiên, đấy thực sự là Âu Cảnh Dật.

“Tại sao em lại ở đây, anh cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi.” Âu Cảnh Dật khó tin mà nhìn tôi: “Nếu biết sớm nơi em nói là bữa tiệc này, chúng ta đã đến cùng nhau rồi.”

Anh đưa tay chạm vào mặt tôi, tôi lúng túng tránh đi.

Âu Cảnh Dật cau mày: “Sao thế?”

Trước mặt anh, tôi luôn cảm thấy thật khó chịu, vì tôi là kẻ dối trá. Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình, tôi đã lừa dối anh hết lần này đến lần khác, nhưng Âu Cảnh Dật, anh có hiểu đau khổ của em không?

Tôi không mong anh hiểu tôi, tôi chỉ cầu xin anh đừng ghét tôi, chiếc gông gắn trên người tôi quá nặng, anh là đòn chí mạng nhất của tôi.

“Tôi, tôi không thể, tôi.” Tôi thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, lại lắp bắp tìm lý do đánh lừa anh.

Âu Cảnh Dật nhìn xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác: “Em trộn lẫn vào đúng không, em muốn điều tra gì?”

“À, vâng.” Tôi chỉ có thể nói như vậy, thầm nhổ nước bọt vào lòng.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cảm giác tội lỗi trong tôi ngày càng nặng nề, sao tôi lại đi đến bước đường này chứ?

May mắn là xung quanh đây không có người, thật vui vẻ.

Âu Cảnh Dật nhìn vào mắt tôi dịu dàng, tiến gần đến nói: “Em có muốn đi vào với anh không? Anh giới thiệu bạn bè của anh với em.”

Nhưng tôi ngay lập tức nói: “Không!”

“Sao thế?” Âu Cảnh Dật ôm lấy eo tôi, dỗ dành tôi: “Không sao đâu, không ai ở đây dám chạm vào em đâu.”

“Không có, em chỉ cảm thấy bất tiện thôi, lần sau nhé.” Sau một lúc hoảng loạn, tôi nhẹ nhàng đẩy lui Âu Cảnh Dật: “Em đi trước nhé.”

“Anh sẽ tiễn em.” Âu Cảnh Dật theo sau.

Em xin anh đấy Âu Cảnh Dật, em là một người phụ nữ không thể nhìn thấy ánh sáng. Tôi vội vã tiến về phía trước.

Đi ngang qua một công viên nhỏ, chỉ cần đi bộ qua đó, tôi có thể nhẹ nhõm hơn.

“Lâm Ngôn Thu! Cô đang làm gì vậy? Đến đây.” Đột nhiên, tôi đứng yên lại như bị sét đánh.

Lâm Ngôn Thu là tên thật của tôi, Lâm Ngôn là tên tôi sử dụng trên tạp chí, Âu Cảnh Dật không biết tên của tôi là Lâm Ngôn Thu, và Trương Trạch Minh đang đứng cách đó không xa gọi tên tôi.

Hiện tại sức lực của tôi dường như bị rút cạn, tôi không dám nhìn lại, tôi rất sợ phải nhìn thấy biểu hiện của Âu Cảnh Dật lúc này.

“Lâm Ngôn Thu?” Âu Cảnh Dật thì thầm phía sau tôi: “Ồ, Lâm Ngôn, hay Lâm Ngôn Thu.”

“Cô còn ở đó làm gì? Nhanh lên! Tôi đang chờ giới thiệu với bạn đây!” Trương Trạch Minh đã mất kiên nhẫn, từ hướng đám đông đi về phía tôi.

Tôi không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, hoặc là do tôi có can đảm, tôi đã kéo Âu Cảnh Dật chạy đi.

Nhưng Âu Cảnh Dật lại đứng yên, ánh mắt lạnh toát, tôi thực sự sợ hãi.

“Đi theo em, làm ơn!” Tôi cầu xin.

Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng tôi không muốn trở nên thảm hại trong mắt công chúng, bị phơi bày trước mặt Âu Cảnh Dật thì khó chịu biết bao nhiêu, để anh thấy người bạn gái anh vừa quen thực sự lại là vợ của người khác.

Sao một người như anh có thể chịu đựng được chứ?

Mắt Âu Cảnh Dật dao động, rồi anh kéo tôi chạy ra ngoài.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác đi theo anh, không biết Trương Trạch Minh đằng sau đang nghĩ gì về tôi, ông đã đoán được chưa.

Tôi đi theo người đàn ông này và cũng yêu anh.

Âu Cảnh Dật đi bộ đến chiếc xe, lái xe nhanh đi, tôi kéo chặt dây an toàn lấy, không thể nói được gì.

“Nói đi, cái quái gì đang xảy ra vậy, em còn giấu anh điều gì nữa? Có đơn giản chỉ là một cái tên không? Người đàn ông đó là ai?” Trước khi chiếc xe dừng lại, Âu Cảnh Dật nói, nắm chặt vô lăng trong tay, thậm chí còn không nhìn tôi.

“Tên em là Lâm Ngôn Thu, Lâm Ngôn là tên của em trên tạp chí, anh biết đấy, những gì chúng em viết luôn xúc phạm mọi người, vì vậy chúng em thường sử dụng tên giả, mọi người đã quen với việc bị kêu thế rồi, cho nên em quên nói với anh.” Cái này là thật, có thể là cô đã quen với nó, nên cảm thấy không cần thiết.

Tôi thắt dây an toàn, trái tim tôi càng lúc càng lo lắng hơn, tôi không biết theo mình phải giải thích thế nào.

Tôi liếc nhìn Âu Cảnh Dật, anh nhếch miệng không nói gì.

Dường như trong không gian nhỏ bé này đều bao phủ bởi sự lạnh lẽo của anh, tôi cũng cảm nhận được sự tức giận của anh.

“Còn người đàn ông đó thì sao? Ông ấy là ai với em? Em nói là vì công việc, có phải ông ấy là đồng nghiệp của em không? Anh nhớ tạp chí của em không có số này mà nhỉ.” Khóe miệng Âu Cảnh Dật co giật nhẹ: “Lâm Ngôn Thu, anh thực sự không hiểu em.”

Tôi nên nói gì đây? Nói rằng tôi gả cho người đàn ông tôi không yêu, một người đàn ông có thể là cha tôi.

Tôi không thể nói được gì, một tôi như vậy thực sự quá dơ bẩn.

“Anh muốn nghe không? Em có thể nói với anh, nhưng Âu Cảnh Dật, anh phải chuẩn bị tinh thần nhé, em có thể sẽ không phải là em như anh vẫn biết, mỗi người trong chúng ta đều có bí mật, em không cách nào nói ra.” Có thể bởi vì đã thấp thỏm đến cực điểm, nên tôi hiện tại đã chẳng còn sợ gì nữa, không phải kết thúc tồi tệ nhất chỉ là mất anh thôi sao?

Nhiều năm như vậy tôi chẳng thể có được người này, không phải tôi cũng tốt đẹp mà bước tiếp hay sao? Tuy nhiên, tôi không thể ngăn mình khỏi Âu Cảnh Dật, tôi không thể tưởng tượng được nỗi đau đó.

“Lâm Ngôn Thu! Em nói dối!”

Còn chưa kịp nói gì, Âu Cảnh Dật đột nhiên kìm nén giọng nói của mình, khẽ kêu lên, giọng đầy đau đớn.

Mắt anh đỏ hoe, anh nghiến răng nhìn tôi.

“Âu Cảnh Dật, nếu anh muốn biết, em sẽ nói với anh, kể cho anh mọi thứ.” Tôi đã mất hết hy vọng, trái tim tôi đang chịu rất nhiều tổn thương, nhưng tôi phải giả vờ rằng tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì, không có gì, thực sự là chẳng có gì, sau này tôi vẫn sẽ làm điều đó một lần nữa. Ngày không có Âu Cảnh Dật là địa ngục, nhưng cũng không thành vấn đề.

“Đừng nói! Đừng nói gì cả!” Những từ này, Âu Cảnh Dật phải khó khăn lắm mới thốt ra được khỏi miệng, từng từ một, từng từ một đều có cảm giác hung tợn.

Con đường trước mặt tôi tối om, tôi thờ ơ nhìn sang, nghe những lời của Âu Cảnh Dật mà sững sờ một lúc.

Tôi nhìn qua, từ đôi mắt của anh tôi dường như thấy sự muốn lui bước của anh.

“Đây có phải là cách duy nhất để giữ em không? Em có thể ở lại với anh không?” Âu Cảnh Dật ôm tôi nhẹ nhàng, giọng nói đè nén sự đau đớn: “Nhưng sẽ luôn có một ngày, em thực sự thuộc về anh.”

Anh chém đinh chặt sắt nói.

Những lời này khiến tôi rơi vào một vũng lầy, tôi không thể thở, mà vẫn có thể nhìn thấy mặt trời, như thể bạn biết mình sẽ rơi xuống vực thẳm lần nữa, nhưng vẫn sẽ sẵn sàng.

Có lẽ anh đoán được, hoặc có thể anh chỉ sợ nghe sự thật từ tôi.

Tôi ôm anh thật chặt, ôm lấy cả thế giới của mình.

Hận nhất chính là đã gặp nhau muộn? Có lẽ là Chúa đã tạo ra một trò đùa với chúng tôi, khiến tôi yêu anh, nhưng lại khiến mọi thứ tệ hại như vậy.

Âu Cảnh Dật hôn tôi như điên, hoàn toàn khác với hình ảnh dịu dàng trước kia, giống như là trút giận, anh cố tình làm tôi đau, ép tôi, dùng đôi môi tra tấn tôi.

Nhưng lại rất thích thú, tôi muốn tìm sự cân bằng cho phép tôi trở nên quên đi những nỗi đau, tôi phục vụ anh nồng nhiệt, muốn càng nhiều hơn nữa.

Tôi ôm mặt anh, hôn lên mắt anh, sống mũi cao, cằm và cắn một vết cuối cùng trên cổ anh.

Cổ họng anh khẽ di chuyển, anh thở dài: “Lâm Ngôn Thu…”

Mắt anh nhìn xuống, nhuộm đầy màu tình dục.

Chỉ còn tiếng thở hổn hển và kiềm chế rên rỉ của chúng tôi trong xe.

Chúng tôi có thể nhìn thấy nhau trong đôi mắt của đối phương, một đôi mắt chứa đựng đầy tình yêu.

“Lâm Ngôn Thu, sớm hay muộn tôi cũng sẽ chết vì em thôi.” Âu Cảnh Dật cười nhăn nhở, anh là một người không ai bì nổi, vậy mà anh lại nói ra một điều như vậy.

Tôi chỉ gần gũi với cơ thể anh, ngoài ra không làm gì cả. Tôi thích khoảnh khắc này, chúng tôi có thể thẳng thắn đối mặt với nhau, không có bất kỳ sự kiềm chế nào, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể anh, sự nhấp nhô nơi ngực anh. Sự ma sát nhỏ giữa da thịt và sự hình thành của một dòng điện nhỏ khiến chân tay tôi run rẩy.

“Âu Cảnh Dật, khi tất cả chúng ta đều sẵn sàng, hãy để chính em nói cho anh biết tất cả, được không?” Tôi ôm mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, tôi ước tôi có thể thấy được tia hy vọng mình muốn.

Âu Cảnh Dật đang cười, đôi mắt anh gần như vỡ tan vì ý cười, anh khẽ búng nhẹ vào vai tôi, hôn lên khóe miệng tôi, nói: “Được, anh chờ em.”

Anh sẵn sàng chấp nhận lắng nghe chuyện trước đây của tôi, vậy có phải anh cũng sẵn sàng chấp nhận tôi không? Chấp nhận sự lừa dối và bất lực của tôi.

Đôi mắt đẫm lệ nhìn anh chằm chằm, tôi thực sự không muốn rơi nước mắt đâu, tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới mất.

“Âu Cảnh Dật, cảm ơn anh, rất cảm ơn anh.” Tôi ôm lấy cổ anh, hôn thật mạnh.

Chúng tôi trần truồng, ôm nhau, hôn nhau, rồi bước sâu vào cuộc sống của nhau.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Long Quy Nhất Quyết