Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 24: Em Ly Hôn Đi, Anh Sẽ Kết Hôn Với Em.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 24: EM LY HÔN ĐI, ANH SẼ KẾT HÔN VỚI EM.

Tâm trí tôi không rõ ràng lắm, có lẽ tôi bị ảo giác, tôi thế mà lại thấy Âu Cảnh Dật.

Anh dường như đang bước về phía tôi, giống như một anh hùng từ trên trời rơi xuống.

“Lâm Ngôn Thu! Em ổn không, anh ở đây! Em nhìn anh đi.”

Cổ tôi dường như đột ngột được thả lỏng, tôi mở to mắt kinh ngạc.

Đây không phải là một giấc mơ, đấy thực sự là Âu Cảnh Dật!

Anh ôm lấy tôi, khuôn mặt đầy lo lắng.

Sức sống được phục hồi, cơ thể tôi cảm thấy thật ấm áp, anh đang ôm tôi, sưởi ấm tôi bằng thân nhiệt của anh, cho tôi biết tôi đã sống lại lần nữa, tôi có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt của Âu Cảnh Dật.

“Âu Cảnh Dật có thực sự là anh không? Em đang mơ sao?” Tôi bối rối đưa tay ra, muốn anh ôm tôi.

Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, giữ tôi trong lòng.

“Lâm Ngôn Thu, em nói dối!” Anh cố giấu những giọt nước mắt sắp rơi ra, nhìn tôi với sự đau khổ và oán giận.

Tôi chạm vào mặt anh: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Chết tiệt! Hóa ra anh là người tình của con khốn này! Sao anh dám đến nhà chúng tôi, anh chết tiệt!” Trương Trạch Minh bị hai người ép đến mức phải đứng chửi thề ở đó.

“Trước mặt tôi cô còn dám dụ dỗ đàn ông khác thế này, Lâm Ngôn Thu, cô sinh ra đã là một con điếm rồi!”

Mắt của Âu Cảnh Dật lập tức bị che mờ lại.

“Tôi nghĩ anh đang không muốn sống nữa!” Âu Cảnh Dật lạnh lùng nhìn sang ông, rồi đặt tôi lên ghế sofa: “Ngoan, anh giúp em giải quyết mọi thứ.”

Lúc này tôi vẫn còn mơ màng, nhưng tôi tập trung mọi ánh mắt vào người đàn ông này.

Nhưng sự bối rối, tự trách và những cảm xúc khác đang dâng lên trong lòng tôi.

Âu Cảnh Dật chắc chắn đã biết tôi và Trương Trạch Minh là vợ chồng, tôi là người phụ nữ không trong sạch.

Tôi nhìn Âu Cảnh Dật quay lại, đi về phía Trương Trạch Minh đang la mắng.

“Âu thiếu gia, anh cũng là người có mặt mũi, thế mà anh lại đi yêu phần đồ chơi còn sót lại của người ta nhiều như vậy, cô ta cùng lắm chỉ là một chiếc giày bị hỏng thôi! Từ lâu không biết có bao nhiêu người đàn ông bị cô ta quyến rũ rồi! Anh không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người thứ hai! Ahaha, nhưng cô ta là vợ của tôi, anh muốn lấy cũng lấy không được! Haha!”

Trương Trạch Minh đang nói những lời vô nghĩa, tôi đau đến mức chết đi sống lại.

“Em không có thế! Em không có thế!” Tôi giải thích với giọng khàn khàn.

Âu Cảnh Dật nhấc chân đá vào miệng Trương Trạch Minh.

“A——” Một tiếng hét kêu thảm vang lên.

Âu Cảnh Dật cũng không dừng lại, thay vào đó, anh đá từ chân này sang chân kia, máu chảy ra từ miệng trộn lẫn với những chiếc răng bị gãy.

“A—— đừng—— Âu—— Âu thiếu gia——” Giọng nói sợ hãi của Trương Trạch Minh xen lẫn với sự van xin.

“Âu Cảnh Dật, dừng lại đi.” Tôi sợ ông ta sẽ chết mất.

Âu Cảnh Dật dừng lại, nhìn tôi khó tin: “Em lại đi cầu xin cho ông ta?”

“Haha, haha, dù thế nào, cô ta cũng là vợ tôi mà! Vợ của tôi đấy! Anh nhìn cô ta đang đau khổ vì tôi kìa, anh có cùng với cô ấy trong một sổ hộ khẩu, mỗi ngày ngủ trên một chiếc giường với cô ấy không? Anh có thân mật như chúng tôi không? Ahaha!” Miệng Trương Trạch Minh đầy máu, nhưng ông ta vẫn mỉm cười từ hào, nói với Âu Cảnh Dật.

“Nếu anh đánh chết ông ta sẽ không tốt cho anh.” Tôi nhanh chóng giải thích.

Tôi sợ Âu Cảnh Dật sẽ hiểu lầm tôi, Trương Trạch Minh dù có chết tôi cũng chả buồn nhìn, nhưng tôi sợ Âu Cảnh Dật chọc vào những chuyện lộn xộn này sẽ dẫn đến những chuyện không hay, anh không phải người như chúng tôi.

“Thực ra em đang thương xót tôi đấy thôi, bởi vì em biết tôi là trụ cột của gia đình em, em yêu tôi nhiều như thế nào, nếu không thì lúc đó sao em có thể cưới tôi chứ!” Cái nhìn kinh tởm của Trương Trạch Minh thật khiến tôi muốn trở nên xấu xa.

“Trương Trạch Minh, nếu một ngày nào đó ông chết, tôi chắc chắn sẽ đốt pháo ăn mừng.” Tôi nhìn ông dữ tợn.

Khuôn mặt Âu Cảnh Dật cũng được cải thiện hơn.

“Tuy nhiên, ngay cả khi tôi chết, em vẫn sẽ là góa phụ của Trương Trạch Minh tôi, em hiểu không? Em là vợ tôi! Em và Âu thiếu gia là gian phu dâm phụ! Thiên lý nan dung! Haha! Haha! Hai người sẽ sống không yên đâu! Mọi người sẽ phỉ nhổ hai người!” Trên khuôn mặt Trương Trạch Minh ông toàn là nụ cười xấu xa, trông rất diễu võ giương oai, rằng chúng tôi không thể làm gì được ông.

“Tôi sẽ để hai người ly hôn, lo mà chờ đi.” Âu Cảnh Dật lạnh lùng nhìn anh: “Ông nghĩ điều này khó khăn với tôi sao? Bao gồm cả nhà họ Trương của ông, tôi cũng có thể làm nó biến mất hoàn toàn.” Khuôn mặt của Âu Cảnh Dật thật khó coi, đôi mắt anh lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Trương Trạch Minh không quan tâm: “Vậy hỏi thử Lâm Ngôn Thu xem cô ta có muốn ly hôn với tôi không! Gia đình cô ta sẽ để cô ta ly dị với tôi sao? Hỏi lại cô ta xem, tại sao cô ta lại gả cho tôi? Anh hỏi cô ta đi! Cô ta cưới tôi vì cô ta yêu tôi, nhưng giờ cô ta không còn yêu tôi nữa, Lâm Ngôn Thu là một con bitch thay đổi thất thường!”

“Em không có thế! Em không có yêu ông ta! Chưa bao giờ!” Tôi lo lắng biện minh.

“Cô nghĩ sẽ có người tin lời cô nói sao? Gia đình cô suốt ngày nịnh bợ tôi, cô nôn nóng gả cho tôi vì gì thì cô cũng biết, gia đình cô thật kinh tởm!” Trương Trạch Minh giống như một kẻ mất trí.

Tôi bất lực nhìn Âu Cảnh Dật: “Không, em không phải.”

Trong mắt bất cứ ai, chuyện tôi gả cho ông ta là một chuyện khó mà tin được, chắc chắn là vì tiền, hám làm giàu là lạc ấn trên người tôi, nhưng Trương Trạch Minh nói tôi thích ông ta, haha, tôi thà để mọi người nghĩ tôi như một người phụ nữ hám tiền còn hơn.

“Chuyện trước đây thì anh không quan tâm, miễn là bây giờ em ly dị với ông ta đi.” Âu Cảnh Dật thở ra nhè nhẹ: “Em ly hôn đi, ở lại bên cạnh anh.”

Đôi mắt anh sâu thẳm và du dương, cầu xin tôi lãnh liệt.

Nhưng tôi không thể.

Lý do tại sao tôi kết hôn với Trương Trạch Minh cũng là lý do tại sao chúng tôi không thể ly hôn.

Ông đã nắm giữ sự sống của gia đình tôi, nhưng tôi không biết đó là gì, tôi chỉ có thể kết hôn với ông, tôi bị ông hành hạ, cảm giác bất lực chính là cảm giác sống không bằng chết như thế.

“Em có thể ly dị với tôi sao? Sao em dám làm thế được!” Trương Trạch Minh hét lên ngạo nghễ.

Tôi không dám nhìn vào vẻ thất vọng của Âu Cảnh Dật, tôi chỉ có thể cúi đầu xuống: “Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi.”

Tôi không thể ly hôn, trong nhà sẽ lật trời mất.

“Ha.” Âu Cảnh Dật cười khẩy, một nét mặt buồn bã mà trước đây tôi chưa từng thấy, anh thậm chí không dám tin vào điều đó mà hỏi lại lần nữa: “Em không thực sự muốn ở bên anh sao? Chỉ cần em ly hôn với ông ta, anh sẽ cưới em.”

Tôi ghì chặt lấy bản thân mình, mới không để câu nói đã chạm đến miệng mình phát ra.

“Âu Cảnh Dật, xin lỗi, em thực sự không thể ly dị với ông ấy, xin lỗi.” Cánh tay bị chính tôi bóp đến chảy máu, nhưng nó làm sao đau bằng trái tim tôi.

Suốt ba năm kết hôn với Trương Trạch Minh, tôi đã suy nghĩ về khoảnh khắc ly hôn với ông ấy, nhưng tôi biết ý nghĩa của cái gọi là thân bất do kỷ, tôi không thể sống cho chính mình, tôi có gia đình, cha mẹ, và anh chị em.

Từ lâu lắm rồi tôi đã không còn là chính mình, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

“Ahaha! Anh đã nghe chưa, Âu đại thiếu gia! Anh xem, người phụ nữ này giả dối thế đấy, cô ta câu dẫn anh, cô ta ôm anh, nhưng thực ra, cô ta vẫn chỉ có tôi trong tim! Gian thế đấy!” Mặc dù Trương Trạch Minh đang nói tầm phào, nhưng tôi không còn khả năng biện minh được nữa rồi.

Vì sẽ không một ai tin lời tôi nói.

“Lâm Ngôn Thu, bất kể ông ta nói gì, anh cũng không tin, anh tin em thực sự không thích chồng em, anh đang chờ câu trả lời của em.” Âu Cảnh Dật ngẩng cao cổ, vẫn tự hào nói.

“Lâm Ngôn Thu, anh chỉ tin tưởng em.” Ánh mắt của Âu Cảnh Dật dừng lại nơi tôi rất lâu.

Đôi mắt anh làm tan nát trái tim tôi, anh đau khổ, nhưng anh vẫn giữ niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng, anh muốn tin tôi, trong mắt anh không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, nhưng tôi biết anh không chắc lắm.

“Em chưa bao giờ yêu Trương Trạch Minh, em phải gả cho ông ta vì một việc.” Tôi nói.

Câu này chắc chắn sẽ khiến Trương Trạch Minh tức giận, ông hét lên: “Tôi muốn thấy cuối cùng rồi sẽ xảy ra gì với đôi gian phu dâm phụ các người!” Trương Trạch Minh đứng ở đỉnh cao của đạo đức, ông nhìn xuống chúng tôi, xử phạt chúng tôi.

“Ông sẽ thấy cuộc sống bên nhau hạnh phúc của chúng tôi, sau này xin hãy chúc phúc cho chúng tôi, nếu tôi thấy ông dám chạm vào một ngón tay của Lâm Ngôn Thu lần nữa, tôi sẽ cắt đứt toàn bộ bàn tay của ông! Âu Cảnh Dật tôi nói được làm được!” Đôi mắt của Âu Cảnh Dật phát sáng dữ tợn, sự u ám bao phủ anh.

Trương Trạch Minh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói nữa.

Âu Cảnh Dật ôm tôi xuống cầu thang, anh không sợ người khác nhìn thấy, anh không quan tâm, nhưng anh bị hàng xóm của tôi bao quanh.

Họ chỉ vào tôi, thì thầm.

“Người đàn ông này là ai, khụ khụ.”

“Xấu hổ làm sao, từ nãy tôi đã nghe họ cãi nhau.”

Toàn là những câu ý vị thâm trường.

“Anh muốn hủy hoại toàn bộ danh tiếng của em, rồi không ai còn hỏi đến em nữa, anh sẽ cưới em.” Âu Cảnh Dật liếc nhìn mọi người, ánh mắt như con dao lạnh lùng của anh khiến người ta im bặt.

Âu Cảnh Dật đưa tôi vào một biệt thự ở vùng ngoại ô của anh, bảo người tập trung chăm sóc tôi.

Mẹ tôi gọi điện thoại liên tục, nhưng tôi không trả lời, tôi biết mục đích cuộc gọi của bà là gì, tôi nghĩ hẳn là đang có một mớ hỗn độn ở nhà, gã điên Trương Trạch Minh kia sao có thể không thêm mắm dặm muối chứ.

Âu Cảnh Dật biến mất suốt mấy ngày, tôi xin nghỉ phép khỏi tòa soạn, mỗi ngày đều ở nhà anh, cảm thấy ngày càng khó chịu.

Tôi và Âu Cảnh Dật như thế này là sao?

Tôi suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng thấy đau đớn, tôi không thể tìm ra giải pháp, làm sao tôi mới có thể ở lại bên cạnh Âu Cảnh Dật, làm sao để tôi có thể nhận được sự chấp thuận của bố mẹ mà ly hôn với Trương Trạch Minh.

Tôi thực sự muốn phát điên.

Đêm khuya, cuối cùng anh cũng về, nhưng người anh đầy mùi rượu.

Vài ngày không gặp, anh trở nên vừa suy đồi lại tiều tụy, đôi mắt anh đỏ ngầu.

Anh đi về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, đầy uất ức.

“Lâm Ngôn Thu, em nghĩ tôi gì? Tôi là gì của em?” Anh bổ nhào vào người tôi, cắn tôi đau đớn.

Anh bắt đầu xé quần áo của tôi như điên, chất vấn tôi hết lần này đến lần khác: “Lâm Ngôn Thu! Em nghĩ tôi là gì! Em nói đi!”

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết