Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 28: Là Sống Hay Chết, Đều Do Số Mệnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 28: LÀ SỐNG HAY CHẾT, ĐỀU DO SỐ MỆNH

Tôi nhắm mắt lại, an tâm chui vào lòng anh, Âu Cảnh Dật, anh luôn xuất hiện vào lúc tôi luống cuống nhất.

Cả nhóm người nổ tung trong thoáng chốc.

"Anh Âu, Âu gia có biết quan hệ của hai người không? Sẽ cho phép anh quen với một người như vậy chứ?

"Nghe nói ông Âu định liên hôn Âu gia và Cung gia, đây có phải sự thật không? Vậy cô Lâm Ngôn Thu sẽ có thân phận như thế nào? Tình nhân sao?"

Nhưng mỗi câu nói của họ tại sao lại nghe rõ ràng như vậy?

"Xin lỗi, làm em bị liên lụy rồi." Âu Cảnh Dật nói.

Xe đã rời khỏi nơi rắc rối vừa rồi.

Tôi ủ rũ lắc lắc đầu, cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, toàn thế giới đều chửi rủa tôi, viết về tôi thật lăng loàn, hoàn toàn như một kỹ nữ.

“Em yên tâm, những lời đánh giá này sẽ biến mất ngay lập tức, đến lúc đó một chữ cũng không còn.” Âu Cảnh Dật an ủi tôi, xoa xoa đầu tôi.

Nhưng điều này sao có thể trách anh? Là tôi tìm tới anh trước, cùng là tôi yêu anh trước, đều là sai lầm của tôi.

“Cảnh Dật, anh cho em xuống ở đầu ngõ trước, em về trước.” Tôi ủ rũ nói.

Âu Cảnh Dật khó khăn nhìn tôi một cái, nói: “Nhà em, có thể cũng đang bị truyền thông bao vây.”

“A.” Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.

Là Trương Trạch Minh sao? Ông đang báo thù tôi sao?

“Lâm Ngôn Thu, em nhìn anh!” Âu Cảnh Dật lo sợ nắm vai cô, hướng mắt cô về phía anh.

Anh lo sợ và bất an như vậy.

“Anh xin em, đừng vì điều này mà từ bỏ tình yêu của chúng ta, cầu xin em, chuyện này chỉ là nhạc đệm mà thôi, chúng ta sau này sẽ ngày càng tốt hơn.” Ánh mắt ánh da diết như vậy.

Tôi hối hận sao? Hình như có chút, nhưng không phải hối hận vì đã yêu Âu Cảnh Dật, mà là không thể xử lý xong tất cả rồi mới nói yêu anh.

Tôi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh: “Đừng sợ, em sẽ không như vậy, nhưng em cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh, cũng làm cho việc này lắng xuống, có lẽ, sau này sẽ có cách giải quyết tốt hơn, anh nói có phải không?”

Trong không gian chật hẹp trong xe này, giây phút thân mật và an nhiên này làm tôi không nỡ.

Âu Cảnh Dật ôm tôi nói lặp đi lặp lại anh yêu em, anh yêu em.

Anh yêu, em cũng yêu anh, nhưng chúng ta sinh ra không đúng lúc, em cũng không thể gặp được anh ở khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, đó là tiếc nuối của em trong cuộc đời này.

Quả thật có đầy người trước cửa ngõ khu nhà tôi, tôi chỉ đành lén lút đi vào từ cửa sau.

Đi vào nhà mình giống như một tên trộm.

Cả nhà đều có mặt.

Không ai nói chuyện, lúc tôi vào cửa họ đều nhìn về phía tôi.

Mẹ đã khóc, vệt nước mắt rõ ràng trên mặt đã nói rõ tất cả.

Bà nhìn tôi một cái xong không quay đi: “Nhà chúng tôi không có con gái như cô! Bây giờ hay rồi, tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ lăng loàn rồi! Cô không cần thể diện cũng làm cho nhà chúng tôi không ngẩng đầu lên nổi! Cô kêu chúng tôi sau này làm sao sống đây!”

Căn phòng kéo rèm, chỉ có ánh đèn u ám trên đỉnh đầu, có thể là ánh sáng quá sáng, họ đều không dám bật, cảm thấy quá sáng, không chỗ nào để trốn, điều xấu xa cũng không có chỗ để che giấu.

“Chị, chị có biết tất cả người trong trường đều chửi chị, nói em có người chị như vậy, em cũng không phải thứ gì tốt.” Em gái Lâm Ngôn Lăng ủy khuất lẩm bẩm.

“Xin lỗi.” Tôi áy náy đứng trước mặt họ, như một tội nhân.

“Gia đình như Âu gia, chúng ta không với tới, con cùng Trạch Minh sống thật tốt đi, con nghĩ cách một chút, ngày sau này nên sống như thế nào!” Mẹ luôn khóc.

Ba hút hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác.

Nhà chúng tôi giống như sụp đổ chỉ trong thoáng chốc.

“Con hiện tại đã biết cái gì là lời người đáng sợ rồi chứ! Trước đây nói con không nghe! Bây giờ hay rồi, toàn thế giới đều biết chuyện xấu của con!”

Đúng, toàn thế giới đều biết chuyện xấu của tôi rồi, nhưng toàn thế giới cũng biết, tôi yêu Âu Cảnh Dật, anh ấy cũng yêu tôi.

Nhưng người nhà là uy hiếp của tôi, cũng là đường ranh giới của tôi, tôi không thể vì thỏa mãn mong muốn của mình mà làm liên lụy họ.

Sau này tôi phải làm thế nào đây?

Có lẽ là Âu Cảnh Dật đang ép xuống dư luận, bài văn trên mạng đã bị xóa đi nhanh chóng, truyền thông bao vây dưới lầu cũng bỏ đi, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng tôi biết chuyện này mang lại ảnh hưởng như thế nào cho người nhà tôi.

Mẹ không còn ra ngoài nhảy quảng trường nữa, bố cũng không đến công ty thơ họa nữa, em gái mỗi lần về nhà đều lén khóc, em trai không nói gì, nhưng tôi biết nó cũng chịu đựng rất nhiều.

Tôi đột nhiên rơi vào một loại lo âu, tôi muốn gặp Âu Cảnh Dật, nhưng tôi lại sợ gặp Âu Cảnh Dật, tôi muốn ở cùng anh, nhưng tôi lại không thể để người nhà bị khinh thường, giống như tôi trong thoáng chốc đã đi vào ngõ cụt, không có lối thoát.

Tôi bắt đầu mất ngủ, mỗi đêm đều uống rất nhiều thuốc an thần, nhưng tôi vẫn mở mắt nhìn trần nhà cả đêm như cũ.

Làm sao sống những ngày như vậy? Tôi đè nén nỗi nhớ Âu Cảnh Dật, từ chối gặp anh, giống như như vậy tôi mới sẽ cảm thấy cân bằng hơn một chút, trong nhà chịu khổ vì tôi, tôi làm sao có thể sống vui vẻ được!

Trương Trạch Minh xuất hiện, vừa đúng lúc.

“Mẹ, bố, con đến đón Tiểu Thu về.” Trương Trạch Minh vẫn giả bộ dáng vẻ tuân thủ bổn phận.

Mẹ cảm kích rơi nước mắt: “Được, được, mẹ kêu Tiểu Thu thu dọn về với con.”

“Tiểu Thu có lỗi với con, con tha thứ cho nó.” Bố cười ngượng ngùng, kéo ông ta ngồi xuống.

Tôi đứng yên một chỗ nhìn anh ta, nhịn không được chán ghét.

“Ông cút đi!” Tôi chỉ vào Trương Trạch Minh nói.

Người này đạo đức giả đến đáng sợ, chuyện này không chừng là anh ta làm, đợi sóng gió đi qua, mới độ lượng tiếp nhận tôi, làm cho mọi người trong nhà cảm kích anh ta, nhưng dù tôi chết cũng không muốn sống cùng anh ta nữa.

“Tiểu Thu!” Bồ tức giận hét lên cảnh cáo tôi.

Mẹ đã đem đồ của tôi thu dọn xong xách ra: “Con sao còn chưa nhìn rõ? Mau về nhà sống thật tốt với Trạch Minh có biết không? Con có còn muốn cái nhà này sống yên ổn không?”

Tôi thờ ơ.

Trương Trạch Minh đứng dậy, dùng giọng nói mà ông ta cho là ôn hòa để gọi tôi: “Tiểu Thu.”

Tôi nhíu mày.Tôi biết ông ta lại bắt đầu diễn rồi.

Ông ta giả bộ thâm tình: “Tiểu Thu, anh biết em bị dụ dỗ, không sao cả, anh sẽ không để ý, người khác nói gì anh cũng không bận tâm. Chỉ cần em có để hồi tâm chuyển ý sống thật tốt với anh, anh sẽ không đối xử với em như trước đây nữa, em về nhà với anh đi.”

“Trước đây ông đối xử với tôi như thế nào, trong lòng ông biết rõ, đánh tôi giống như trước đây sao? Ha ha.” Cô cười lạnh nhìn anh: “Đừng giả bộ nữa, quá kinh tởm.”

“Tiểu Thu, sao con lại có thể nói vậy? Trạch Minh nó có thể không để ý chút nào, đã là rất khó rồi biết không? Con đừng không biết tốt xấu!” Mẹ vĩnh viễn luôn đứng về phía Trương Trạch Minh, bất kể cô nói gì bà cũng không tin.

“Con không cần ông ta không để ý! Ông ta tốt nhất để ý rồi nhanh chóng đuổi con ra khỏi nhà ông ta!” Tôi kích động hét lên.

Những lời này đã đè nén trong lòng khiến tôi không thở nổi, tôi kích động hít thở gấp gáp, phẫn hận nhìn họ.

“Tiểu Thu, hôm nay con đừng nói gì cả, con về nhà với Trạch Minh là được rồi! Nếu không bố sẽ không có đứa con gái như con!” Bố giận đến thân thể run rẩy, đôi mắt đỏ lên.

Trương Trạch Minh cẩn thận đi về phía trước một bước, muốn kéo tay tôi, tôi vung ra.

“Về nhà với anh đi.”

Người nhà đang cầu xin tôi, bố mẹ tôi nhìn tôi một cách đáng thương.

“Được, tôi sẽ cho các người một đáp án thỏa mãn.”

Tôi về phòng lấy hộ chiếu từ ngăn kéo cho vào túi.

“Đi thôi.” Tôi xách hành lý ra đi không quay đầu lại.

Bố mẹ thở phào nhẹ nhõm, gọi tên tôi phía sau, căn dặn tôi, phải sống thật tốt với Trạch Minh.

Tôi ngồi lên xe, Trương Trạch Minh rất đắc ý.

“Em đời này đừng mong thoát khỏi tôi.” Ông ta cười tà ác, hoàn toàn khác với trước đó.

Tôi chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái.

Bố mẹ đang ở ngoài xe nhìn tôi, Trương Trạch Minh trưng ra khuôn mặt tươi cười vẫy tay với họ.

Tôi quay đầu sang, nhìn họ.

Dáng vẻ của họ, tôi phải nhớ mới được.

Xe chạy đi, rời xa ánh mắt của bố mẹ.

“Dừng xe!” Tôi đột nhiên kêu lên.

Trương Trạch Minh trừng cảnh cáo tôi: “Em muốn làm gì!”

“Tôi muốn ông dừng xe!” Tôi bất chấp giằng vô lăng.

Trương Trạch Minh gấp gáp, nắm chặt vô lăng: “Lâm Ngôn Thu em điên rồi à!”

Xe quẹo tới quẹo lui trên đường, thấy sắp tông vào xe phía trước, Trương Trạch Minh hết cách, đành thắng xe lại.

Cảnh sát giao thông đi đến, tôi thừa cơ hội mở cửa xe xách đồ của mình chạy đi.

Trương Trạch Minh bị cảnh sát giao thông giữ lại sau lưng, tôi liền bắt taxi ngồi lên đi.

Tôi sẽ không quay về chỗ của Trương Trạch Minh nữa.

Tôi gọi điện thoại cho chủ biên trên xe, chủ biên rất ngoài ý muốn.

“Em muốn đi công tác, đi làm ký giả chiến trường.” Tôi nói.

Trước đây tòa soạn có dự định phái ký giả sang nước S, nhưng vẫn luôn không có người thích hợp, hơn nữa ở đó quá nguy hiểm, phần tử khung bố hoành hành, giết chết rất nhiều ký giả và con tin.

Chủ biên sững sợ, chị nghĩ một lát rồi nói: “Quá nguy hiểm rồi, em cần suy nghĩ kỹ, đây không phải là việc đùa.”

“Em đã chuẩn bị xong rồi, cho em đi đi.” Tôi kiên định nói.

Chủ biên trầm tư: “Tôi biết gần đây em có xảy ra một số chuyện, nhưng em phải chịu trách nhiệm với chính mình, đừng kích động nhất thời.”

“Không có, em muốn đi tôi luyện.” Câu này là giả.

“Chuyện này em đã thương lượng với trong nhà chưa? Chúng ta chết bao nhiêu người đồng hành người khác không biết, em còn không biết sao? Em đừng nhất thời nghĩ không thông.” Chủ biên tận tình khuyên bảo cô.

Tôi nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Chủ biên, em đã quyết tâm rồi, chị thành toàn cho em đi.”

Cuối cùng chủ biên chỉ đành đồng ý: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho em.”

Đi làm ký giả chiến trường, kết quả là sống hay chết không ai biết, tôi nghĩ, nếu có chuyện không thể giải quyết, vậy giao cho ông trời đi.

Nếu tôi có thể sống quay về, vậy ông trời nhất định thương xót tôi, muốn cho tôi cơ hội sống, vậy tôi sẽ không thỏa hiệp nữa, cũng không lãng phí sinh mạng của mình, tôi muốn làm chính mình và muốn sống với người mình yêu.

Nếu tôi chết, vậy chứng minh tình yêu của tôi là sai, tôi và Âu Cảnh Dật cũng là sai, vậy chết là sự trừng phạt dành cho tôi.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Nguyên Võ Đế