Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 29: Triền Miên Cuối Cùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 29: TRIỀN MIÊN CUỐI CÙNG

Trước khi đi tôi muốn gặp Âu Cảnh Dật một lần, có lẽ đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi.

Lúc tôi nhận ra vấn đề này, tôi đã không còn bi thương chút nào, cũng không hối hận đã yêu Âu Cảnh Dật chút nào, điều duy nhất làm tôi buồn chính là không thể ở cùng anh nữa.

Thật ra có rất nhiều chuyện chúng tôi không thể làm chủ, chỉ có thể tiếp nhận nó một cách bị động, người nhà là ràng buộc và ký thác của tôi, là thứ tôi vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ.

Tôi phó mặc toàn bộ tương lai của mình cho vận mệnh, ở nơi chiến trường loạn lạc đó, tôi hy vọng mình có thể thực sự nhận thức rõ hiện thực, cũng để ông trời cho mình một đáp án.

Tôi nói cho tài xế biết địa chỉ nhà ở ngoại thành của Âu Cảnh Dật, trên đường tôi lại rất bình tĩnh, không nghĩ gì cả, cũng không nghĩ đây là phải là lần gặp mặt cuối cùng không, chính là muốn gặp anh ấy một lần nữa, như vậy cuộc đời của tôi đã thỏa mãn rồi.

Âu Cảnh Dật rất bất ngờ với sự xuất hiện của tôi, lúc mở cửa, anh chạy vội tới, về phía tôi.

“Sao em lại đến!” Giọng nói và biểu cảm của anh tràn ngập vui mừng.

Tôi giơ tay, nũng nịu: “Ôm em đi.”

Đây là thế ngoại đào viên của chúng tôi, tôi có thể cùng anh không ngại ngùng gì.

Ánh mắt Âu Cảnh Dật vui vẻ phát sáng, ôm chặt tôi, tôi nép vào cô anh hít thở mùi hương của anh, mùi thuốc lá nồng nặc.

Cơ bắp rắn chắc, anh đang đỡ tôi.

“Đi thôi, anh dẫn em về nhà!”

Ánh mặt trời chiếu rọi cả sân, cảm giác ấm áp, đóa hoa nở rộ, hình như đây chính là hạnh phúc.

Tôi lưu luyến khoảnh khắc này, tận hưởng thời khắc cuối cùng ở cùng anh.

“Đi nào!” Anh ôm tôi chạy từng bước lên lầu.

Chúng tôi ôm nhau ở ban công thật to, từ chỗ này có thể nhìn thấy toàn sân, cũng có thể nhìn thấy bầu trời hoàng hôn ráng đỏ.

Ráng chiều thiêu đốt nửa bầu trời, rặng mây hồng viền vàng, tôi quay đầu, thấy trong ánh mắt cười của Âu Cảnh Dật tràn đầy hình ảnh mây bay.

Giờ phút này, tôi rất muốn hôn anh.

Hôn mắt anh, mi anh, cả mũi anh, sau đó là đôi môi mỏng của anh.

Răng môi kề sát, thân thể gần gũi, trở thành người thân thiết không có khoảng cách với anh.

Đáy mắt anh có ánh sáng của các vì tinh tú, cũng có tôi.

"Anh muốn em." Âu Cảnh Dật thở hổn hển, đặt cô lên lan can.

Cô chầm chậm cởi quần áo, thản nhiên trước mặt anh.

Hô hấp của Âu Cảnh Dật không ổn định, ánh mắt u ám, ép lên người cô.

Anh ấm áp hôn toàn thân cô, cô run rẩy, gọi tên anh.

Linh hồn và thể xác chúng tôi hòa hợp biết bao, tôi nhìn ngoài cửa sổ, lúc này rằng chiều đã biến mất, chỉ còn lại viền vàng nhạt, treo trên bầu trời, màn đêm sắp buống xuống rồi.

Tôi nắm chặt mắt, không để nước mắt mình chảy ra.

Âu Cảnh Dật, chúng ta từ biệt ở đây, nếu em có thể sống quay về, em nhất định sẽ ở cùng anh, sẽ không chia tay nữa.

Mấy ngày nay chúng tôi ở cùng nhau như một đôi tình nhân bình thường, cùng nhau đi siêu thị, mua thức ăn mà chúng tôi thích, làm bữa tối thịnh soạn, đút cho nhau ăn, đút đút liền đút lên giường.

"Anh thấy chúng ta như thế này thật tốt." Mười ngón tay Âu Cảnh Dật và tôi đan chặt với nhau, tôi nhìn bóng trên tường, dáng vẻ dính nhau không rời của chúng tôi.

Tôi thất thần, hoang mang nói: "Đúng a."

"Chúng ta thế này cả đời đi." Âu Cảnh Dật đột nhiên ngẩng dậy, thân thể chống phía trước tôi, cúi đầu nhìn tôi.

Anh nói chân thành: "Lâm Ngôn Thu, anh muốn lấy em."

Trong lòng tôi nhói lên ngoài ý muốn, đau đớn.

Tôi hôn hôn khóe môi anh: " Anh muốn cầu hôn sao? Quá không chính thức rồi. Mọi người đều nói lời nói trên giường của đàn ông không thể tin."

"Vậy anh trịnh trọng nói em sẽ gả cho anh sao?" Âu Cảnh Dật nói, đôi mắt như vì sao lấp lánh: "Nếu anh cầu hôn em long trọng, em sẽ gả cho anh chứ?"

Sẽ, Âu Cảnh Dật anh biết không, cho dù không có hoa tươi và nến, không có bất cứ gì lãng mạn, chỉ cần là anh, em muốn gả cho anh.

Nhưng mà, em không có tư cách đó.

Tôi ôm chặt anh, nói: "Em yêu anh."

Tôi không trả lời trực tiếp, vì tôi không muốn lừa anh, cũng không muốn anh buồn, nhưng tôi muốn anh biết lòng tôi, tôi thích anh, yêu anh.

"Lâm Ngôn Thu, gả cho anh!"

Anh hét lên điên cuồng, cao hứng ôm tôi lăn vòng vòng lên chiếc giường lớn mềm mại.

Tôi lại vui vẻ như vậy, cũng buồn bã như vậy, Âu Cảnh Dật, xin lỗi anh.

Chủ biên nói với tôi đã làm xong rồi, kiểm chứng cũng rất thuận lợi, chỉ cần tôi chuẩn bị thật tốt là có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Tôi trả lời: "Vậy ngày mai đi."

Nếu kéo thời gian càng dài, tôi sợ tôi càng không có dũng khí rời khỏi Âu Cảnh Dật.

Tôi lén rời khỏi Âu Cảnh Dật, anh thần bí ra cửa nói lát nữa sẽ cho tôi sự kinh ngạc.

Tôi nhìn anh, trong lòng chua xót muốn khóc, nhưng tôi lại cười, nói: "Được. Em đợi anh."

Tôi vĩnh viễn đều không đợi được, xin lỗi Âu Cảnh Dật, em lại lừa anh.

Hành lý rất dễ thu xếp, tôi chỉ có chút đồ như vậy, xách xuống lầu, đứng trong sân nhìn rất lâu.

Nơi đây có ký ức đẹp đẽ nhất của tôi, tôi nhìn thật nghiêm túc, muốn đem chúng in vào trong đầu.

Mỗi chỗ nơi đây đều khắc ghi dấu ấn của tôi, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa, giống như Âu Cảnh Dật, tôi trong lòng anh cũng không thể xóa nhòa.

Đủ rồi.

Tôi lưu luyến nhìn lần cuối, bước lên taxi.

"Đi sân bay." Tôi nói những chữ này thật gian nan.

Nhắm mắt, không nhìn nữa, cũng không dám nhìn từng chỗ nơi đây.

Xe đưa tôi đi thật xa, cũng đem tôi rời khỏi người tôi yêu nhất.

Trong sân bay người đến người đi, chỉ có mình tôi cô đơn, tôi yên lặng chờ đợi check in.

Điện thoại rung, là Âu Cảnh Dật gọi.

Nhưng tôi không dám nhận, nhìn tên anh trên màn hình không ngừng chớp, ánh mắt trong thoáng chốc mơ hồ.

Điện thoại tối đi, lại sáng, cho đến thật lâu sau Âu Cảnh Dật mới từ bỏ.

Tiếp theo là từng tin nhắn một.

"Lâm Ngôn Thu, em đi đâu? Sao em không nghe điện thoại?"

"Em về đó trước rồi? Em có thể quay lại thăm anh nữa không? Anh có chuyện nói với em!"

"Anh đợi em, anh nói hôm nay có bất ngờ muốn nói với em! Lâm Cảnh Thu em quay lại có được không?"

"Em xem, anh đã chuẩn bị xong rồi. em quay lại đi, em gả cho anh có được không?"

Là một tấm hình, trên bến toàn là hoa hồng và bong bóng, một chiếc du thuyền dừng bên bờ.

Anh nói muốn cho tôi một lời cầu hôn long trọng, anh làm được, nhưng tôi lại đi rồi.

"Em bằng lòng! Em bằng lòng!" Rất muốn rằng anh đã cầu hôn em, anh lúc này đứng trước mặt em.

Tôi che miệng mình, kiềm chế mình hét ra mấy chữ đó, sau đó ôm bản thân khóc ra tiếng.

Check in, kiểm tra an toàn, lên máy bay, toàn bộ quá trình tôi đều mê mang, không biết mình muốn làm gì, làm sao mới có thể không buồn như vậy.

Cho tới trước lúc máy bay cất cánh, tôi mới dời anh mắt khỏi bức hình đó, tắt máy.

Máy bay cất cánh rồi, tiếng vang ầm ầm phá hủy tất cả mộng ước của tôi.

Tôi cho rằng cả đườn mình sẽ rất khó chịu, nhưng tôi lại ngủ, trong mơ đều là Âu Cảnh Dật, anh đang cười, anh đang ôm tôi, hôn tôi.

Cho tới lúc tiếp viên hàng không đánh thức tôi dậy, lễ phép nhắc nhở tôi: "Máy bay sắp hạ cánh rồi." Cô ấy cười với tôi, đặt khăn giấy trong tay tôi.

Tôi sờ sờ mặt, khuôn mặt lạnh lẽo đều là nước mắt của tôi, thì ta tôi cả đường đều khóc trong mơ.

Sắp tới nước S rồi.

Sau này tôi sống hay chết, đều nghe mệnh trời.

"Xin hỏi cô có phải cô Lâm Ngôn Thu không?"

Đón tôi là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn rất tang thương, cầm bảng tên của tôi, tên An Dật.

Tên của họ đều có chữ Dật.

Trên đường anh ta nói cho tôi biết rất nhiều chuyện, chúng tôi phải đổi xe ở đây, đi khu chủ chiến, cả đường đều có người chuyên môn hộ tống tôi.

Hành lý của tôi không nhiều, ngoài máy ảnh ra thì chỉ có vài bộ quần áo thay đơn giản, tôi nghĩ tôi đã chuẩn bị tốt cho cái chết.

"Nhưng cô Lâm, một người phụ nữ như cô đến nơi nguy hiểm thế này, thật sự rất không an toàn, trong số con tin mấy ngày trước tổ chức khủng bố AS đã bắt cóc có ký giả chiến trường của chúng ta, hiện tại không biết sống chết." Đau đớn trên mặt An Dật hiện lên: "Tôi ghét chiến tranh."

Tôi cũng ghét, tôi ghét những thứ máu me, giống như tôi gặp phải bạo hành những năm đó, tôi cho rằng tôi sớm đã chết lặng, nhưng tôi chỉ không cam tâm để toàn bộ tôn nghiêm của mình che giấu dưới sự bạo lực đó, hiện tại nó hồi phục rồi, cho dù chết cũng không muốn nhẫn nhịn.

Tôi không biết phải nói gì với người này, có thể anh ta cảm thấy tôi náo loạn, tùy tiện lên chiến trường.

"Anh biết không? Chỉ có nơi này mới có thể cứu tôi." Tôi cười rất sáng lạn, giống như mây trên bầu trời nơi đây.

An Dật sững sờ, lắc lắc đầu: "Chúc cô may mắn, có thể sống sót quay về."

Không biết Âu Cảnh Dật đang làm gì, anh đang tìm tôi sao? Hay là đang hận tôi không từ mà biệt?

Tôi cũng không biết mình sao lại đến khu chủ chiến, đổi từng chiếc từng chiếc xe, đường ngày càng khó đi, âm thanh xoay ầm ầm của máy bay chiến đấu trên không trung và tiếng bắn súng chói tai, cho chúng tôi biết cưới cùng đã đến nơi.

Tôi giống như cảm giác được luồng không khí nổ phất qua gò má, khặp nơi đều là mùi thuốc súng.

Những kiến trúc xung quanh đều bị phá hủy, vết máu khô đen, thân thể khiếm khuyết, hoặc là từng phần thân thể bị nổ tung đã không thể phân biệt được là ai, làm tôi trong thoáng chốc đứng sững tại chỗ.

"Nơi đây có thể là vừa trải qua một cuộc chiến." An Dật nói, anh ta dùng ngữ khí bất đắc dĩ mà lại quen thuộc nói với tôi: "Chúng ta lúc nào cũng phải chú ý an toàn của mình."

Lúc đó tôi vẫn chưa biết hàm ý của câu này, chỉ có thể gật đầu không ngừng.

Nơi đây là địa ngục trần gian.

Tôi bật máy ảnh, đem toàn bộ cảnh sắc nơi đây lưu lại thật chân thật, máu tôi giống như sôi trào, không ngừng cắm đầu vào công việc.

Tôi ôm máy ảnh của mình, lần thứ nhất cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.

Ở đây có binh sĩ chuyên tiếp đãi truyền thông, đưa chúng tôi tới nơi nghỉ ngơi tạm thời.

Anh ta nói tiếng Anh: "Ở đây không an toàn, lúc nào cũng có thế xảy ra chiến tranh, các bạn lúc nào cũng phải cẩn thận."

Anh ta lấy ra một phần giấy tờ, nói muốn chúng tôi ký giấy cho phép. Tôi nhìn chữ bên trên, lại như mang trọng trách, đây là một phần cảnh báo, giấy miễn trách nhiệm, cũng có thể nói là thư sinh tử. Tôi nghĩ, tôi cuối cùng đã có lý do giải thích cho cái chết của mình rôi.

Sau đó dù tôi có chết ở đây, tôi cũng có thể đường đường chính chính.

Chỉ là tôi không nghĩ tới nguy hiểm lại tới nhanh như vậy, nhanh tới mức làm cho người ta không kịp trở tay, nhanh tới mức làm cho tôi không kịp nhớ đến Âu Cảnh Dật.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bắc Tống Tiểu Đầu Bếp