Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 30: Chết Cũng Muốn Gặp Anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 30: CHẾT CŨNG MUỐN GẶP ANH

Đỉnh đầu vang lên cảnh báo.

Tôi chưa từng trải qua những việc như thế này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, An Dật gấp gáp kéo tôi hét lên: “Đây là cảnh báo không kích!”

Lời anh vừa nói ra, bom đã rơi xuống ở nơi không xa, vang lên ầm một tiếng rất lớn.

Khói bụi bốc lên phía trước, ánh lửa khắp nơi, đột nhiên tôi cảm thấy một luồng áp lực đè lên người mình.

Tôi run rẩy mở máy ảnh, nhấn nút chụp.

“Ở đây sẽ rung chuyển ngay lập tức! Chạy mau!” Những người lúc nãy nghỉ ngơi đứng dậy, vác súng máy, gấp gáp gọi: “Chạy! Chạy! Chạy!”

Ngay cả những người bạn truyền thông khác cũng cùng lên xe.

Mùi khói đạn, tiếng súng đinh tai nhức óc, giống như nguy hiểm không thể biết trước, làm cho thần kinh của tất cả chúng tôi cực kỳ căng thẳng.

Nhưng đây chỉ là ngày đầu tiên tôi đến đây.

Tôi cầm máy ảnh, chăm chú quan sát thế giới hoàn toàn khác với nơi tôi từng sống trước đây, tôi muốn ghi lại tất cả sự thật về nơi này.

Sau đó chúng tôi được sắp xếp đến một khách sạn, chính là nơi biên giới của khu ném bom, đồng thời cũng ký kết hiệp định bảo vệ bí mật.

Đêm đầu tiên, tôi đi vào giấc ngủ mà bên tai là tiếng bom rơi không ngừng.

Có lẽ lúc con người không thể đảm bảo cả sự an toàn tính mạng cơ bản nhất thì những cảm xúc khác cũng sẽ dần dần mờ nhạt, tôi không kịp nhớ Âu Cảnh Dật. Nhưng sự nhớ nhung lại là thừa cơ mà xuất hiện, tôi lần tôi yên lặng một mình, nghe tiếng bom rơi, Âu Cảnh Dật lại vội vàng chui vào đầu tôi không kịp phòng bị.

Anh luôn thoắt ẩn thoát hiện.

Tôi dần dần quen với ngày tháng như vậy, buổi sáng bị đánh thức bởi tiếng bom, đi chụp những con đường, trường học sau cuộc chiến. Nhìn những người sống sót ôm người thân đã chết khóc to, tôi buồn bã lặng lẽ khóc. Trong mắt họ tuyệt vọng mà tràn đầy thù hận.

Tiếp xúc với người dân tị nạn càng nhiều, cảm xúc của tôi lại càng sâu lắng, lần đầu tiên tôi thật sự muốn lên án thế giới bất công này, tôi đi tham dự tang lễ, hôn lễ của họ, nhìn họ khóc, cười cúng cùng làm cho mình bình tĩnh trở lại trước những tàn tích.

Tôi nghĩ tôi biết bản thân mình phải đối mặt với Âu Cảnh Dật như thế nào rồi, cuối cùng cũng biết sự trân quý của sinh mạng, tôi muốn sống sót quay về, nghiêm túc sống cuộc đời mới.

Bài viết đã viết xong có thể sẽ bị hoãn lại vài ngày, tín hiệu có thể sẽ luôn bị ngắt. Tôi nhớ buổi sáng sau cơn mưa lớn đó, An Đế Lệ phụ trách ký giả truyền thông đã tìm tôi.

"Hi! Lâm! Tôi tìm cô!" Cô ấy vui vẻ đưa bộ đàm cho tôi.

Tôi rất nghi hoặc.

An Đế Lệ hớn hở nói: "Anh ta là Âu! Chồng của cô!"

"Lâm NgônThu, cô có nghe không?" Giọng nói phát ra từ bộ đàm, tôi kinh ngạc tột độ.

Giọng của anh xuyên qua trăm sông ngàn núi, từ từ truyền tới trong tiếng súng lên xuống, đây là giọng nói luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, mỗi âm tiết đều là ảo mộng của tôi.

"Anh là Âu Cảnh Dật sao! Em là Lâm Ngôn Thu! Em ở đây! Anh nói chuyện đi!" Tôi hét to vui vẻ.

Tiếng bom vọng lại từ xa, từng tiếng vang thật lớn.

Giọng anh đầy lo lắng: "Chỗ em làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ!"

"Em nhớ anh, Âu Cảnh Dật! Rất nhớ, rất nhớ anh!" Tôi sợ không kịp, liên tục nói lên sự nhớ nhung của mình.

"Anh sẽ ngay lập tức..." Anh còn chưa nói xong, quả nhiên đã gián đoạn.

Nhưng tôi lại cầm bộ đàm không muốn bỏ xuống.

Nỗi nhớ từ trong lòng dâng trào, đem tình cảm kiềm chế trong khoảng thời gian này kích hoạt, nước mắt tôi như vỡ đê.

"Thật lãng mạn." An Đế Lệ hơi hâm mộ: "Lâm, chồng cô sắp đến rồi, bây giờ anh ta đang ở cách 100 km."

Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ, Âu Cảnh Dật đến tìm tôi?

Tin tức này làm trái tim tịch mịch của tôi sống lại lần nữa, nhưng, nên nói là tôi đã không còn có thể cất giấu nỗi nhớ được nữa.

Âu Cảnh Dật, sao anh luôn có thể đem lại niềm vui không ngờ cho em?

Lần cầu hôn trước đây cũng vậy, không ngại vạn dặm đánh cược nguy hiểm tính mạng cũng vậy, mỗi lần anh đều đứng phía sau em, lặng lẽ bảo vệ em, nước mắt như vỡ đê, tôi khóc như một người làm từ nước mắt.

An Đế Lệ vỗ vỗ vai tôi, nháy mắt với tôi: "Còn không nhanh đi trang điểm một chút, bạch mã hoàng tử của cô sắp tới rồi!"

Tôi mặt đầy nước mắt cười với cô ấy như một con ngốc.

Những người nhìn thấy tôi thế này đều nói tôi chẳng ra sao cả, sao làm trở nên vui vẻ như vậy, không phải phía trước là hơi thở chết chóc nồng nặc sao.

"Có người muốn đến tìm tôi." Tôi khoe, mặc chiếc váy duy nhất, cười xán lan.

Đối phương chúc mừng tôi: "Cô gái hạnh phúc!"

An Dật chậc chậc hai tiếng: "Thì ra cô cũng thích cười."

Phải không? Bản thân tôi cũng không để ý mặt mình hiện tại đã cười ra hoa rồi.

Cả buổi chiều tôi không thể làm gì cả, luôn đứng trước cửa khách sạn đợi anh, đây là nơi an toàn duy nhất.

Gần đây, nơi này ngày càng không an toàn, có lúc bom rơi liên tục cả ngày, tổ chức khủng bố AS xuất hiện, phát sinh những chuyện như tập kích vài lần bằng hình thức tự sát, bắt cóc con tin, làm tôi ngày càng bất an.

Tôi vừa mong chờ, cũng vừa bất an, niềm vui lúc nãy không còn nữa, đổi thành sự lo lắng sâu sắc.

An Đế Lệ khuôn mặt lo lắng chạy tới: "Xem ra chàng bạch mã của cô hôm nay không thể đến rồi, đấu súng phía trước khá kịch liệt, nơi trung chuyển đã đóng cửa rồi.

Tôi không nói gì cả, gật đầu với An Đế Lệ, thể hiện rằng mình biết rồi, nhưng tôi lại vẫn yên lặng đứng trước cửa đợi.

Sự lo lắng dần phình to, tôi chỉ có thể lựa chọn phương thức cực đoan để hóa giải sự bất an trong lòng mình.

Tôi không ăn không ngủ, chỉ đứng đó, tôi có dự cảm, Âu Cảnh Dật nhất định sẽ đến bên tôi như một anh hùng.

Âu Cảnh Dật anh nhất định đừng có chuyện, em còn có rất nhiều điều chưa nói với anh.

Xin anh, nhất định phải bình an.

Tôi bắt đầu cầu nguyện, sau khi đến đây, tôi học được cầu nguyện, lúc con người đối diện với sự việc bất lực thường sẽ lựa chọn tin tưởng thần linh. Lần này tôi rất thành kính, gọi tên Âu Cảnh Dật trong im lặng từng lần một.

"Lâm, vào nghỉ ngơi đi, chồng cô sẽ không sao đâu, nhưng cô cần chú ý sức khỏe." An Đế Lệ nửa đêm vẫn thấy tôi đứng đó, không ngừng khuyên tôi.

Cô ấy không hiểu lòng tôi lúc này, chuyện giữa tôi và Âu Cảnh Dật không phải ai cũng có thể hiểu, trước đây hàng loạt cản trở ở trước mặt chúng tôi, thời gian có thể ở bên nhau đều rất ngắn ngủi, nhưng lần này, tôi định sẽ không rút lui nữa, cho nên tôi muốn nói cho Âu Cảnh Dật thật nhanh.

Ở đây đang đánh nhau, ở đây không phải là nơi Âu Cảnh Dật nên đến, nhưng anh lại bằng lòng mạo hiểm vì tôi.

Tiếng bom từng tiếng chui vào tai, không giảm bớt chút nào.

Đèn lớn của chiếc xe phía trước chớp lên, tôi vui vẻ trợn tròn mắt.

Có phải Âu Cảnh Dật đến rồi! Tôi như có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh! Tôi bất kể mọi thứ đẩy cửa chạy ra.

Tôi chạy về phía ánh đèn nhấp nháy, đất đá dưới chân làm tôi trượt, tôi đứng dậy ngay lập tức tiếp tục chạy về phía trước.

Nơi đó có ánh sáng, nơi đó có Âu Cảnh Dật!

Xe dừng lại trước mặt tôi, tôi thở hồng hộc đứng lại.

Cửa xe mở ra, khoảnh khắc anh bước xuống, tôi không nhịn được nước mắt, tặng cho anh nụ cười xinh đẹp nhất.

Anh mệt mỏi đứng ở phía trước, sự vui vẻ trên mặt đánh bật tất cả mỏi mệt và tang thương.

Anh mở rộng vòng tay về phía tôi.

"Lâm Ngôn Thu, em đến đây đi, anh không còn sức đi qua nữa." Âu Cảnh Dật nói.

Tôi chạy hết sức, lao vào lòng anh.

Anh ôm tôi lên, quay một vòng tại chỗ, giống như trong câu chuyện tình yêu hoàn mĩ.

Tiếng coi xe phía sau vang lên dồn dập, tiếng thét và huýt sao vang lên.

"Anh rất nhớ em." Âu Cảnh Dật ôm tôi, bờ vai rắn chắc chịu đựng sức nặng của tôi: "Nhớ em, nhớ em phát điên, cho nên anh đến đây."

Anh vượt hơn nửa vòng trái đất, vượt qua súng đạn chiến tranh, không màng sống chết, chỉ vì gặp tôi, nói lên nỗi nhớ của anh.

Tôi cảm động, vùi mình trong bờ vai anh, khóc không thành tiếng: "Sao anh lại ngốc như vậy?"

Anh là người thừa kế duy nhất của Âu thị, vốn nên sống cuộc sống cao cao tại thượng, nhưng lại bị tôi cứng nhắc kéo vào địa ngục.

"Vì anh yêu em." Âu Cảnh Dật đặt tôi xuống, nâng mặt tôi, bốn mắt đối diện với nhau, tôi thấy trong ánh mắt anh có đốm lửa, thiêu đốt cả tôi.

"Em cũng yêu anh, em muốn ở cùng với anh, luôn ở cùng nhau!"

Tôi hét lên, hét lên thật to, tôi không chỉ muốn anh nghe thấy, còn muốn cho trời đất nghe thấy, để làm chứng, nếu có phản bội, nhất định chết không yên.

Chúng tôi rất lâu không gặp nhau, ôm nhau thặt chặt trong khách sạn chật hẹp, nghe tiếng súng chiến tranh bên ngoài, bên tai là lời thì thầm của anh.

"Em thật nhẫn tâm, nói đi là đi, em không biết anh sống thế nào, anh tìm em rất nhiều lần, anh đi đến cả nhà em, không ai biết em đang ở đâu, anh chỉ đành đến nơi em làm việc, gặp cấp trên của em, tra được số chuyến bay của em, anh mới biết em đến nơi nguy hiểm như vậy."

Âu Cảnh Dật nói không ngừng, ép chặt đầu tôi vào ngực anh, tôi nghe tiếng tim đập thình thịch của anh thì biết anh kích động và hưng phấn biết bao.

"Anh làm sao có thể để em một mình đến nơi nguy hiểm như vậy, anh không yên tâm. em muốn tránh anh và gia đình mình, bất kể là gì anh cũng không muốn thả em, anh muốn ôm thật chặt, không cho em cơ hội do dự và thả lỏng, Lâm Ngôn Thu, đời này anh dính phải em rồi. Ai kêu em ở quán bar quyến rũ anh, anh thấy em lần đầu tiên đã yêu em rồi, thích em không cần lý do."

Âu Cảnh Dật mệt đến không mở nổi mắt, nhưng anh lại nói không ngừng, giống như xác nhận anh thật sự ở bên tôi.

"Em sẽ không đi nữa, Âu Cảnh Dật, anh ngủ đi, đợi anh tỉnh lại em vẫn ở bên anh."

Tôi ôm chặt anh vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ sau lưng anh, tôi nghĩ tôi có thể an ủi anh.

"Không!"

Âu Cảnh Dật đột nhiên mở to mắt, đáy mắt thâm sâu: "Anh muốn em, anh muốn biết em luôn ở bên!"

"Được, để em." Tôi sờ mặt anh.

Âu Cảnh Dật, anh thật ngốc.

Tôi chủ động hôn anh, cởi quần áo anh, mỗi cơ bắp của anh đều thật rắn chắc, trong mắt anh luôn có tôi.

Anh hiện tại thuộc về tôi, giống như tôi cũng hoàn toàn thuộc về anh.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Tu Chân Vứt Bỏ Thiếu