Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 32: Sống Chết Trong Nháy Mắt.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 32: SỐNG CHẾT TRONG NHÁY MẮT.

Tôi nhìn và camera trước mặt, có lẽ đây là hình ảnh cuối cùng của tôi để lại trên thế giới này

Không có nỗi buồn, tôi cũng không sợ hãi, tôi chỉ lặng lẽ nhìn vào đó, đột nhiên mỉm cười.

Tôi muốn để Âu Cảnh Dật nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của tôi, anh nói tôi như vậy là đẹp nhất.

Bọ chúng mỗi ngày sẽ giết một con tin để thị uy, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Đám người kia dùng ngôn ngữ mà tôi nghe không hiểu nói bô bô một tràng, cuối cùng mới dùng tiếng anh nói: “Ngài Âu, chúng tôi biết cô Lâm này là người ngài yêu nhất, cũng biết gia tộc ngài vô cùng giàu có, ngài chỉ cần gửi tiền chuộc đến trong thời gian quy định chúng tôi sẽ đảm bảo cô Lâm sẽ bình an vô sự.”

Bọn chúng đã tra ra được thân phận của cô và Âu Cảnh Dật! Tôi lại liên lụy đến Âu Cảnh Dật một lần nữa.

“Nhưng nếu như ngài vô tình, hoặc cảm thấy người phụ này không quan trọng với ngài, chúng tôi sẽ để cô ta chết trong một ngày.”

Tên cầm đầu của tổ chức khủng bố nói xong, khẽ lắc thứ trong tay.

Một dụng cụ truyền dịch.

“Các người muốn làm gì?”

Bởi vì không đoán được bọn chúng muốn làm gì, tôi mới vô cùng sợ hãi.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy bọn chúng đâm kim tiêm vào tĩnh mạch của tôi, đâm xuyên qua.

Máu đang chảy chậm lại, tốc độ rất chậm.

“Trong vòng chưa đầy một ngày, chúng tôi chắc chắn đảm bảo máu của cô sẽ chảy khô.”

Tôi lặng lẽ ngồi ở đó, cơ thể bị trói không thể cử động được, sự sợ hãi trong lòng ngày càng lớn.

Tôi không muốn liên lụy đến Âu Cảnh Dật, nhưng tôi phải chứng kiến bản thân mình từ từ chết đi.

Cảm giác này đặc biệt khó chịu, bạn sẽ cảm thấy rõ ràng cuộc sống của bạn đang trôi qua, bạn sẽ ngày càng yếu đi, ý thức cũng sẽ dàn trở nên mơ hồ.

Máu trên mặt đất đã hình thành một bãi lớn, tôi bất lực nhìn vào camera, cứ nhìn chằm chằm như vậy, bởi vì tôi cảm thấy lúc này Âu Cảnh Dật nhất định đang nhìn tôi.

Tôi khẽ cười nghĩ: Chúng ta như vậy có được xem như là đang nhìn vào mắt nhau không?

Vào giây phút cuối cùng, tôi đã tưởng tượng về những việc lãng mạn nhất. Âu Cảnh Dật vừa cầu hôn tôi, tôi không thể chết, tôi muốn mãi mãi ở bên cạnh anh.

“Âu Cảnh Dật, cứu em.” Cuối cùng tôi vẫn nói ra câu này.

Trước khi trở lại nước S, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, cảm thấy tất cả phải nghe theo ý trời, nếu như có thể sống thì nhất định phải ở cùng với người mình yêu, nếu như chết, thì tất cả giữa tôi và Âu Cảnh Dật đều là sai lầm.

Lẽ nào chúng tôi thật sự là sai sao? Rõ ràng chúng tôi đã bày tỏ, hiểu rõ tâm tư của nhau, nhưng tại sao vẫn không thể ở bên nhau? Ồ đúng, nhất định là vì tôi không đủ thẳng thắn và thành thật.

Trong khi tôi vẫn còn một chút sức lực, tôi muốn nói hết tất cả chuyện của tôi cho Âu Cảnh Dật.

Vì vậy, tôi chậm rãi nói với camera: “Âu Cảnh Dật, trước kia anh vẫn hỏi em, tại sao em lại phải gả cho Trương Trạch Minh, em vẫn không có ý định nói ra, đó là bởi vì em sợ bản thân quá rẻ rúng, dù sao, em là một người có thể tùy ý để người khác gả đi.”

“Em không biết Trương Trạch Minh nắm được thóp gì của cha, vì điều này em không thể không gả cho hắn. Anh biết lý do chúng ta gặp nhau là gì không? Bởi vì Trương Trạc Minh không thể sinh con, nhưng ông ta cần một đứa con, nên ông ta đưa em cho anh mượn, sau đó em ở quán bar kia đã gặp anh.”

“Anh nghĩ em có phải là một người phụ nữ rẻ mạt không? Một chút tự trọng cũng không có, xin lỗi, em đã giấu giếm anh quá nhiều, lúc bắt đầu em chỉ cảm thấy giữa chúng ta chỉ là tình một đêm, chơi bời mà thôi, nhưng em lại vô tình yêu anh, càng như vậy em càng khó chịu. Em sợ anh phát hiện ra thân phận của em, em lừa dối anh, giấu giếm anh, xin lỗi.”

Tôi không biết bản thân đang nói cái gì, cuối cùng thậm chí còn không được mạch lạc.

“Xin lỗi, xin lỗi, nếu như có kiếp sau, anh vẫn sẽ yêu em sao?”

Tôi nhìn vào máy ảnh một cách trìu mến và bất lực.

Đột nhiên “vù vù vù” mấy tiếng, các tổ chức khủng bố ở xung quanh rơi xuống đất.

Âm thanh tôi vừa nghe thấy giống như là đạn kéo theo luồng khí.

Bộ giảm âm khiến mấy người chết một cách im hơi bặt tiếng.

Tất cả mọi người đều vui mừng, reo hò và cẩn thận quan sát cửa lớn phía trước.

Cuối cùng chúng tôi cũng biết, chúng tôi sắp được cứu.

Ai đó đã lẻn vào từ cửa sổ mà chúng tôi không biết, nhưng tôi dám khẳng định là người đến cứu chúng tôi.

Ra hiệu với chúng tôi.

Mọi người đều hiểu gật đầu.

“Tôi đưa mọi người ra ngoài.”

Kim đã được rút ra, dây thừng đã được cởi.

Tôi nghĩ tôi có thể nhìn thấy Âu Cảnh Dật.

Bởi vì cơ thể quá yếu ớt, tôi chỉ có thể để An Dật đỡ đi ra ngoài.

“Xin lỗi, lúc trước tôi làm như vậy là vì bảo vệ mọi người, bọn họ không thể vì cô mà bị thương.”

Tôi khẽ gật đầu nói: “Tôi biết.”

Không có ai có thể tước đi quyền sống của người khác, đạo lý này tôi hiểu.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, chúng tôi lập tức tụ họp với đội quân sai bên ngoài.

Tuy nhiên, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Âu Cảnh Dật.

Anh thực sự đang đứng trước mặt tôi.

Tôi không biết chúng tôi đã mấy ngày không gặp nhau, lúc này dưới cằm anh đã mọc đầy râu, đôi mắt rất đỏ, hình như gầy đi rất nhiều.

Tôi mơ hồ nghĩ, chuyện gì đã xảy ra với anh?

“Lâm Ngôn Thu!” Anh chạy đến hoảng sợ ôm lấy tôi: “Thật may mắn em không sao, thật may em không sao.”

Sao anh lại xuất hiện ở đây? Không đợi tôi hỏi, đã có người lên tiếng nói: “Anh Âu, chúng ta nhanh đi đi, tôi sợ một lúc nữa bọn chúng phát hiện ra sẽ đuổi theo.”

Mấy người chúng tôi vội vàng lên xe.

Chiếc xe chạy rất nhanh, chòng chành lắc lư. Nếu không đến được khu vực an toàn, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể bị giết chết.

Tôi run rẩy nằm trong vòng tay của Âu Cảnh Dật, cơ thể không biết tại sao lại lạnh như vậy. Đến lúc này, tôi mới thực sự rõ ràng, tôi đã được cứu, Âu Cảnh Dật đang ở bên cạnh tôi.

Âu Cảnh Dật chỉ có thể ôm chặt lấy tôi, không ngừng an ủi tôi: “Không sao, không sao rồi. Anh ở đây, một lúc nữa chúng ta có thể đi đến bệnh viện rồi, ngày mai chúng ta sẽ về nước.”

“Ở đây nguy hiểm như vậy, anh đến làm gì?” Tôi cố gắng giữ tinh thần hỏi.

Nhưng mí mắt của tôi ngày càng nặng.

Âu Cảnh Dật cũng đang run rẩy: “Lúc anh biết được tin tức của em, suýt nữa anh đã bị dọa chết, em xảy ra chuyện, anh sao có thể ngồi yên được?”

“Xong rồi, chúng ta bị phát hiện rồi!”

Không biết ai hét lên một câu.

Tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, mấy chiếc xe đang tăng tốc chạy với tốc độ vô cùng nhanh.

Phía sau vang lên tiếng súng, đoàng đoàng đoàng bắn vào thân xe.

“Đừng sợ, anh ở đây.” Âu Cảnh Dật ôm lấy cả người tôi: “Sẽ không có chuyện gì đâu, em trốn trong lòng anh đừng thò đầu ra, biết không?”

Tôi nắm chặt lấy quần áo anh, ra sức gật đầu.

Có lẽ là sự sống và cái chết tôi đã trải qua, lúc này lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, cũng có thể là vì Âu Cảnh Dật đang ở bên cạnh tôi.

Bên tai là tiếng súng lên xuống, chiếc xe xiêu vẹo, người lắc lư rất muốn nôn.

“Chỉ cần có thể để cô Lâm được an toàn, tiền công sẽ tăng gấp đôi!” Âu Cảnh Dật hét lên.

Lúc này tôi mới biết, đây là lính đánh thuê mà Âu Cảnh Dật tốn tiền để thuê.

Theo giọng nói của anh là một tiếng “ầm” lớn.

Âm thanh này mỗi ngày tôi đều nghe thấy, là bom!

Cái gì tôi cũng không nhìn thấy, bị Âu Cảnh Dật ôm chặt trong lòng, nhưng tôi có thể cảm nhận được lúc này nguy hiểm và căng thẳng như thế nào.

“Âu Cảnh Dật, anh nói chúng ta có phải sẽ chết ở đây không?” Tôi nói.

Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của Âu Cảnh Dật, anh tức giận nói: “Sao chúng ta có thể chết được? Anh và em còn có rất nhiều chuyện chưa làm!”

Không biết tại sao Âu Cảnh Dật hừ một tiếng chẳng ra hơi, thở hổn hển.

Trong một khoảng thời gian ngắn trái tim tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Sao thế?” Nói xong tôi muốn vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh.

“Không sao, em ngốc à.” Âu Cảnh Dật dùng lực ấn chặt tôi vào ngực anh, dùng rất nhiều quần áo ôm lấy tôi.

“Mẹ nó, một lũ điên!” Không biết ai mắng một tiếng.

“Kiên trì thêm một lúc nữa, phía trước có người của chúng ta, ra khỏi chỗ này là ổn rồi.”

Âu Cảnh Dật nghiến răng hừ một tiếng.

Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì? Tôi không nhìn thấy, tay không ngừng vuốt ve trên người anh.

Đột nhiên tôi sờ được một chất lỏng ấm, ẩm và dính.

Lúc này tôi mới phát hiện cả xe đang tỏa ra mùi máu.

“Âu Cảnh Dật anh bị thương rồi!” Tay tôi run rẩy, hét lên.

“Đừng động, em ngoan ngoãn đợi đi.” Âu Cảnh Dật vẫn dùng dáng vẻ cứng rắn không cho tôi động đậy.

Tôi ấn vào nơi đang không ngừng chảy máu, khóc thành tiếng: “Âu Cảnh Dật có phải anh bị ngốc không? Anh không thể chờ đợi sao? Sao anh có thể như vậy! Anh hãy để cho em nhìn vết thương của anh đi, cầu xin anh!”

“Anh không đợi được, anh chỉ có thể tự mình chấp nhận mạo hiểm, xin lỗi đã khiến em lo lắng rồi, nhưng anh không sao, sẽ làm em sợ.” Giọng nói của Âu Cảnh Dật vô cùng dịu dàng, anh ôm lấy tôi, lại an ủi tôi: “Anh không sao, thật sự không sao.”

Tôi đã nhìn thấy quá nhiều thi thể rồi, đẫm máu thế nào đều có, sao có thể bị dọa sợ chứ, chỉ có anh mới thật sự đau lòng cho tôi.

Tôi cắn môi không khóc thành tiếng nữa.

Cuộc chiến ngày càng gay gắt, tôi ở trong lòng Âu Cảnh Dật, cái gì cũng không muốn, anh đang ở bên cạnh tôi, tôi và anh đang ở cùng nhau, cho dù là chết cũng sẽ chết cùng nhau, bất cứ ai cũng đều cảm thấy chúng tôi là một đôi đang yêu nhau.

Như vậy là đủ rồi.

Chúng tôi sẽ chạy thoát như thế nào, tôi hoàn toàn không biết.

Đến khu vực an toàn, tôi và Âu Cảnh Dật lập tức được đưa đến bệnh viện.

Cũng chỉ có lúc này tôi mới thấy rõ được vết thương của Âu Cảnh Dật sâu như thế nào.

Thay vì nói là vết thương, không bằng nói là một lỗ máu đang không ngừng chảy ra.

Đôi môi của Âu Cảnh Dật đã trắng bệch, nhưng đôi mắt lại rất sáng, anh xoa đầu tôi nói: “Không sao rồi.”

“Âu Cảnh Dật tên đại ngốc này!”

Tôi nhìn anh không dám đến gần, sợ chạm phải vết thương của anh.

Tôi thấy anh từ từ nhắm mắt lại, trở nên không có sức sống.

“Âu Cảnh Dật! Anh sao vậy? Anh mở mắt ra đi! Anh sẽ không có chuyện gì, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện!”

Tôi bất lực nhìn anh, trong lòng là một mớ hỗn độn, nhưng điều duy nhất chắc chắn chính là nếu như Âu Cảnh Dật có chuyện gì, tôi cũng không sống nổi, trời nhập vào đất, tôi sẽ đi cùng anh.

Âu Cảnh Dật được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, tôi kéo theo cơ thể yếu ớt của mình không thể đi.

Bác sĩ đi ra đi vào.

“Người nhà bệnh nhân Âu Cảnh Dật, ký vào thông báo bệnh tình nguy kịch này.”

Thông báo bệnh bình nguy kịch? Ngay lập tức chân tay tôi trở nên lạnh ngắt, suýt nữa thì ngất đi.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vượng Phu Nông Dân Cá Thể Vợ