Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 39: Có Thai Rồi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi đẩy tay Âu Cảnh Dật nói: "Anh đi trước, em không phải muốn đẩy anh đi, em chỉ có chút chuyện cần xử lý, có được không?"

Tôi cố gắng làm mềm giọng, lắc lắc tay anh.

"Vợ, em muốn về nhà với anh không? Em yên tâm, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, em yên tâm sống là được!" Trương Trạch Minh lau khô nước mắt mình rồi kích

động đi đến kéo tay tôi.

Ánh mắt Âu Cảnh Dật như thanh đao sáng quắc nhìn nơi Trương Trạch Minh kéo tôi một cách đáng sợ.

Tôi đẩy không ra, cực kỳ chán ghét.

"Anh yên tâm, em không phải muốn đẩy anh đi. Thật." Tôi giải thích.

Nhưng Âu Cảnh Dật có thể là thật sự rất để ý, tôi biết. Đều là tôi lừa anh hết lần này đến lần khác, nhưng lần này thật sự sẽ không.

Tôi khẩn cầu nhìn anh.

Ánh sáng trong mắt anh dần dần yếu đi, thật lâu sau mới nói: "Được, nhưng Lâm Ngôn Thu, em đừng để anh đợi quá lâu, cũng đừng lừa anh nữa."

"Còn nữa, thật ra có rất nhiều chuyện, chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em giải quyết." Âu Cảnh Dật muốn giơ tay sờ sờ đầu tôi, nhưng lại kiềm chế.

Thực ra Âu Cảnh Dật, anh có hiểu em không, có rất nhiều chuyện em muốn tự mình chịu, anh đang bảo vệ mặt mũi và tự tôn của em, cảm ơn anh. Em không muốn tình

yêu của em luôn hèn mọn như vậy.

"Được, em biết." Em chăm chú nhìn anh, nhìn anh lên xe.

Tôi vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt thất vọng của Âu Cảnh Dật, Âu Cảnh Dật, anh yên tâm, lần này em thật sự đã chuẩn bị thật tốt.

"Sau này sống thật tốt với chồng cô, phụ nữ, không phải muốn tìm một người đối xử tốt với mình cả đời sao? Âu gia có tiền, chỉ là không biết lúc nào sẽ vứt bỏ cô."

"Đúng vậy, hơn nữa người ta cũng chỉ chơi đùa, cô còn cho rằng các người là tình yêu đích thực à."

Rất nhiều người đang dạy dỗ tôi, Trương Trạch Minh đứng đó khom lưng cúi đầu nói cảm ơn.

Tôi không muốn ở lại lâu, đứng dậy đi về phía trước.

Trương Trạch Minh đuổi theo, ôm eo tôi lại: "Vợ, xe ở chỗ kia."

Hiện tại còn có người đang nhìn, ông ta đương nhiên còn muốn diễn, khóe môi tôi cười lạnh: "Diễn thật khổ đi, thật sự làm khó ông rồi."

Trương Trạch Minh hờ hờ hai tiếng, nhưng giọng thay đổi: "Không khổ, để hai người không sống tốt, khổ hơn nữa cũng không khổ."

Tôi giận đến chỉ cắn răng.

Được lắm!

Về đến nhà, Trương Trạch Minh lập tức lộ ra bộ mặt thật.

Vứt túi trên sán, ánh mắt nổ lửa nhìn tôi: "Mẹ nó, cô nói cô có phải tiện nhân không? Qua lại với đàn ông khác trước mặt chồng mình, cô còn muốn đi cùng đàn ông, thật sự không cần thể diện!"

Vì làm ông ta tức giận, tôi cố ý cười thật tươi: "Đúng đó, tôi không cần mặt mũi vậy đó, thì làm sao? Tôi thích qua lại với đàn ông, tôi thích Âu Cảnh Dật! Ông có thể làm

gì?"

Trương Trạch Minh tức đến mức khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, hít sâu.

"Ha hả, ông còn không biết đi, ông làm một người đàn ông lại không có chút bản lĩnh đàn ông nào, vợ trước của ông còn không phải vì chuyện này mà cho anh đội nón

xanh sao? Ha hả, đàn ông vô dụng." Có vài lời có thể chọc tức Trương Trạch Minh ngay lập tức, đó là chuyện ông ta để ý nhất.

"Mẹ nó! Cô! Cô ! Cô thích người khác chơi cô có đúng không? Cô đê tiện như vậy? Cô nhìn cô lẳng lơ! Bị đàn ông chơi đến mức nước cũng chảy ra rồi. Mất mặt, hôm

nay ông đây phải đánh chết cô, xem cô còn dám lẳng lơ không!" Trương Trạch Minh giận đến mức mất trí giơ lên một cái tát.

Tôi lập tức bị đánh ngã trên mặt đất.

Như vậy rất tốt, anh ta ra tay đi. Camera sẽ ghi lại toàn bộ, bạo hành gia đình đủ để chúng tôi ly hôn.

"Tôi thích Âu Cảnh Dật, thích được anh ấy chơi, thật sự sảng khoái muốn chết! Ha ha! Ha ha! Ông có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, đánh chết tôi đi! Không đánh chết tôi sẽ

tìm Âu Cảnh Dật, chúng tôi sẽ quang minh chính đại ngoại tình, ha hả!"

Tôi định chọc giận ông ta.

Quả nhiên Trương Trạch Minh mắc mưu, ngay lập tức mất đi lý trí.

"Được, ông đây đánh chết cô, đánh chết cô! Xem cô sau này còn có thể đi lăng nhăng không! Đánh chết cô! Đánh chết cô!"

Trương Trạch Minh lẩm bẩm như thần kinh, tay chân bắt đầu đấm đá tôi.

Sau khi bị người khác đánh nhiều lần như vậy, tôi cảm thấy đã có kinh nghiệm, tư thế nào mới có thể bảo vệ tốt chính mình, cho dù trên người có vết bầm tím thì cũng sẽ

không thật sự nằm trên sàn không dậy nổi.

Ôm bảo vệ đầu, bụng, xương sườn mình.

Nhưng vẫn rất đau, tôi đau đến mức khóc ra, khóc thật to, trong lòng âm thầm gọi tên Âu Cảnh Dật.

Tôi muốn ở cùng anh, thật sự rất muốn, đợi tôi, cầu xin anh đợi tôi, sau này chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau rồi. Quang mình chính đại ở cùng nhau, không ai có thể

chỉ trỏ, không ai có thể nói câu nào khó nghe.

Đây là lòng tin của tôi.

Chỗ nào cũng rất đau, đau đớn lan rộng, giống như xé rách thân thể tôi, tôi oằn người, co ro trên mặt đất.

Cắn răng, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra.

"A~"

Có phải không chịu nổi nữa, từng tiếng thét chói tai bật khỏi miệng.

Cho đến lúc Trương Trạch Minh mệt rồi mới ngừng tay, thở hổn hển nhìn tôi.

"Sau này còn dám đi tìm Âu Cảnh Dật không? Mất mặt!" Trương Trạch Minh đá đá tôi.

Tôi không còn sức lực, toàn thân trên dưới đau như bị nghiền nát.

"Không lên tiếng?"Trương Trạch Minh dùng sức đá tôi một chút: "Giả bộ chết cái gì!"

Tôi chống người dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh căm hận nhìn anh ta: "Tôi yêu Âu Cảnh Dật, chúng tôi sau này nhất định sẽ ở cùng nhau, ông chờ đi, ha ha ha ha."

Tôi cười lạnh ra tiếng, khinh thường nhìn người đáng ông đáng thương này.

Trương Trạch Minh lại đánh tôi, có thể là mệt rồi, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn tôi.

"Vậy thì nếu còn dám liên lạc với anh ta, tôi thật sự sẽ đánh chết cô."

Trong mắt anh ta có sát khí, tôi cảm nhận được.

Tôi canh lúc Trương Trạch Minh đi vệ sinh gọi điện báo cảnh sát.

"Alô, tôi sắp bị đánh chết." Tôi bình tĩnh nói.

Trương Trạch Minh từ nhà vệ sinh quay lại, tôi cười to ha ha.

"Trương Trạch Minh, lát nữa tôi muốn xem anh diễn như thế nào!" Tôi trả thù nhìn anh ta.

Trương Trạch Minh không hiểu, nhưng rất nhanh ông ta đã biết được đáp án.

Còi cảnh sát vang lên trong nhà.

Tôi giả bộ thoi thóp nằm trên mặt đất.

"Trời! Thật sự không phải người!" Trong số cảnh sát tới có nữ cảnh sát, nhìn tôi xong mắt đỏ lên.

"Cứu tôi, xin mọi người cứu tôi!" Tôi kéo quần áo cô ấy, khóc lóc cầu xin.

Trương Trạch Minh sững sờ ở đó, ông ta không nghĩ tới tôi sẽ báo cảnh sát.

"Hiểu lầm, hiều lầm, tôi, tôi." Trương Trạch Minh á khẩu.

"Đúng rồi, trong nhà tôi có camera, có ghi hình, xin mọi người nhất định giúp tôi!" Tôi bất lực nhìn họ: "Tôi không muốn sống những ngày như thế này nữa, sống không

bằng chết!"

Khóe môi dính máu, cả người không nơi nào lành lặn, tôi khóc, cầu xin, nhìn sự đáng sợ trong ánh mắt Trương Trạch Minh.

Thế giới này không chỉ ông ta biết diễn kịch.

"Cô yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ giúp cô, sẽ tốt thôi! Thật con mẹ nó súc sinh!" Tôi nhìn thấy cảnh sát đang lau nước mắt.

Cho dù trên người rất đau, nhưng tôi ôm mặt vẫn là không nhịn được cười trộm, Trương Trạch Minh, lần này tôi nhất định sẽ thoát khỏi anh.

Đây là lần Trương Trạch Minh đánh tôi hung hăng nhất, ghi lại hình ảnh đáng sợ kinh khủng nhất.

Tôi không tin cái này không thể làm chứng cứ.

Trương Trạch Minh bình tĩnh lại trong sự hoảng loạn lúc đầu, đổi thành bộ dạng hối hận: "Xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời gấp gáp, không nên đánh vợ, các người bỏ qua

cho tôi lần này có được không?"

Nữ cảnh sát lườm ông ta một cái: "Chúng tôi đợi xe cứu hộ tới, đến bệnh viện làm xác định thương tật, nếu nghiêm trọng, anh có thể sẽ ngồi tù, biết chứ? Mốt câu xin lỗi

là xong chuyện? Anh đã phạm pháp rồi anh có biết không?"

"Vợ mình thương còn không kịp, ông sao có thể ra tay nặng như vậy? thật sự cầm thú!"

Nghe người khác chỉ trích ông ta, tôi thật sự vui từ tận đáy lòng, đây là lần đầu tiên Trương Trạch Minh không thể che giấu mình thật hoàn mỹ, lần đầu tiên bạo lộ triệt để

trước mặt mọi người.

Tôi khiêu khích nhìn Trương Trạch Minh, không nghĩ tới tôi sẽ có một chiêu như vậy đi.

"Tôi, tôi, ai!" Trương Trạch Minh ủ rũ vỗ bắp đùi mình khóc: "Các cô chỉ thấy tôi đánh cô ấy, các cô không hỏi vì sao tôi lại đánh cô ấy sao? Cô ấy ở bên ngoài đội nón

xanh cho tôi, các cô nói người đàn ông nào có thể chịu đựng được? Tôi muốn cùng cô ấy sống thật tốt, tôi cũng biết tôi không đúng, nhưng cơn giận bùng lên, tôi áp chế

không được. Hu hu...các cô nói tôi phải làm thế nào?"

Tôi thật sự khinh thường Trương Trạch Minh, ông ta tình nguyện xát muối lên vết thương của mình cũng không muốn tôi sống tốt, đây là muốn cá chết lưới rách với tôi.

"Vậy ông đã làm gì? Ha hả." Tôi cười lạnh, nhìn ông ta đầy thù hận.

Nếu giết người không phạm pháp, tôi đã sớm đâm chết anh ta.

"Nhưng ông cũng không thể đánh người."

"Không phải nói thanh quan khó xử việc nhà sao." Không ai nói gì,chỉ còn lại tiếng khóc của Trương Trạch Minh.

Nữ cảnh sát từ đầu đến cuối luôn đỡ tôi, đợi xe cứu thương tới.

Trên đường đi, tôi thông báo cho người nhà.

Họ không phải luôn nói Trương Trạch Minh là người tốt sao? Tôi cho họ xem người tốt rốt cuộc là như thế nào.

Làm xong các kiểm tra, cũng làm xong kiểm định thương tật.

Vết thương nhẹ, đã cấu thành tội.

Và một tin tức chấn động.

Bác sĩ vui vẻ nói với tôi: "Thật may mắn, cô có thai rồi cô có biết không? Nhưng cô cũng may, bị đánh thành như vậy, nhưng con vẫn còn, cô sau này nhất định là cát nhân

ắt có thiên tướng."

Phải không? Con? Tôi không cảm giác được chút nào, cư nhiên trong bụng lại có em bé!

Là con của Âu Cảnh Dật!

Tôi thực sự mừng rỡ như điên, rất muốn nói tin tức này cho Âu Cảnh Dật, nhưng nghĩ tới tình trạng hiện tại, lại nhịn.

Tôi kéo bác sĩ đang định rời đi lại, nói: "Bác sĩ, phiền ông đừng nói tin tức này cho người nhà tôi, vì tình trạng của tôi ông cũng biết, cầu xin ông."

Bác sĩ thở dài: "Tôi biết, cô yên tâm, an tâm dưỡng thai."

Tôi xoa xoa bụng mình, nhìn thấy hy vọng mới, lần này tôi nhất định sẽ ly hôn với Trương Trạch Minh.

Đứa bé này nhất định là thấy tôi buồn mới đến đúng lúc

Ông trời giống như luôn rất sáng sủa, tôi nhìn bầu trời vạn dặm không mây, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy rộng mở như vậy.

Âu Cảnh Dật, chúng ta có con rồi, anh biết thì có vui không?

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Tà Thần