Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 40: Hiểu Lầm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc tôi lòng tràn đầy vui mừng, cửa đột nhiên được đẩy ra, mẹ gấp gáp chạy vào.

Quần áo còn không kịp thay, còn đeo tạp dề, nhìn thấy tôi liền hoang mang nắm tay tôi.

"Thế này là sao?" Mẹ đau lòng nhìn tôi: "Lúc nhận được điện thoại, hù chết mẹ, làm sao có thể thảm như vậy, cả người đều bị thương?"

Bố vẫn đứng một bên không lên tiếng như cũ, nhưng từ ánh mắt ông tôi nhìn thấy sự đau lòng.

Như vậy là đủ rồi.

Tôi ôm me cười: "Mẹ, con đã nói rồi, Trương Trạch Minh luôn đánh con, trước đây con không dám nói với bố mẹ, sợ bố mẹ lo lắng, nhưng lần này con suýt chút bị đánh

chết, chỉ có thể báo cảnh sát! Trương Trạch Minh không phải như bố mẹ thấy, ông ta là tên đạo đức giả!"

"Sao có thể, sao có thể như vậy." Mẹ cẩn thận ôm tôi, tự thì thào, giống như chuyện này căn bản không phải là sự thật.

Chuyện này khó tin, tôi đẩy mẹ ra, mặt đầy nước mắt nhìn bà nói: "Chẳng lẽ con đang vu khống Trương Trạch Minh? Chẳng lẽ vết thương trên người con là giả? Mẹ nhìn

con đi, con bị đánh thành như vậy, là Trương Trạch Minh đánh con, trong nhà có camera, đến lúc đó mọi người có thể nhìn, hơn nữa ông ta đánh con như vậy cũng không

phải là lần đầu tiên."

"Đều là chúng ta hại con, đều trách chúng ta!"

Trong phòng chỉ còn tôi và mẹ ôm nhau khóc, bà đang tự trách, bà đang hối hận.

"Mẹ, để con và Trương Trạch Minh ly hôn đi, ngày tháng như vậy không thể sống được." Tôi nói.

Mẹ lau nước mắt, nhìn tôi khó khăn: "Mẹ cũng muốn con sống thật tốt, nhưng không thể cho Trương Trạch Minh một cơ hội sao? Hơn nữa hai vợ chồng sao không cãi

nhau, mẹ và bố con mỗi ngày cãi nhau cũng không nói ly hôn mà."

"Mẹ~" Tôi giận tới mức cắt lời bà: "Bố có đánh mẹ như vậy sao? Đánh mẹ nhập viện sao? Ông không để ý sống chết của mẹ sao? Ông đối xử với mẹ như đối với mèo

chó sao? Con tại sao còn phải chịu đựng?"

"Mẹ biết, mẹ biết là mẹ không tốt với con, nhưng trong nhà chúng ta vừa mới ổn định, con muốn mẹ làm như thế nào?"

Tóc mai của mẹ đều bạc, dáng vẻ còn già hơn so với người cùng tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng tôi lại không thể nói ra được lời đồng ý.

Có đôi khi yêu cũng là một sự lựa chọn, lúc này tôi đã bị bỏ rơi rồi.

Trong lòng rất đau, vì tôi trước nay đều là vật hy sinh.

"Bất kể nói như thế nào, con tình nguyện chết cũng sẽ không sống cùng Trương Trạch Minh nữa." Trên mặt tôi có một sự quyệt liệt, giống như có chết cũng không quay

đầu lại. Sống như một cái xác không hồn thì có ý nghĩa gì?

"Được rồi, chuyện này chúng ta sau này nói tiếp, trước tiên dưỡng thương thật tốt rồi lại nói." Cuối cùng mẹ chỉ đành nói như vậy.

Phải không? Sau này nói tiếp, không có sau này rồi.

Đã cấu thành phạm tội, ở cục cảnh sát gần như vậy, chỉ cần tôi khởi tố anh ta sẽ bị trừng phạt.

Trương gia nhanh chóng thu được tin tức.

Bà mẹ chồng Trương Tuệ Chi này dẫn theo người tìm đến bệnh viện.

Tôi nhàn nhã nằm trên giường nhìn bà ta.

Trương Tuệ Chi giận đến mức thở hồng hộc: "Nhìn xem, con dâu tốt của Trương gia chúng ta, lăng nhăng với người đàn ông khác lên báo còn không nói, còn khởi tố

chồng mình! Nếu là trước đây người như cô nhất định bị tròng lồng heo rồi! Đồ đàn bà ác độc, cô trả con trai cho tôi!"

Trong lòng chen chúc đầy người, đều là người Trương gia đến đòi người.

"Cũng không phải tôi dẫn đi, bà đến cục cảnh sát mà đòi." Tôi nhàn nhạt nhìn họ, nên làm gì thì làm đó, ăn vặt chơi điện thoại.

"Chị dâu, chị không thể nói vậy." Vương Xảo Sảng đỡ Trương Tuệ Chi mỉm cười nhìn tôi: "Nhiều năm như vậy, Trương gia đối xử với nhà chị không bạc, chị nói vậy không

phải là qua cầu rút ván sao?"

Một câu đã đốt cháy hết tất cả mâu thuẫn.

"Đúng vậy, trước đây ba cô nói nhà cô muốn buôn bán nhỏ, lấy của Trương gia bao nhiêu là tiền, cô hiện tại lại có thể đem con trai người ta đẩy vào cục cảnh sát, thật là

ác độc." Có người nói thêm.

Suy cho cùng rốt cũng cũng là nhà tôi luôn thiếu nợ Trương gia.

"Làm người không thể không có lương tâm, nhiều năm như vậy cô một trái trứng cũng không sinh được, người trong nhà có nói gì cô sao? Cô lại có năng lực làm ra

chuyện mất mặt như vậy, cô sẽ bị trời trừng phạt!" Ngón tay mẹ chồng run rẩy chỉ về phía tôi.

Tôi đặt đồ ăn vặt trong tay xuống: "Chuyện này có liên quan gì với tôi? Tiền không phải cho tôi, tôi không nhìn thấy, tại sao chuyện gì cũng tìm tôi? Các người không nhìn thấy tôi bị con trai các người đánh thế nào sao?"

Có một lần Trương Trạch Minh đánh tôi, Trương Tuệ Chi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, thậm chí thỉnh thoảng còn nói vài câu cố lên để trợ uy.

"Đánh cô thì sao? Cô không nên bị đánh sao? Cô ra ngoài tìm đàn ông, nếu tôi là đàn ông tôi sẽ đánh chết cô!"

Tôi cười: "Cho nên ông ta đánh tôi thì đi vào cục cảnh sát, đi vào trại giam."

"Được, tôi nói không lại cô, chúng tôi đợi mẹ cô tới, có chút lời chỉ có người lớn mới hiểu." Mẹ chồng lấy ghế ngồi ở một bên, không định đi.

Nhìn họ một cái cũng lười, tôi tiếp tục làm việc của mình.

"Có vài người lương tâm hỏng rồi, không chịu nổi."

"Thật sự là nghiệp, Trương gia chúng ta sao lại chịu một người như vậy."

Bất kể bà ta nói gì, tôi cũng làm như không nghe thấy.

Mẹ bị gọi đến bởi cuộc điện thoại của Trương Tuệ Chi.

Trước mặt Trương gia, chúng tôi giống như vĩnh viễn đều không thể ngẩng đầu lên.

"Bà sui, chuyện này tôi biết, nhưng bà xem Tiểu Thu nhà chúng tôi bị đánh." Mẹ ôm tôi, đau lòng lau nước mắt.

Có thể là cảm giác sai. tôi cảm thấy mẹ không phải thật sự muốn đau lòng tôi, mà là lợi dụng tôi.

Trương Tuệ Chi cười ha hả: "Vậy bà nói phải làm thế nào?"

"Tôi sẽ ly hôn." Tôi tranh nói trước.

"Ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ." Trương Tuệ Chi nói.

Tôi khinh thường nói: "Bà cho rằng bà không muốn thì sẽ không nghĩ sao? Tôi đã tố cáo rồi, ông ta bạo hành tôi, có chứng cứ đầy đủ, hơn nữa Trương Trạch Minh cũng

sẽ bị kiện, bà cứ chờ đi, bà xem tôi có nghĩ hay không."

"Bà sui, bà xem con gái ngoan bà dạy đi, thật sự rất tốt a! Đây là hiểu cái gì gọi là qua cầu rút ván! Hiện tại không dùng đến Trương gia chúng tôi bèn đạp chúng tôi đi?

Được, trước đây nhà chúng tôi cho nhà các người bao nhiêu tiền, trả trước đi, đợi trả xong rồi nói chuyện ly hôn."

Trương Tuệ Chi khinh thường chúng tôi, luôn khinh thường, nhìn chúng tôi trào phúng.

Nhưng nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.

"Bà nói gì vậy, đều là trẻ con không hiểu chuyện, tôi khuyên nó." Nhìn mẹ cuối đầu khom lưng, nhìn thế nào cũng đều chua xót như vậy.

Tôi không muốn nhìn, quay đầu đi.

"Tôi nhất định muốn ly hôn, cũng nhất định sẽ ly hôn, tôi đợi phán quyết của tòa án." Tôi nói.

Trương Tuệ Chi nổi trận lôi đình: "Được, cô đợi đó, tôi sẽ cho có biết cái gì gọi là hối hận, cô cứ đợi đó đi!"

"Đừng, đừng!" Mẹ nhanh chóng kéo tay Trương Tuệ Chi nói: "Con nhà tôi không hiểu chuyện, bà đừng so đo, tôi luôn cảm thấy Trạch Minh rất tốt, lần này mặc dù phạm

sai lầm, nhưng cậu ấy nhất định sẽ sửa, có phải không?"

Cuộc nói chuyện sau đó của họ tôi lười nghe.

"Nếu không như vầy, đợi nhà các người có thể trả được tiền thì ly hôn với Trạch Minh, tới lúc đó tôi cũng không nói được gì rồi, cũng đừng nói nhà chúng tôi chèn ép bà.

Bà trả được không được tiền, thì chỉ có thể sinh là người Trương gia chúng tôi, chết là ma Trương gia chúng tôi!"

Đây là yêu cầu cuối cùng của Trương Tuệ Chi, đã quyết thỏa hiệp rồi.

"Được được, được." Mẹ hoàn toàn đáp ứng.

Đợi người đi rồi, tôi mới nói với mẹ.

"Mẹ làm gì vậy? Mẹ biết mẹ đang bán con gái không? Mẹ rõ ràng có thể khởi tố ly hôn, mẹ sao phải đáp ứng bà ta!"

Tại sao tôi phải luôn uất ức chính mình như vậy?

"Mẹ biết làm con chịu khổ, nhưng trong nhà thật sự không có nhiều tiền như vậy, thực ra lúc con kết hôn chúng ta đồng ý với Trương gia sau này dù có chuyện gì, cũng

sẽ không ly hôn, cho nên, mẹ xin lỗi con."

Mẹ nói xong thì quỳ xuống trước mặt tôi, khẩn cầu nhìn tôi.

"Mẹ! Mẹ làm gì vậy!" Tôi quỳ phịch xuống ôm mẹ.

"Mẹ xin con chịu đựng thêm chút nữa đi." Ánh mắt mẹ khiến tôi vĩnh viễn cũng không thể làm một người lòng dạ sắt đá.

Tôi bắt đầu khóc, khóc đến mức thở không ra hơi: "Mẹ, sao mẹ lại luôn đối với con như vậy, lúc đầu cũng vậy, con không muốn gả cho Trương Trạch Minh, các người

khuyên con, nói anh ta là người tốt, nhưng anh ta là người tốt sao? Các người không biết mấy năm con con sống như thế nào, đơn giản chính là sống không bằng chết,

con thật sự chịu đủ rồi."

"Mẹ cầu xin con! Trong nhà có nỗi khổ."

Tôi còn có thể nói gì?

Gia đình là ràng buộc, chỗ dựa, và là nơi vĩnh viễn tôi cũng không thể từ bỏ.

"Đây là lần cuối cùng."

Ánh sáng trong mắt tôi ảm đạm, không nghĩ tới tôi vẫn phải có liên quan với Trương Trạch Minh.

"Thực ra con chỉ cần kêu Âu Cảnh Dật cho con tiền là được rồi, không phải sao?" Mẹ đột nhiên nói.

Đây là điều tôi không thể chịu được nhất.

"Mẹ, con còn cần thể diện, đây là ranh giới cuối cùng của con."

Tôi trầm mặt đứng lên.

Tôi không muốn mình không có tự trọng như vậy, nếu không tình yêu của chúng tôi vĩnh viễn không thể bình đẳng.

Đó cũng là điều tôi muốn, điều tôi muốn không phải là luôn dựa dẫm, mà là đôi bên luôn thắm thiết, dựa vào lẫn nhau.

Không chỉ là đỏi hỏi, như vậy thì tôi có khác gì tình nhân được anh bao nuôi?

Trương gia nộp tiền bảo lãnh, Trương Trạch Minh đã về nhà.

Tôi luôn ở trong bệnh viện, Âu Cảnh Dật không ngừng gọi điện thoại cho tôi, muốn gặp tôi, nhưng đều bị tôi khéo léo từ chối.

Bộ dạng tôi thế này không có mặt mũi gặp ai, vết thương cũng chưa lành.

Nhưng nỗi nhớ Âu Cảnh Dật mỗi ngày đều tra tấn tôi, tôi cho rằng đợi đến lúc tôi gặp lại Âu Cảnh Dật thì tôi đã tự do rồi, nhưng không phải.

Có thể gia đình là nơi tôi không thể nào từ bỏ.

Lúc nào mới có thể trả được tiền thiếu nhà họ Trương đây?

Tôi lại bắt đầu mất ngủ, mỗi ngày đều ngủ không được, gấp gáp, trong lòng phiền muộn.

Nhưng tôi không có cách nào, tôi trốn trong chăn khóc, cảm thấy mình thật thất bại, vấn đề gì cũng không thể giải quyết.

Tôi cảm thấy mình thật sự nên chết đi.

Hiện tại, đứa bé trong bụng là động lực duy nhất của tôi, vì nó tôi phải cố gắng sống.

"Lâm Ngôn Thu, em cuối cùng sao lại không muốn gặp anh? Em có phải cho rằng tôi là trò giải trí trong cuộc hôn nhân nhàm chán của em không?"

Đây là tin nhắn Âu Cảnh Dật gửi cho tôi.

Tôi nhìn mấy chữ này thì khuôn mặt đã đầy nước mắt. Phải trả lời thế nào? Tôi nói tôi bị Trương Trạch Minh đánh, nhập viện rồi, tôi vốn dĩ muốn tranh thủ cơ hội ly hôn

với anh ta, nhưng kế hoạch thất bại rồi.

Âu Cảnh Dật hiểu lầm, tôi gấp gáp đến muốn khóc.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể