Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 41: Biên Giới Của Sự Sụp Đổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trọng điểm không phải vì người khác, mà là vì gia đình tôi, gia đình là thứ tôi vĩnh viễn không thể từ bỏ.

"Không phải, thật sự không phải! Đợi một đoạn thời gian nữa em sẽ lại tìm anh có được không?" Tôi nói câu này trong nước mắt.

Một câu rất bình tĩnh, cũng rất vô tình. Âu Cảnh Dật nhìn thấy sẽ là biểu cảm như thế nao?

Xin lỗi, em thật sự quá ích kỷ.

Thường cho người khác hy vọng, nhưng rồi lại tự tay phá hủy, là em không tự lượng sức.

"Anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều anh muốn nói là lời nói khách khí xa cách như vậy làm anh rất buồn." Âu Cảnh Dật nói.

Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi như thế này, dáng vẻ một kẻ thất bại.

"Âu Cảnh Dật, qua vài ngày nữa có được không, em gần đây thật sự rất bận." Xin anh đừng hỏi em.

"Em hối hận đúng không? Hối hận đã đồng ý ở bên anh?"

Âu Cảnh Dật không có cảm giác an toàn đều là vì tôi trước nay chưa từng cho anh cảm giác an toàn.

Trong lòng như quặn đau, tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể giả bộ: "Không có, em chỉ là bây giờ không tiện, thật sự không tiện."

"Đúng, em không tiện, em còn có gia đình, anh cũng quên mất. Anh không là gì cả!"

Mấy chữ này trong chốc lát đã đâm tôi đau đớn.

Âu Cảnh Dật hiểu lầm tôi, tôi gấp gáp tới mức không biết phải giải thích như thế nào!

Bộ dạng tôi thế này sao có thể để anh nhìn thấy?

"Không phải, không phải! Âu Cảnh Dật, em yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng rất nhiều khi thật sự bất đắc dĩ, xin lỗi, anh có thể cho em thêm thời gian không? Em muốn

chỉnh chu lại toàn bộ bản thân mình rồi mới đường đường chính chính đứng trước mặt anh."

Tôi rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng tôi sợ mình sẽ mất khống chế, hễ nghe giọng là tôi lại không chịu nổi.

"Lâm Ngôn Thu, em đã nói rất nhiều lần rồi, anh mệt rồi, thật sự mệt rồi. Cho nên anh không muốn luôn lặp lại sai lầm, vậy anh chỉ có thể ra tay thôi."

Tôi không biết ý tứ của Âu Cảnh Dật.

Anh muốn ra tay?

"Âu Cảnh Dật, anh muốn làm gì? Anh đừng kích động!"

Nhưng Âu Cảnh Dật không trả lời tin nhắn của tôi nữa, tôi gọi điện thoại anh cũng không nhận.

Làm sao đây? Âu Cảnh Dật có ý gì?

Trong lòng tôi rất bất an.

Ra khỏi trại giam, Chuyện đầu tiên Trương Trạch Minh làm là đến mắng nhiếc tôi.

Anh ta hư tình giả ý đi đến trước mặt tôi, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.

"Vợ, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không phải là người!"

Anh ta vừa nói vừa tát miệng mình bốp bốp.

Trong lòng tôi lúc này đã không còn bất kỳ cơn sóng nào, lạnh lùng nhìn anh ta.

"Đúng vậy, ai không có sai lầm. Con tha thứ cho nó lần này đi." Mẹ đứng một bên khuyên tôi.

Tôi cười lạnh với anh ta, nói: "Trương Trạch Minh, ông tự mình nói đây là lần thứ mấy ông đánh tôi? Ông mấy giấy có thể đếm hết sao? Nhà chúng tôi và nhà ông đã nói

xong rồi, chỉ cần trả hết số tiền thiếu nhà ông, tôi có thể ly hôn, đợi đi."

Trương Trạch Minh khóc nước mắt nước mũi lèm nhèm: "Anh không ly hôn, anh có chết cũng không ly hôn! Hơn nữa em có con rồi, con của chúng ta! Em sống thật tốt

với anh đi, sau này anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em."

Ông ta làm sao biết? Tôi bất giác bảo vệ bụng mình.

"Còn không biết là của ai đâu?" Mẹ chồng lẩm bẩm một câu.

Trương Trạch Minh lập tức vui vẻ nói: "Nhất định là của con, là của con!"

Đứa con này con phải giúp ông ta tranh gia tài, ông ta nhất định sẽ nói vậy.

Mẹ rất vui: "Nhiều năm như vậy luôn không có tin gì, thế này tốt rồi, có con là tốt rồi."

"Đứa bé này~" Tôi đang định nói gì, Trương Trạch Minh đã chen ngang: "Đứa bé này sau này nhất định giống anh! Nó là con của anh."

Trong ánh mắt anh ta nhìn tôi có cảnh cáo.

Thật sự là đồ điên, tôi trào phúng nhìn người đàn ông vô dụng này, được, anh nói là con anh, vậy thì là con anh, đến lúc đó nhìn anh làm sao tự đánh mặt mình.

Nghỉ ngơi cũng khá rồi, tôi và mẹ về nhà.

"Ai ya, có con là tốt rồi, xem Trương gia sau này sẽ nói thế nào." Mẹ vui đến mức không khép được miệng: "Chậm chút, chậm chút, hiện tại thân thể con rất quan trọng."

"Mẹ cho rằng đứa bé này thật sự là con của Trương Trạch Minh sao? Ha ha, ông ta chỉ là muốn dùng đứa bé này để tranh tài sản với em trai ông ta thôi, nếu không ông

ta lúc đầu đã không cầu xin con đi tìm đàn ông." Nói ra câu này, nụ cười trên khuôn mặt mẹ đã lập tức khựng lại.

Ai cũng không tin tôi, trước đây tôi đã từng nói, nhưng bà không tin. Lần này không biết trong lòng bà sẽ nghĩ như thế nào.

"Con, điều con nói có phải thật không?" Mẹ nhìn tôi khó tin.

Tôi cười khổ: "Mẹ, nhiều năm như vậy, con luôn không có con, lại ngay lúc này có con, mẹ nói đứa bé làm sao có. Trương Trạch Minh, ông ta căn bản là cứng không nổi,

căn bản là không được, con trước đây luôn trong trắng."

Tôi nói thật rõ ràng, chỉ xem mẹ có tin hay không thôi.

Mẹ ngã ngồi trên đất: "Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, ông ta lại xin con đi tìm đàn ông, chỉ vì muốn có con, điều này thật không thể tưởng được. Quá biến thái."

Còn rất nhiều chuyện biến thái.

"Cho nên mẹ đừng khuyên con, khuyên con cũng không nghe, con muốn rời khỏi ông ta thật triệt để." Tôi ngồi xổm người, đối diện ánh mắt với mẹ, tôi muốn bà nhìn rõ

sự quyết tam trong mắt tôi.

"Được, được." Mẹ nắm chặt tay tôi: "Chúng ta cố gắng kiếm tiền, trả xong tiền thì ly hôn."

Nhưng rất nhiều chuyện lại không như mong muốn của tôi, rất nhiều chuyện phát triển theo hướng tôi không lường được.

Làm tôi không kịp trở tay.

Tôi luôn nghĩ vận mệnh thật sự giỏi đùa, có thể làm bạn thương tích đầy mình.

Bố bị dẫn đi, lý do là tham ô của công. Bỏ đi lần bạo lộ vì lần trước, lại thêm lần nữa.

Tôi gấp gáp vội vàng đến trại giam, thấy bố chỉ trong một đêm mà tóc bạc.

"Bố, chuyện gì vậy, bố sao có thể phạm phải sai lầm này? Bố kêu người nhà làm sao đây?" Tôi oán hận mà đau lòng, nhưng không còn cách nào, đây là bố tôi, bất kể

thế nào tôi cũng muốn cứu ông.

Bố thở dài, thậm chí không dám nhìn tôi: "Bố chỉ là muốn dùng trước một lúc sau đó sẽ bù lại là không sao, không nghĩ tới toàn bộ tiền đều bị mất vào đó, họ nói, cổ

phiếu này luôn tăng! Con cho rằng bố thấy con sống như vậy không thương con sao? Bố cũng muốn nhanh chóng trả tiền cho Trương gia, để con thoát khỏi bể khổ, khổ

sở của con bố luôn nhìn thấy."

Tôi khóc không thành tiếng, tôi biết bố không phải không thương tôi, nhưng tai sao lại phải làm việc phạm pháp?

"Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ cứu bố ra, bố yên tâm. Chỉ cần trong thời gian quy định bù lại tiền là được tồi, bố đợi con."

Tôi nắm chặt bàn tay thô ráp của bố mà thề, tôi nhất định cứu bố ra. Bất kể hy sinh cái gì.

Ba tỷ

Bán nhà cũng không bù nổi, tôi gấp gáp đi lòng vòng trong nhà.

Mẹ mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.

"Bán nhà rồi, chị nói chúng ta phải ở đâu?" Lâm Ngôn Lăng vứt cặp trên mặt đất: "Cái nhà này thật sự chịu đủ rồi, chị không thể dừng lại sao? Đều là do chị! Nếu không

phải chị luôn muốn ly hôn, trong nhà không cần vội vàng trả Trương gia tiền, bố cũng không cần bí quá hóa liều! Đều do sự ích kỷ của chị mới làm cái nhà này thành ra

như vậy, tôi hận chị!"

Trong nhà bừa bộn, tôi thấy cặp em gái vứt trên đất, đi đến nhặt lên.

"Xin lỗi." Tôi đưa cặp cho con bé.

Lâm Ngôn Lăng nhìn tôi oán hận, giật cặp: "Chị, nếu bố xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hận chị."

Ánh mắt nó tôi vĩnh viễn cũng không thể nào quên, nó nhìn tôi như nhìn kẻ địch, làm cả người tôi đều lạnh lẽo.

Chẳng lẽ tất cả đều do tôi sao? Vì tôi thỏa mãn mong muốn của mình, tôi muốn ở cùng với Âu Cảnh Dật, chẳng lẽ chuyện này đều là sai lầm?"

Em gái giật cặp chạy đi, đóng của phòng rầm một tiếng.

Tôi sững sờ tại chỗ, sụp đổ.

Tại sao? Tại sao? Tôi thật sự không thể làm chính mình sao? Làm việc mình thích, ở cùng người mình thương khó như vậy sao?

Tôi bất lực ôm bản thân khóc.

Mẹ đột nhiên như nghĩ ra cách: "Con đi cầu xin Trương Trạch Minh đi, trong nhà đã thiếu nhiều tiền như vậy, cũng không sợ thiếu thêm chút nữa, sau này chúng ta

trả là được, con nói có phải không?"

"Đúng, đi cầu xin Trần gia, mẹ đi cầu."

Tôi tuyệt vọng gọi: "Mẹ! Mẹ biết ý nghĩa của việc này không? Ý nghĩ là con có thể không ngẩng đầu nổi cả đời! Con sẽ sống trong ác mộng cả đời, Trương gia sẽ khinh

thường mẹ, khinh thường cả nhà chúng ta."

"Mẹ biết! Sao mẹ có thể không biết!" Mẹ kích động hét lên: "Chẳng lẽ mẹ không có tự tôn sao? Mẹ cũng không muốn làm vậy, nhưng bố con làm sao đây? Mẹ không thể

để bố con vào tù, bố con sẽ không chịu nổi."

Tôi hoàn toàn không còn sự kiên trì của mình, cúi đầu, cúi đầu trong hiện thực.

"Đúng, đi thôi, đừng, con đi." Hai mắt tôi nhìn phía trước một cách vô hồn, tôi biết mình đã không còn hy vọng nào.

Tôi thường bắt Âu Cảnh Dật đợi mình, đợi tôi có thể đường đường chính chính đứng trước mặt anh, nhưng hình như không còn cơ hội rồi.

Tôi có thể đi cầu xin Trương Trạch Minh, nhưng tôi lại không muốn để Âu Cảnh Dật nhìn thấy sự bất lực của tôi, vì điều để ý nhất mới không thể chịu đựng được.

Nơi rất lâu không về tràn đầy cảm giác xa lạ và bài xích, nơi có Trương Trạch Minh chính là ác mộng của tôi.

Tôi đẩy cửa, trong phòng không có ai.

Tôi lặng lẽ ngồi trên sofa đợi anh ta về.

Ai biết rất lâu sau Trương Trạch Minh mới uống say bí tỉ đập mở cửa.

Giây phút ông ta thấy tôi thì cười to ha ha, khinh thường, châm chọc.

"Ông biết tại sao tôi đến đi." Tôi nói.

Trương Trạch Minh ném chai rượu trong tay xuống đất phát ra một tiếng thật to: "Tôi biết, tôi đương nhiên biết, nhà các người còn không phải nhìn trúng tiền của tôi sao,

sau đó chuyên môn làm chuyện qua cầu rút ván."

Tôi á khẩu.

"Cô muốn tôi cho tiền bố cô đúng không?" Trương Trạch Minh cười ha hả đi đến, ôm tôi.

Cả người đầy mùi rượu của ông ta làm tôi buồn nôn.

Tôi dùng sức đẩy anh ta: " buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Tiếp xúc với ông ta giống như gặp phải con rệp, làm cả người tôi khó chịu.

"Nhưng, tôi nói với cô, tôi không có tiền, một đồng cũng không có, trong nhà sẽ không lấy tiền ra nữa. Đừng nói ba tỷ, cho dù 30 triệu tôi cũng không lấy ra được,

vì tiền đều bị lừa rồi, cô biết tất cả là vì sao không?" Trương Trạch Minh nhìn tôi chán ghét.

"Vì đồ kỹ nữ như cô, vì cô!" Trương Trạch Minh gầm lên nắm tóc tôi, đôi mắt đỏ ngầu, hung ác.

"Sao lại là tôi?" Cô nói.

Tôi không sợ dáng vẻ của ông ta, chỉ là không hiểu lời ông ta nói.

Trương Trạch Minh cười ha ha, nói: "Vì tình nhân tốt của cô Âu Cảnh Dật đó, hắn ta hiện tại đè ép tôi khắp nơi, sắp làm ăn không nổi rồi, tôi đã đi vào đường cùng, nhưng

dù như vậy cô cũng đừng hòng ly hôn với tôi, tôi dù chết cũng kéo cô theo! Cô đợi xem đi."

"Hơn nữa, chuyện bố cô, cô cho rằng đơn giản như vậy?"

Âu Cảnh Dật? Trước đó Âu Cảnh Dật nói ra tay là ý này? Chuyện bố tôi, Âu Cảnh Dật? Chuyện này có quan hệ gì?

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận