Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 42: Lãng Mạn Của Anh, Em Chơi Không Nổi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi khựng lại chốc lát.

Trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, Âu Cảnh Dật bắt đầu đối phó Trương Trạch Minh.

"Chuyện này không phải càng điên rồ hơn?" Trương Trạch Minh ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, nói: "Cô biết ba cô sao lại vào tù không? Ông ta sao lại đột nhiên chơi cổ

phiếu? Đó là vì cho người bẫy ông ta, người này là ai? Cô tự mình nghĩ đi."

Trong đầu tôi kêu ầm một tiếng, giống như cái gì phát nổ.

Không thể, nhất định không phải vậy.

Tôi luống cuống tay chân đứng đó, căn bản không tin.

"Xem ra cô đoán được rồi, chính là Âu Cảnh Dật." Trương Trạch Minh cười ha ha chế giễu tôi.

"Đây là người tình tốt của cô."

Tôi xém chút đứng không vững ngã xuống đất.

Tại sao lại là Âu Cảnh Dật? Tôi làm sao cũng không nghĩ tới chuyện của bố tô lại là bẫy mà Âu Cảnh Dật sắp đặt sau lưng.

Tại sao?

"Cô xem người tình của cô độc ác bao nhiêu, tôi cũng sắp phá sản rồi, cô cũng sắp mất gia đình rồi, thật sự ác độc, như vậy có phải đối tốt với cô hơn tôi?" Trương

Trạch Minh vẫn đang nói khoa trương.

Trong đầu tôi trống rỗng, tôi không biết làm sao đi ra khỏi cửa nhà Trương Trạch Minh.

Tôi thực sự không tìm được lý do Âu Cảnh Dật làm vậy.

Giống như không có cảm giác gì, tôi đã trở thành một cái xác không hồn, lang thang trên đường không có mục đích.

Âu Cảnh Dật, sao anh lại làm vậy?

Điện thoại đột nhiên reo.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.

Là Âu Cảnh Dật, thật sự là xuất hiện rất đúng lúc.

"Em không muốn tìm anh nói chuyện sao?" Giọng anh từ điện thoại truyền đến, tôi lại cảm thấy không chân thật như vậy.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy phố xá náo nhiệt là đáng sợ như vậy.

"Được." Tôi nói, Âu Cảnh Dật, anh nhất định phải cho cho tôi một lý do thuyết phục.

Đợi lúc tôi tới thì trời đã tối rồi.

Âu Cảnh Dật đang đợi tôi, anh ấy thậm chí bày đầy hoa tươi, thắp tất cả nến.

Nếu không phải tình huống thế này tôi nhất định sẽ cảm động mà khóc.

Âu Cảnh Dật mặc đồ tây màu đen, đẹp trai không nói nên lời, Anh chầm chậm đi về phía tôi, nắm tay tôi: "Em biết không? Anh luôn đợi em."

Tôi thờ ơ nhìn anh: "Sao anh lại làm vậy? Tại sao!"

Ánh mắt Âu Cảnh Dật lóe lên, uất ức bị thương: "Lâm Ngôn Thu, chúng ta bao lâu không gặp nhau rồi, em không thể cùng anh ăn xong bữa cơm rồi nói sao?"

Tôi nhìn người đàn ông tôi yêu này, trong lòng đắng chát, cũng tại giây phút này tôi hiểu được sức mạnh của tư bản và quyền lợi.

Anh có thể dễ dàng phá hủy một người.

Nhưng anh lại làm tôi không thể nào từ bỏ như vậy, tôi khẩn cầu nhìna nh, trong mắt đều là cẩn thận.

"Được." Tôi đồng ý với anh.

Âu Cảnh Dật rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế giúp tôi.

Tôi vẫn là dáng vẻ như trong tưởng tượng của tôi, ánh mắt nhìn tôi, ánh nến trên bàn lượn lờ, làm hiện rõ sự ấm áp trên khuôn mặt anh.

"Những thứ này đều được gửi hàng không từ Pháp về, không biết em có thích không, em thử xem, nếu em thích, sau này anh sẽ cho người làm cho em ăn." Âu Cảnh

Dật đặt bò bít tết đã cắt xong trước mặt tôi.

Có thể đây là bữa ăn cuối cùng mà chúng tôi tâm bình khí hòa ăn cùng nhau.

Tôi cúi đầu ăn, nhưng không thấy vị gì.

"Anh rất nhớ em, thật sự nhớ em." Âu Cảnh Dật đột nhiên thì thào.

Tôi ngẩng đầu, trong thoáng chốc đã chìm trong ánh mắt của anh, thâm thúy như biển sâu, mang theo sự mong đợi vô hạn.

Trong lòng đau đớn, Âu Cảnh Dật, em yêu anh, bất kể lúc nào em cũng không thể từ bỏ tình yêu đối với anh, nhưng sao lại làm cho tình yêu của chúng ta trở nên phức

tạp như vậy?

Cả buổi ăn cực kỳ lãng mạn, là cảnh sắc tôi đã mơ thấy vô số lần.

Xa xa đột nhiên đầy trời pháo hoa, cực kỳ lóng lánh.

Tôi vui vẻ nhìn, đột nhiên quay đầu nhìn Âu Cảnh Dật.

Trong ánh mắt anh lóe lên ánh sáng pháo hoa, bên môi nở nụ cười, là dáng vẻ ôn ấm áp nhất mà tôi từng thấy.

Dưới ánh trăng, chúng tôi khiêu vũ, anh ôm eo tôi, tôi gác đầu lên vai anh, thân thể dính chặt vào nhau.

"Sau này chúng ta luôn như thế này thật tốt, em chỉ cần gả cho anh, chúng ta có thể mỗi ngày đều sống như thế này." Giọng Âu Cảnh Dật truyền xuống từ đỉnh đầu, là

sự kỳ vọng đẹp đẽ.

Tôi nói: "Em sẽ gả cho anh sao?"

"Sẽ." Âu Cảnh Dật nói kiên định.

Tôi dừng bước chân, nói: "Tại sao?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

Âu Cảnh Dật nhếch khóe miệng, cười bất đắc dĩ: "Vì em không còn cách nào khác."

Trong lòng tôi đột nhiên trống rỗng, lúc này tôi dám khẳng định chuyện của bố là anh làm.

"Âu Cảnh Dật, chúng ta nói chuyện đi." Tôi buông tay Âu Cảnh Dật.

Đáy mắt Âu Cảnh Dật thất vọng, nói: "Được."

"Anh biết người nhà rất quan trọng đối với em, nhưng em không nghĩ tới ra tay mà anh nói lại là ra tay với bố em, là vì ép em gả cho anh?" Tôi thất vọng nhìn Âu Cảnh Dật:

"Nhưng anh có biết không, em nằm mơ cũng muốn gả cho anh! Em mơ rất vô số lần về hôn lễ của chúng ta! Anh tại sao lại làm vậy."

Tôi hét lên với Âu Cảnh Dật.

Tôi cho rằng anh không phải người như vậy, tôi cho rằng anh hiểu tôi.

"Lâm Ngôn Thu!" Âu Cảnh Dật nắm chặt tay tôi, ánh mắt đo đỏ: "Anh biết, nhưng anh không đợi kịp, không phải anh ép em, mà là người nhà em! Em nói em độc ác,

nhưng anh muốn cho em biết rằng, để được ở cùng em, anh có thể không để ý bất cứ gì! Bao gồm cả người nhà em! Anh luôn là người như vậy, em không biết sao?

Mắt anh u ám.

"Âu Cảnh Dật, em cầu xin anh, đừng làm vậy, đừng!" Tôi khóc cầu xin anh: "Em biết em có lỗi với anh, em lùi bước hết lần này đến lần khác. Nhưng em thật sự muốn

đường đường chính chính đứng trước mặt anh, muốn nói với anh, em yêu anh, tình yêu của chúng ta là bình đẳng! Chứ không phải là chỉ có sự cho đi từ một phía, em

không muốn dựa dẫm vào anh, gì cũng phải có anh mới có thể đứng ở đây! Anh có hiểu không? Tôn nghiêm của em, tự trọng của em không để em làm vậy."

Đây là lời luôn đè nặng trong lòng tôi, tôi khóc, nói từng câu từng câu với Âu Cảnh Dật.

Tay Âu Cảnh Dật run rẩy, anh chịu đựng nước mắt: "Anh biết, anh biết, nhưng anh không muốn đợi lâu như vậy, anh thật sự không đợi được rồi! Anh muốn có thể từng

giây từng phút ở bên em ngay bây giờ. Cho nên dù em hận anh, anh cũng sẽ không hối hận."

Tôi khóc đến không thể khống chế chính mình.

Âu Cảnh Dật, anh rõ ràng biết, sao lại lại vẫn muốn làm như vậy? Là em sai, là em.

"Là em sai rồi, đều là sai lầm của em! Em không nên quen biết anh! Không nên yêu anh! Vì em yêu anh, lòng nới sống được, mới muốn sống như một con người. Sau

này trong nhà xảy ra chuyện, cũng là do em, vì em muốn thỏa mãn ảo mộng của mình, ảo mộng muốn ở cùng anh."

Không sai, em gái nói không sai, đều là vì tôi không an phận mới trở nên như thế này.

"Không phải! Không phải!" Âu Cảnh Dật ôm chặt tôi vào lòng, anh nói với tôi hết lần này tới lần khác: "Không phải em sai, không phải em sai."

"Nếu em muốn trách thì trách anh đi, trách anh yêu em không thể tự kiềm chế, anh không khống chế được nhớ đến em, muốn có được em."

"Em hận anh có được không? Đừng trách mình."

"Cầu xin em đến bên anh."

Giọng nói nghẹn ngào của Âu Cảnh Dật chui vào tai tôi.

Giọng nói anh luôn mê hoặc tôi, làm tôi không nhịn được bắt đầu mơ về dáng vẻ chúng tôi ở bên nhau.

Thật đẹp đẽ biết bao.

"Em nên làm thế nào đây?" Tôi nằm sấp trong lòng anh, lặng lẽ khóc.

"Em chỉ cần quay về ly hôn với Trương Trạch Minh, gả cho anh, anh đảm bảo bố em sẽ không sao. Tiền tham ô anh sẽ trả thay em." Âu Cảnh Dật nói.

Anh cẩn thận nói: "Thật đó, chỉ cẩn em gả cho anh là được, tất cả mọi chuyện anh sẽ thay em xử lý thật tốt."

"Nếu không thì sao?" Tôi nói.

Âu Cảnh Dật dừng một lúc rồi nói: "Em sẽ không làm vậy, vì em muốn gả cho anh, vì em yêu anh."

Ôm nắm chặt áo anh khóc to.

Đúng, tôi muốn gả cho anh, nhưng Âu Cảnh Dật, anh chọn một con đường mà em không thể chịu được nhất.

Ban đầu gả cho Trương Trạch Minh cũng là điều kiện như vậy, tôi gả cho anh ta, anh ta trả nợ thay bố tôi.

"Âu Cảnh Dật, anh có cảm thấy em thật sự đáng giá, một người bị bán hai lần." Tôi đẩy người Âu Cảnh Dật ra, ánh mắt lạnh lùng.

Âu Cảnh Dật hoảng loạn: "Không phải, anh chỉ là muốn ở cùng em, sớm chút ở cùng em, không phải như vậy!"

Giải thích của anh, tôi tin, nhưng tôi cảm thấy mình thật sự rẻ rúng, có thể bị mua bán, căn bản đều không có quyền lựa chọn.

Nhưng yêu nhau sao lại khó như vậy?

"Lâm Ngôn Thu, em nghe lời, em quay về kí đơn ly hôn với Trương Trạch Minh, chuyện sau này em sẽ giúp em làm hết, sau này em sẽ giúp đỡ gia đình em, có được

không? " Âu Cảnh Dật ấm áp nói, đáy mắt là sự mềm mại tôi chưa từng thấy.

"Sau này, chúng ta sống cùng nhau, em muốn đi đâu anh sẽ đi với em, em muốn làm gì anh sẽ thay em làm, có được không? Sau đó, sinh thật nhiều đứa con xinh đẹp,

chúng ta nhất định là người hạnh phúc nhất trên thế giới."

Đây thật sự là điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Anh giúp giấc mơ của tôi, đó là việc mà tôi mong đợi nhất.

Nhưng tự tay anh đã phá nát giấc mơ của tôi.

Tôi cười với anh, cười đến chảy ra nước mắt.

"Âu Cảnh Dật, em không thể ngừng yêu anh, nhưng anh lại làm lòng em lạnh lẽo."

Tôi cho rằng anh vĩnh viễn cũng sẽ không ép tôi như những người khác, sẽ vĩnh viễn đứng bên tôi, tôi cho rằng anh sẽ là người duy nhất hiểu tôi.

Nhưng đều không phải, anh vẫn trở nên giống người khác, cũng sẽ đưa tôi thông điệp cuối cùng.

"Anh biết em hận anh, nhưng anh không hối hận. Em biết mà, chuyện tham ô tiền công chỉ cần trả tiền trong thời gian quy định là sẽ được xử lý nhẹ. Thời gian không còn

nhiều, mà chỉ có anh mới có năng lực đảm bảo bố em bình an vô sự, chỉ có anh thôi. Và em chỉ cần gả cho anh."

Tôi đột nhiên cảm thấy người đứng trước mặt thật xa lạ.

Anh trở thành một người trong số họ, không còn là người duy nhất của tôi nữa.

Tôi cười lạnh ha hả: "Được, em sẽ thỏa mãn anh, nhưng Âu Cảnh Dật, anh biết không? Anh nhất định sẽ hối hận."

Bởi vì anh đã hoàn toàn mất đi lòng tin của tôi.

Tôi sẽ không tin anh như trước nữa, tĩnh yêu của chúng tôi cũng xuất hiện rạn nứt.

Âu Cảnh Dật khuôn mặt căng thẳng nhìn tôi.

"Chỉ cần có thể ở cùng em, anh không hối hận." Anh như đang thề, đang nói lời thề với tôi.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y