Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 43: Con Của Tôi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nếu em và Trương Trạch Minh sẽ luôn không ly hôn thì sao? Anh sẽ làm thế nào?" Tôi nói.

Nếu tôi và Trương Trạch Minh không thể ly hôn, tôi sẽ chết.

Âu Cảnh Dật nhìn tôi cực kỳ kiên định: "Không thể nào có thể."

"Được, em biết rồi." Tôi nói.

Tôi lùi về sau một bước, rời khỏi cái ôm của Âu Cảnh Dật.

Trong phòng rất tối, chỉ có ánh đèn chập chờn, bóng của chúng tôi in lên tường, mờ mịt, hư ảo.

Tôi quay đầu nhìn Âu Cảnh Dật lưu luyến, sau đó rời đi.

Âu Cảnh Dật luôn đứng trên ban công nhìn tôi.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh, anh luôn đuổi theo tôi, là cảm giác tôi đã quen thuộc, nhưng Âu Cảnh Dật, anh làm em cảm thấy mình thật sự không có tự tôn.

Âu Cảnh Dật kêu xe chờ ở cửa.

Trong đêm tối, tôi từ từ rời đi, nước mắt chảy trên gò má.

Tại sao anh cũng trêu đùa em như rất nhiều người khác? Em thật sự không còn cách nào nữa rồi.

Tôi đã từng như chim sợ cành cong, tôi rất sợ ánh mắt như vậy, anh nhìn bạn, cầu xin bạn, làm bạn hết lần này đến lần khác từ bỏ chính mình.

Mẹ cũng như vậy, Âu Cảnh Dật cũng như vậy. Nhưng họ đều yêu tôi, như đeo cho tôi xiềng xích, làm tôi không thể là chính mình.

Lúc về tới chỗ Trương Trạch Minh, đèn trong nhà còn sáng.

Động tác trước đây của anh ta không thay đổi, trong phòng vẫn bừa bộn, đồ đạc anh ta ném thành mảnh vỡ.

Nghe thấy tiếng cửa, Trương Trạch Minh ngẩng đầu nhìn tôi: "Về rồi à? Gặp được Âu Cảnh Dật rồi? Tôi không nói dối chứ."

"Đúng." Tôi nói.

Trương Trạch Minh đột nhiên cười: "Cô xem người đàn ông cô yêu chả phải cũng tính kế cô sao? Giống tôi, thực ra chúng ta rất giống nhau, muốn có được cô, cho nên

dùng hết cách, chỉ là khác biệt giữa cô thích hay không thích mà thôi."

Tôi quay đầu căm hận nhìn anh ta: "Câm miệng!"

"Thẹn quá hóa giận?" Trương Trạch Minh nhướn đôi mắt đỏ ngầu: "Cô cảm thấy tình yêu của cô là hoàn mỹ, thực ra, cũng là tràn đầy dối trá, cô lừa Âu Cảnh Dật điều gì

tự cô biết, Âu Cảnh Dật lấy bố cô để buộc. Thực ra chúng ta đều cùng một loại người.

Tôi không thích chuyện gì cũng dính đến người nhà, nhưng sự việc lại cứ không theo mong muốn.

Lời ông ta như chọc tức tôi, không, chính xác mà nói là đánh trúng chỗ đau của tôi.

"Không sai, chúng ta đều là cùng một loại người, nhưng ông lại là người ác độc! Trương Trạch Minh, nếu không phải vì ông, cuộc đời tôi sẽ không như vậy! Tôi sẽ có

cuộc đợi thanh bạch, là ông ép tôi tìm đàn ông, là ông khiến tôi trở thành loại người tôi ghét nhất! Nếu không phải ông ép tôi, tôi làm sao có thể gả cho ông, ông mới là kẻ

cầm đầu!

Tôi hận Trương Trạch Minh, hận không thể cắn chết ông ta!

Trương Trạch Minh nói: "Nhưng không có tôi, ba cô đã sớm vào tù rồi, làm sao có thể đợi đến bây giờ, nếu cô muốn trách thì chỉ có thể trách người nhà cô, là họ bỏ rơi

cô, dùng cô để đổi tự do của ba cô. Làm sao có thể trách tôi?"

Tôi á khẩu, nắm chặt tay run rẩy.

"Ly hôn đi." Tôi nói.

"Trương Trạch Minh cười chế giễu: "Cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý với cô sao?"

"Ông không thể buông tha tôi sao?" Tôi không hiểu ông ta lắm, tôi và ông ta chưa từng làm chuyện vợ chồng, tôi hận ông ta, ông ta biết, mỗi ngày ngoại trừ say

mèm rồi đánh tôi thì không làm được gì cả, nhưng tại sao không chịu buông tay?

"Chẳng lẽ ông không cần nhà máy nữa? Âu Cảnh Dật sẽ bỏ qua cho ông sao? Chúng ta ly hôn đối với ông và tôi đều tốt! Thiếu anh bao nhiêu tiền tôi sẽ trả, chỉ cần ông

đồng ý ly hôn!" Tôi nói.

Trương Trạch Minh nằm trên sofa bộ dáng bắt đầu mê mang buồn ngủ, anh ta mơ màng nhìn tôi: "Tôi nói không ly hôn là không ly hôn, tôi không muốn nhìn đôi dâm phu

gian phụ các người tình chàng ý thiếp! Các người sẽ gặp báo ứng!

"Chỉ cần ông đồng ý ly hôn, thì sẽ không còn nguy hiểm gì, coi như tôi cầu xin ! Được không?" Tôi cầu xin ông ta lần nữa.

Chỉ có chuyện ly hôn tôi mới cầu xin ông ta, xin ông ta buông tha cho tôi con đường sống.

"Nếu tôi nói điều kiện ly hôn là phá đứa bé trong bụng cô, cô sẽ làm sao?" Trương Trạch Minh cười gian ác, thậm chí nhìn tôi dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Tôi che bụng mình, cảnh giác nhìn ông ta: "ông muốn làm gì?"

Đôi mắt ông ta giống như loài dã thú trong màn đêm.

"Tôi chỉ muốn nhìn xem cô có thể vì ba mình mã nỡ bỏ con mình không, nó là con Âu Cảnh Dật đi. Nếu Âu Cảnh Dật biết mình mất con như vậy, anh ta có hối hận không?

Nếu cô muốn ly hôn với tôi, thì đi bỏ con của mình, nếu không miễn bàn." Trương Trạch Minh vui vẻ, kích động từ sofa đứng lên: "Âu Cảnh Dật ép tôi như vậy, tôi cũng

muốn làm cho anh ta biết cái gì là đau!"

Tôi bảo vệ bụng, lui về phía sau: "Đây là con tôi, ông nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Đứa bé là sinh mạng của tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai tổn thương nó!

"Đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm gì cô. Tôi cảm thấy chuyện này cô vẫn nên suy nghĩ kỹ, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sống chết của ba cô. Một đứa bé cô

chưa từng gặp bao giờ quan trọng hơn hay người bố nuôi cô nhiều năm như vậy quan trọng hơn? Cô nghĩ kỹ đi."

Trương Trạch Minh nhìn tôi đắc ý, anh ta nghĩ ra một phương pháp có thể tra tấn tôi và Âu Cảnh Dật, ông ta rất vui vẻ vì điều này.

"Ông không ly hôn tôi cũng có thể kiện ông! Có ghi lại hình ảnh ông bạo hành tôi trước đây, tòa án sẽ cho chúng ta ly hôn!" Tôi nói.

"Đúng vậy, nhưng cô biết chuyện này cần bao nhiêu thời gian không? Đủ để ba cô chết trong ngục rồi." Trương Trạch Minh cười ha ha, thật sự vui vẻ.

Ông ta cười xoay người vào phòng, không nói chuyện với tôi nữa.

Trong phòng khách chỉ còn mình tôi, tôi cũng không kiên trì nổi nữa, ngã trên mặt đất.

Con tôi, tôi không thể mất nó, nhưng bố tôi cũng không thể từ bỏ.

"Làm sao đây? Làm sao đây?" Không còn cách nào rồi, tôi cắn môi khóc.

Tôi thực sự cảm thấy rất bất lực, vì sao ông trời đối xử với tôi như vậy? Lựa chọn này tôi không chọn được.

Âu Cảnh Dật, sao anh lại bức em? Tại sao? Đó là chuyện em sợ nhất, nhưng anh lại giống họ, bổ một đao lên trái tim tôi.

Tôi co ro trên mặt đấy im lặng khóc, cho đến trời sáng, luồng sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào.

Mở đôi mắt mơ hồ vì nước mắt, cảm thấy ánh sáng trước mắt sao lại chói chang như vậy, làm tôi như nhìn cái gì cũng không rõ.

Điện thoại kêu ong ong.

Sau khi kết nối thì là giọng vội vã của mẹ: "Tiểu Thu, Trạch Minh nói thế nao? lúc nào, lúc nào mới đưa tiền? Bố con không thể đợi nổi nữa, mẹ đi thăm ông ấy, ông

ấy tiều tụy nhìn không ra.

Mẹ khóc, khóc đến mức tê tái tâm hồn.

Tôi bất lực nói: "Trương Trạch Minh sẽ không cho mượn tiền nữa, con cũng không còn cách nào nữa, hết cách rồi!"

Tôi không biết nên nói với ai, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu.

Tiếng khóc như sụp đổ của mẹ làm màng nhĩ tôi đau đớn: "Vậy bố con làm sao đây, trong nhà không thể không có bố con, Tiểu Thu, con nghĩ cách nữa đi! Xem như báo

đáp công lao mẹ nuôi con đến lớn như vậy, có được không?"

Trong phòng vẫn rất u ám, tôi giống như không nhìn thấy bất cứ hy vọng gì.

"Mẹ, nếu muốn con phá bỏ đứa bé trong bụng mới có thể cứu bố, mẹ muốn con phá sao? Tôi nghẹn ngào hỏi.

Giọng mẹ đột nhiên vui vẻ: "Đúng rồi, đứa bé không phải của Âu gia sao? Con đi tìm Âu gia đòi tiền đi, con có thể mang thai đứa bé của nhà họ! Đúng rồi, Âu Cảnh Dật,

con đòi tiền Âu Cảnh Dật, con sao lại không nghĩ tới?"

Lời này không chỉ làm tôi kinh ngạc, còn làm tôi cảm thấy chạnh lòng.

Tôi đã là một người thấp hèn có thể dùng tiền để mua bán rồi, tôi không thể để con tôi cũng trở thành người như vậy, không có tự trọng như vậy.

"Con xem vấn để đã được giải quyết rồi? Đứa bé trong bụng con là của Âu gia! Tiểu Thu à, con đi thử xem, chỉ cần có thể cứu bố con, cách gì chúng ta cũng thử, có

được không? Mẹ vẫn vui vẻ nói.

Tôi lập tức cúp điện thoai, tôi không muốn nghe thấy lời này được nói ra từ miệng người thân mình.

Nhưng mẹ lại nhanh chóng gọi lại: "Mẹ biết mẹ nói vậy không đúng, nhưng nhà chúng ta thực sự hết cách rồi, nếu bỏ đứa bé là phương pháp duy nhất giải quyết vấn đề,

vậy, con, con có thể làm vậy không?

"Mẹ! Con cầu xin mẹ để con làm người đi! Mẹ không nhìn ra con khổ sở thế nào sao? Mẹ cho con giữ lại đứa bé này không được sao?" Tôi khóc, cầu xin, cả người đều

tức giận đến run rẩy.

"Có phải trong mắt mẹ, chúng con đều là công cụ có thể kiếm tiền không?"

"Tiểu Thu, mẹ xin lỗi con." Mẹ không nói gì nữa mà cúp điện thoại.

Cuộc đời tôi sao có thể rẻ rúng như vậy?

Tôi mê mang từ dưới đất đứng lên, sức lực đã tiêu hao hết rồi.

Lúc này tôi rất muốn đi gặp bố, không biết ông sống thế nào, tôi chống thân thể đi ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời gay gắt làm tôi choáng váng. Từng vòng sáng quay cuồng trên đỉnh đầu.

Rất chóng mặt, tôi thật sự không chịu nổi rồi.

Tôi đột nhiên ngã xuống đất.

"Này! Cô gái, cô làm sao vậy? Này?"

Trước mắt mơ hồ, ý thức bắt đầu mê mang, giống như không nhìn rõ gì cả.

Trong ý thức cuối cùng của tôi, người tôi nhìn thấy cuối cùng là Trương Trạch Minh.

Ông ta cười dữ tợn nhìn tôi, sau đó tôi hoàn toàn ngất xỉu.

Tôi tỉnh vì đau, trong bụng đau đớn từng tơn, từ từ mở mắt, đỉnh đầu là chiếc đèn không bóng chói chang.

"Đau quá...đau quá..."

Tôi không chịu được rên rỉ.

"Đừng cử động! Cô muốn chết không?"

Có người lập tức khiển trách tôi.

Tôi không biết mình đang ở đâu, giây phút mở mắt, mới nhận ra mình đang ở trong phòng phẫu thuật.

Máy móc vang lên ong ong.

Tây chân tôi bị ghì chặt.

"Các người đang làm gì? Các người buông tôi ra!"

Giống như có gì đang khuấy động trong bụng tôi, cơn đau cực độ làm tôi tỉnh lại trong thoáng chốc.

Bên cạnh là bác sĩ và y tá mặc blouse trắng.

"Con cô đã không còn nữa, đàng hoàng chút, cô muốn tử cung thủng sao?"

"Không! Không!"

Tôi cố gắng giãy giụa, la hét

Tại sao lại như vậy, tại sao! Tôi chỉ hôn mẹ một chút, tỉnh lại sao lại xuất hiện trên giường phẫu thuật? Đồng thời con tôi cũng không còn nữa!

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận