Saved Font

Trước/60Sau

Điên Cuồng Vì Em

Chương 56: Phán Quyết Dưới Mưa.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 56: PHÁN QUYẾT DƯỚI MƯA.

Tôi lén lút trốn sau cửa sổ nhìn anh, nhìn anh người mà tôi ngày nào cũng nhớ mong.

Bên ngoài cửa sổ là một tia sét và sấm, ánh sáng của tia sét đánh ngay vào mặt anh, đôi mắt đau buồn của anh nhìn tôi.

Tôi không thể trả lời anh, không thể.

“Nếu không thì con đi ra ngoài xem thử đi, hai người các con vẫn chưa nói rõ ràng sao.” Nghe thấy giọng nói của mẹ tôi liền tỉnh lại.

Bàn tay mẹ vỗ nhẹ vào vai tôi.

“Lâm Ngôn Thu sao em lại có thể đối xử với anh như vậy, tàn nhẫn như vậy!”

Anh thất vọng, anh không hiểu, bầu không khí của anh.

Tôi biết tâm trạng của anh lúc này, trong lòng vô cùng đau đớn, hận không thể chết đi.

Cũng biết anh đứng ở đây bao lâu rồi, nếu cứ như vậy anh sẽ lại bị bệnh.

Thời tiết lạnh như vậy, nước mưa cũng rất lạnh.

Tôi thực sự không thể nhìn thêm được nữa.

“Ra ngoài đi, nói rõ với nói cũng tốt.” Mẹ thở dài: “Hai đứa quá khổ rồi.”

Không thể ở bên cạnh người mình yêu, cái cảm giác này mẹ rất rõ.

Âu Cảnh Dật đứng trong đêm, bướng bỉnh nhìn tôi.

Tôi lao ra ngoài.

Mưa lớn lập tức tạt lên người tôi, tôi lạnh đến mức run rẩy, vậy mà Âu Cảnh Dật đã đứng ở đây lâu như vậy rồi.

Âu Cảnh Dật vui vẻ nhìn tôi.

Anh lao đến muốn ôm lấy tôi.

Tôi đứng yên tại chỗ cự tuyệt.

“Âu Cảnh Dật tôi đã nói rồi, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi nói với anh nhiều lần như vậy, tại sao anh lại không nghe? Tôi và anh sẽ không có kết quả tốt, quan trọng là tôi mệt rồi, không muốn ở cùng với anh nữa, hiểu rồi chứ?” Tôi chính là vô tình như vậy.

Mà Âu Cảnh Dật giống như nghe không hiểu nói: “Em đã nói em muốn gả cho anh!”

Tôi đã từng nói, tôi nằm mơ cũng muốn gả cho anh, nhưng rồi sao? Sự thật đã bày ở trước mắt, tôi và anh trời đất phân biệt, không phải là điều tôi có thể mơ tưởng.

“Anh cho là như thế nhưng tôi chưa từng nói điều này.” Tôi nói.

Trong mưa, tôi có thể không kiêng nể gì cả mà khóc lớn, không ai nhìn thấy được.

Cơ thể của Âu Cảnh Dật khẽ run rẩy, tôi giật mình, muốn chạy qua, nhưng đã dừng lại ngay lập tức.

Tôi không thể.

Không thể quan tâm đến anh nữa, không thể để anh biết tôi vẫn còn yêu anh.

Nhưng cơ thể anh vẫn đang bị bệnh, trên người anh vẫn còn đang mặc một bộ đồ của bệnh nhân.

Tôi phải làm gì đây?

“Âu Cảnh Dật cầu xin anh quay về đi, không cần đến đây tìm tôi nữa, chúng ta chính là như vậy! Có được không? Tôi muốn sống một cuộc sống bình yên, anh nhìn đi từ lúc tôi gặp anh cuộc sống của tôi bắt đầu trở nên rối loạn, tôi không muốn trải qua một cuộc sống như vậy nữa, cầu xin anh!”

Tôi bức thiết muốn anh rời đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhìn một cách càn rỡ, tôi muốn nhìn sâu vào ánh mắt anh, may là có màn đêm và cơn mưa như trút nước che chắn.

Sau này anh không còn là của tôi nữa.

Âu Cảnh Dật vô cùng đau đớn nhìn tôi, trong mắt đều là sự hoài nghi: “Những lời em nói đều là thật sao? Anh không tin! Khoảng thời gian anh và em ở cùng nhau, anh có thể cảm nhận được em vui vẻ như thế nào, anh không tin lời em nói, em vẫn luôn nói dối!”

“Đúng, tôi vẫn luôn nói dối anh, nhưng lời cuối cùng tôi nói là thật, chính là tôi ghét anh! Hết lần này đến lần khác tôi muốn rời xa anh, anh không biết sao? Tôi là một ngươi rất lẳng lơ, dâm đãng, anh không biết sao? Tôi có rất nhiều đàn ông, tôi còn có gia đình, sao tôi có thể vì anh mà ly hôn chứ? Đừng nằm mơ nữa.” Tôi giả vờ xem thường dáng vẻ của anh, nghênh ngang kiêu ngạo nói: “Anh, tôi đã chơi chán rồi. Haha!”

Âu Cảnh Dật không nói gì nữa, nước mưa chà xát lên người anh, từng sợi từng sợi theo khuôn mặt anh rơi xuống.

Đột nhiên anh không có bất cứ biểu tình nào, cứ thờ ơ như vậy nhìn vào tay tôi: “Lâm Thu Ngôn, em thật sự đủ tàn nhẫn, em nói, em chơi đủ rồi, vậy tiếp theo chính là anh chơi.”

Lời nói của anh khiến tôi sa vào một loại cảm giác hoang mang sợ hãi, không phải là vì anh hận tôi, mà là tôi sợ anh vì tôi mà không vui vẻ, lại một lần lữa có quan hệ gì với tôi.

Tôi không muốn khiến anh bị thương.

Nhưng tôi chỉ có thể lạnh lùng nói với anh: “Tùy anh, nhưng đừng khiến người ta nói cậu chủ nhà họ Âu không chơi được.”

Ánh mắt anh tràn đầy sự hận thù giống như xuyên qua cơn mưa lớn chiếu vào tôi, ánh mắt này của anh cả đời tôi không thể quên được.

Hận thù trong tuyệt vọng.

Tôi tuyệt vọng quay người lại không dám nhìn anh nói: “Quay về đi, không cần đến nữa, với chúng ta không có ý nghĩa gì.”

Từ đầu đến cuối Âu Cảnh Dật vẫn không lên tiếng, đến khi tôi quay người nhìn lại.

Âu Cảnh Dật đã rơi vào trong một vũng bùn.

“Âu Cảnh Dật!” Tôi vô cùng đau lòng hét lên, chạy như bay qua.

Anh nằm ở đó, đôi mắt nhắm chặt, vô hồn, không có sức sống.

Trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ và sợ hãi.

Mưa lớn khiến cơ thể anh không có một chút ấm áp, tay chân tôi luống cuống ôm lấy anh khóc lớn.

“Âu Cảnh Dật anh tỉnh lại được không? Cầu xin anh! Anh tỉnh lại đi!”

Phải làm sao? Phải làm sao? Tôi lấy cơ thể mình che chắn cho anh, muốn thay anh che nước mưa, muốn mang lại ấm áp cho anh.

Nhưng hình như không có chút tác dụng nào.

Tôi gọi xe cấp cứu, cũng báo cho Trần Vận.

Chỉ có như vậy mới là điều tốt nhất cho Âu Cảnh Dật.

Tôi ướt sũng đứng bên ngoài phòng bệnh, không dám đi đến gần, tôi chỉ có thể đứng ở đây, nhìn anh từ xa.

Bạn thấy đấy, những người liên quan đến tôi đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, đều là vì tôi mới khiến Âu Cảnh Dật vào bênh viện hết lần này đến lần khác.

Tôi là một tội nhân.

Phía sau tôi, những bước chân vội vã, “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” dừng lại bên cạnh tôi.

Nhưng ánh mắt tôi vẫn lưu luyến nhìn Âu Cảnh Dật, nhìn thêm một chút thôi, lần cuối cùng.

“Cô Lâm, coi như cô đã hiểu rõ thời thế.” Trần Vận nói.

Tôi không nhìn bà ta, tôi là một kẻ thua cuộc, chỉ có thể trốn tránh.

Trần Vận vỗ lên vai tôi: “Đây là lần cuối cùng nó đến tìm cô, cô yên tâm đi.”

Cuối cùng anh đã hoàn toàn thất vọng về tôi.

Thật ra lúc này trong lòng tôi đã không có bất kỳ cảm giác nào nữa rồi, đã đau đớn đến mức tê liệt rồi.

“Thật ra tôi đã sớm biết Âu Cảnh Dật đang làm gì, để nó đi gặp cô cũng tốt, để nó hoàn toàn hết hi vọng, sau này không còn u mê không chịu tỉnh ngộ nữa.” Trần Vận cười nói, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của bà ta.

Đúng vậy, sau này sẽ không có mong đợi gì với tôi nữa.

“Tôi không bao giờ quên những gì bà đã làm với em gái tôi, tôi sẽ trả thù bà.” Tôi quay người lại nhìn bà ta, nói một cách đầy chắc chắn.

Mặc dù bây giờ năng lực của hai người chúng tôi chênh lệch xa, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ ý nghĩ báo thù.

Trần Vận lập tức nói một cách thờ ơ: “Tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, nhiều năm như vậy, những chuyện tôi đã làm mà cô biết được chẳng qua chỉ là đồ vật quý hiếm thôi.”

“Được rồi, quay về đi, một lúc nữa nó sẽ tỉnh, đừng để nó nhìn thấy cô.” Trần Vận hạ lệnh đuổi khách.

Tôi quay đầu lại nhìn Âu Cảnh Dật lần cuối.

Vẻ mặt tái nhợt, không có sự sống, là một người xa lạ, mà người gây ra tất cả chính là tôi.

Tôi bước về phía sau từng bước từng bước một, khập khiễng chậm chạp dường như muốn kéo dài thời gian, chỉ có như vậy tôi mới cảm thấy khoảng thời gian tôi và Âu Cảnh Dật tách ra không lâu như vậy, trước đây chúng tôi ở bên nhau, chỉ cách đây không lâu.

Nhưng thực tế lại tàn nhẫn như vậy.

Cơn mưa lớn vẫn đang tiếp tục, to đến mức ánh mắt mơ hồ, cái gì tôi cũng không thể nhìn thấy.

Mẹ đứng ngoài cửa đợi tôi, giơ chiếc ô lên che cho tôi nói: “Con gái, về nhà thôi.”

Tôi khẽ gật đầu, tê liệt nhìn mọi thứ trước mặt.

Đó là tất cả cho đến bây giờ, tôi không có gì cả.

Sau khi quay về, tôi bị ốm nặng, bị sốt, cảm lạnh, nhiệt độ làm thế nào cũng không giảm, vẫn luôn truyền nước biển.

Mẹ đau lòng nhìn tôi, nói đi nói lại với tôi: “Không có chuyện gì, đều sẽ qua thôi, qua rồi sẽ tốt.”

Tôi thất tình rồi.

Cuối cùng khi tôi nhận ra vấn đề này, bệnh của tôi đã tốt hơn rồi, ngồi trong một căn phòng đầy ánh sáng, nhìn ánh sáng mặt trời chói lòa bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng chiếu vào mắt tôi, khó chịu đến mức tôi muốn khóc, nhưng lại không khóc được, bởi vì đã khóc cạn rồi.

Tôi muốn đi làm, nhưng tôi phát hiện cái gì cũng không làm được, chỉ có thể phát ngốc ở đây.

Tôi cũng không nhớ đến Âu Cảnh Dật, thậm chí còn không thể nhớ được hình dáng của anh.

Chính là trong đầu rất loạn, cái gì cũng không nhớ được, có lẽ tôi chính là một người điên.

Hóa ra đây chính là thất tình.

Tôi đau khổ cười một cái.

Trần Vận.

Kỳ lạ tôi vẫn luôn nhớ đến bà ta, tôi hận bà ta.

Tôi bắt đầu điều tra tất cả về bà ta, thật không ngờ bà ta thực sự là một người phụ nữ phụ nữ đáng sợ.

Tôi đã sử dụng tất cả các mối quan hệ và khả năng của mình để điều tra bà ta.

Tôi không tin bà ta có sức mạnh vô địch, tổn thương bà ta gây ra cho em gái, tôi phải đòi lại.

Đó cũng là lúc tôi phát hiện ra bí mật của bà ta.

Khoảng 25 năm trước, Trần Vận chỉ là một người phụ nữ lăn lộn trong xã hội, bởi vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên đã quen biết với cha của Âu Cảnh Dật, chủ tịch Âu Thức, Âu Thượng Thụy.

Năm sau sinh ra Âu Cảnh Dật, sau đó Trần Vận và Âu Cảnh Dật được đưa đến Mỹ, đến tận 15 năm sau cậu chủ chính thức của nhà họ Âu, Âu Cảnh Lâm bị chết do tai nạn xe, lúc đó Âu Cảnh Dật mới được phép về nước.

Nhưng Trần Vận vẫn không được phép về nước, sợ là lần này về nước cũng là bà ta bí mật trở về.

Bí mật trở về?

Hơn nữa cái chết của Âu Cảnh Lâm rất kỳ lạ, chiếc xe bị thiêu rụi, người chết vô cùng bi thảm.

Tôi vẫn nhớ tin tức vào thời điểm đó, chiếc xe lao ra khỏi vách đá , sau đó bốc cháy, phát nổ, thi thể cũng không còn toàn vẹn.

Nhưng tôi luôn cảm thấy những chuyện này nhất định có liên quan đến Trần Vận.

Nhưng ngay sau đó điện thoại của tôi có người gọi đến, người này nhanh chóng làm tôi bất ngờ.

Chính là Trần Vận.

“Tôi biết cô đang điều tra tôi, nhưng tôi là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật nên dựa vào cô có thể điều tra ra cái điều gì của tôi? Đừng nằm mơ nữa!” Trần Vận nói.

Tôi cười lạnh nói: “Như vậy là tốt nhất, nhưng bà sợ cái gì? Không sợ tại sao lại gọi điện thoại cho tôi? Trên thế giới này chỉ cần bà đã từng làm, sẽ để lại dấu vết! Trần Vận bà đang sợ!”

“Tôi sợ? Haha!” Trần Vận không nghĩ như vậy đột nhiên bật cười: “Thật nực cười, năm đó cảnh sát và nhà họ Âu cũng không thể phát hiện ra sự việc nếu như cô phát hiện ra, tôi xem như cô lợi hại!”

“Bà nói như vậy, tôi có thể nghĩ là năm đó bà thật sự đã làm cái gì đó.” Tôi lập tức nhận được.

Trần Vận nói như vậy, thật ra lý do quan trọng nhất là xem thường tôi, bà ta không hề tin tưởng tôi sẽ điều tra được cái gì.

“Tùy ý cô, nhưng tôi cảm thấy cô vẫn là nên cẩn thận một chút.” Trần Vận khẽ cười, nói: “Nếu không một ngày nào đó cô đi qua đường bị xe đâm chết, vậy thì quá thê thảm rồi.”

“Bà đang uy hiếp tôi.” Tôi nói.

Trần Vận cười lớn: “Không có tôi chỉ quan tâm đến cô thôi, cô biết không? Âu Cảnh Dật bây giờ đang rất tức giận, nó cảm thấy cô đang chơi đùa với tình cảm của nó, cuối cùng đã hiểu rõ cô, tôi cảm thấy lúc này tôi phải nói gì đó với nó, nếu không nó vội vàng làm gì với cô còn có gia đình cô, như vậy không tốt.”

Tôi cầm điện thoại, không lên tiếng, sau đó không đợi Trần Vận nói cái gì nữa liền cup máy.

Đột nhiên tôi cơ thể tôi giống như hết hơi, tim đập rất nhanh, tại sao tôi vừa nghe thấy ba chữ Âu Cảnh Dật liền trở nên khó chịu như vậy.

Nhưng tôi không đợi tinh thần tôi hồi phục lại mẹ tôi đã gọi điện thoại đến.

“Tiểu Thu cha con xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Phải làm sao bây giờ?” Mẹ tôi rất hoang mang, lời nói cũng không mạch lạc.

Tôi há miệng, khó khăn lên tiếng hỏi: “Cái gì, chuyện gì?”

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian