Saved Font

Trước/175Sau

Điền Viên Nhật Thường

Chương 43: Tiêu Phong

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Sau giờ tan tầm, Lục Lăng Tây và Nhan Việt đi đến vườn hoa tìm Lý đại gia.

Diệp Khang vừa nghe nói bọn họ muốn đi vườn hoa thì mặt dày leo lên xe. Lần trước khi đi đến vườn hoa để đổi chậu, Lý đại gia có chiêu đãi cơm tối cho bọn họ. Vì muốn bọn họ nếm thử món ăn tươi ngon, mà Lý nãi nãi đã hấp một vỉ bánh ngô, lại làm thêm một tô nộm rau chân vịt trong vườn nhà mình. Bánh ngô hấp thơm ngọt cùng rau chân vịt ngon miệng khiến Diệp Khang khen không dứt miệng, lúc đi còn không biết xấu hổ cất hai cái bánh ngô theo.

Trong mắt Diệp Khang, đến vườn hoa = Lý đại gia = cơm tối ngon miệng, hơn nữa đêm nay lại không phải làm việc, đồ ngốc mới không đi.

Nhan Việt ghét bỏ nhìn Diệp Khang, anh còn muốn tìm chút việc để buổi tối không về, giống như lần trước ngủ trong căn nhà nhỏ kia với Lục Lăng Tây. Thêm một Đại Hắc thì anh nhịn, nhưng thêm một tên Diệp Khang thì sao được?

Diệp Khang giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Nhan Việt, da mặt dày ngồi lên ghế phó lái.

Nhan Việt gõ tay lái, giọng trầm thấp nói: "Không phải cậu có hẹn ăn cơm tốivới anh ba Diệp sao? Không đi sao?"

Nghe ra ý cảnh cáo trong lời Nhan Việt nói, Diệp Khang cố tình làm ra vẻ giật mình, "Quên nói với cậu, anh ba buổi tối có việc, để tôi tự giải quyết." Nói đến đây, Diệp Khang quay đầu ra sau nhìn Lục Lăng Tây, cười hiền hòa dễ mến, "Tiểu Tây không ngại khi có tôi đi chứ? Tôi hơi nhớ tay nghề của Lý nãi nãi."

Lục Lăng Tây lắc đầu, cậu rất thích Diệp Khang, vì ở cùng với Diệp Khang rất thoải mái, cũng vì Diệp Khang là bạn tốt của Nhan đại ca.

Kéo lá cờ lớn Lục Lăng Tây này, Diệp Khang vừa lòng đến nhà Lý đại gia cọ com tối.

Nghe nói bọn họ muốn tới, Lý nãi nãi đã chuẩn bị từ sớm. Lần trước Lục Lăng Tây thuận miệng nói thích ăn khoai tây, nên hôm nay Lý nãi nãi đã làm bánh khoai tây. Trong vườn vừa mọc một đám khoai tây vừa to lại vừa tươi, bỏ vỏ xắt sợi, lại thêm chút bột ngô trộn vào bột mì, vo thành cái bánh to bằng bàn tay, rán trong dầu vàng óng cả hai mặt. Căn một miếng là khoai tây thơm giòn, bột ngô mềm mịn, ăn ngon vô cùng.

Ngoại trừ bánh khoai tây, Lý nãi nãi còn nấu một nồi cháo kê. Hạt kê vàng nấu mềm, một thìa vào miệng là tràn ngập mùi gạo thơm. Cà hấp chín trong vỉ được Lý nãi nãi xé thành sợi, trộn cùng vài tép tỏi và ớt cay, ba người ăn đến nỗi bụng tròn vo cả lên.

Lý đại gia cười tủm tỉm nhìn bọn họ, những thứ ăn buổi tối này hầu hết mấy người trong thôn đều tự trồng. Khác hoàn toàn với mấy thứ mua ngoài chợ, nhà mình trồng thì không có thuốc trừ sâu, cũng không có phân hóa học, trồng ra tuy không tốt như bên ngoài, nhưng hương vị tốt hơn bên ngoài nhiều.

"Thích thì ăn thêm đi, lúc đi mang một ít về." Lý đại gia gắp bánh khoai tây không ngừng cho Lục Lăng Tây, ông chỉ thấy thằng bé này rất gầy, nếu ăn béo thêm thì tốt rồi.

Lục Lăng Tây ăn không vào được nữa, ngồi trên ghế xoa bụng, trước kia nếu cậu làm động tác này nghĩa là cậu đói, nhưng hôm nay là cậu ăn no quá rồi. Nhan Việt ngồi bên cạnh Lục Lăng Tây, nhìn thấy cậu như vậy thì không kìm lòng được duỗi tay lên bụng thiếu niên, nhỏ giọng nói: "No quá sao?"

Bị Nhan Việt phát hiện động tác nhỏ này, Lục Lăng Tây ngượng ngũng gật đầu. Cậu quá xấu hổ nên nhất thời không chú ý rằng động tác này của Nhan Việt quá thân mật.

Cách áo thun mỏng manh, Nhan Việt vuốt cái bụng nhỏ tròn tròn, trong đầu hiện lên cái bụng trắng mềm mềm thiếu niên lộ ra khi lần trước ngủ cùng. Anh chậm rãi xoa nhẹ nhàng, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Còn căng nữa không?"

Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng Lục Lăng Tây lại thấy tai mình nóng lên. Cậu vội lắc đầu, tỏ ý không no nữa.

Nhan Việt thầm thất vọng, có hơi lưu luyến dời tay ra, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc chững chạc. Diệp Khang ngồi đối diện anh đã không thể nhìn thẳng anh nữa rồi, anh bắt đầu lo lắng nếu Nhan Việt cứ như vậy thì có bị nhân cách phân liệt không.

Ăn cơm tối xong, Lục Lăng Tây nói với Lý đại gia chuyện mở rộng quy mô vườn hoa. Lý đại gia rất vui. Trước đây lúc ông làm cho Đỗ Lâm thì việc làm ăn của Vi Viên Nghệ không tồi, đổi sang Lục Lăng Tây thì việc làm ăn càng mở rộng hơn. Bởi vì xem Lục Lăng Tây như con cháu mình, Vi Viên Nghệ càng tốt thì ông càng vui, làm việc cũng ra sức hơn. Thấy trăng bên ngoài không tệ, ông liền đưa mấy người bọn họ ra ngoài đi dạo.

Vườn hoa của Vi Viên Nghệ ở gần đường cái, chỉ chiếm có vài mẫu đất. Sau vườn hoa chính là thôn, muốn mở rộng thì chỉ có sang hai bên trái phải. Lý đại gia giới thiệu cho Lục Lăng Tây mấy mảnh đất ở hai bên. Ông là người già trong thôn, địa vị cao, nói đến mấy cái này thì thuộc như lòng bàn tay.

Nói xong, Lý đại gia hít một hơi. Vài mẫu ở phía Bắc là của một góa phụ trong thôn, chồng cô mất sớm, để lại một bà mẹ chồng tuổi già bệnh nặng cùng một đứa con trai vừa tập tễnh biết đi, gánh nặng trong nhà đều đặt lên vai cô. Làm nông chẳng kiếm được mấy đồng, cô lại không học hành gì, nên chỉ có thể rửa bát trong khác sạn ở thành phố, sống rất cực khổ.

Lục Lăng Tây nghe Lý đại gia nói vậy liền nghĩ ngay đến Vương Thục Tú, lập tức quyết định: "Vậy cứ thuê vài mẫu ở phía Bắc là được rồi."

Lý đại gia sờ đầu Lục Lăng Tây, cảm thán nói: "Cháu có lòng tốt, tất sẽ được báo đáp."

Một già một trẻ đi ở phía trước, Nhan Việt và Diệp Khang chậm rì rì theo sau. Tiếng ếch kêu và tiếng côn trùng rì rào vang lên không ngừng, ánh trăng dịu dàng tỏa ra, dù không có đèn đường thì cũng có thể nhìn rõ xung quanh.

Diệp Khang nhắm nghiền hai mắt say mê, chậm rãi nói: "Đã bao lâu rồi chúng ta không thoải mái như vậy?"

Nhan Việt không nói gì, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Lục Lăng Tây đi ở phía trước.

Diệp Khang liếc nhìn anh, hàm xúc nói: "Là một bác sĩ tâm lý tôi phải khuyên cậu, người là động vật có tính xã hội, cậu không thể nhốt cậu ta bên cạnh không cho cậu ta gặp bạn bè và người bên ngoài. Việc có tính chất hủy diệt như vậy là không đạo đức đâu."

Nhan Việt nghe ra ý trong lời anh nói, chậm rãi hỏi: "Tôi giống tên biến thái lắm sao?"

Diệp Khang trêu đùa gật đầu, "Không phải giống, mà cậu chính là một tên biến thái trước mặt Tiểu Tây. Người anh em cậu phải nhẫn nhịn đấy, tôi không muốn nhìn thấy tên cậu trên thời sự đâu." Diệp Khang thành khẩn nói với Nhan Việt.

"...Cút!"

Diệp Khang cười ha ha.

Mọi người đi dạo về, Lục Lăng Tây nói với Nhan Việt muốn thuê vài mẫu bên trái. Trái hay phải trong mắt Nhan Việt không khác gì nhau, chỉ cần Lục Lăng Tây vui là được rồi. Sau khi nói xong thì Lục Lăng Tây thấy hơi mệt mỏi, buổi sáng cậu chạy mấy chuyến đến vườn hoa, sau đó vẫn chưa nghỉ ngơi lúc nào, buổi tối lại ăn quá no nên cả người rã rời không có tinh thần. Lý đại gia hỏi bọn họ có muốn ở lại không, nhưng Nhan Việt từ chối. Vườn hoa cách nội thành khá xa, lái xe về lúc sáng sớm lại không tiện lắm. Không bằng thừa dịp buổi tối không kẹt xe thì về, còn có thể tắm rửa nữa. Nếu chỉ có anh và Lục Lăng Tây thì mới ở lại, thêm một tên Diệp Khang làm bóng đèn thì ở lại làm gì chứ.

Trên đường về đổi sang Diệp Khang lái xe, Nhan Việt bảo Đại Hắc ngồi trên ghế phó lái, còn mình và Lục Lăng Tây thì ngồi ghế sau. Đi được một lúc, Lục Lăng Tây đã buồn ngủ đến nỗi mắt díp lại. Nhan Việt thấy vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng vươn tay kéo cậu vào lòng mình. Lục Lăng Tây mơ mơ màng màng gọi một tiếng "Nhan đại ca", giống như cún con cọ cọ trong lòng anh, dịch dịch tìm chỗ thoải mái rồi ôm cánh tay Nhan Việt ngủ.

Diệp Khang nhìn hai người qua gương chiếu hậu, khóe môi nở nụ cười. Anh nhàm chán không có việc gì làm, lại không thể nói chuyện cùng Nhan Việt vì sợ đánh thức Lục Lăng Tây, liền lấy cái kính râm của Nhan Việt ra, đeo lên mặt Đại Hắc ngồi bên.

Đại Hắc ngồi xổm ở ghế phó lái, đeo kính râm, nghểnh cổ ra ngoài hóng gió, nhìn khí thế vô cùng. Trên đường có chiếc xe vượt qua xe họ, đứa bé ngồi phía sau xe kêu lên: "Nhìn kìa chó đeo kính râm." Đại Hắc nghiêng đầu về phía giọng nói, tò mò nhìn đứa bé kia, đứa bé thấy vậy òa khóc, kêu to, "Nó, nó, nó, nhìn con kìa."

Diệp Khang dẫm chân ga vượt lên, trong lòng buồn cười muốn chết. Anh quyết định về Trung Kinh phải nuôi một con chó, buổi tối ra ngoài hóng gió dọa trẻ con, vậy thú vị lắm.

Dựa theo chỉ dẫn, Diệp Khang chạy đến tiểu khu của Lục Lăng Tây. Nhan Việt nhìn ra ngoài, nhăn mày, "Trong nhà có người."

Diệp Khang lập tức phản ứng lại, đèn nhà Lục Lăng Tây đang sáng. Theo lý thì trong nhà Lục Lăng Tây chỉ có hai mẹ con cậu, nghe nói mẹ Lục Lăng Tây đều đi làm vào buổi tối, lúc này phải không có ai trong nhà chứ. Diệp Khang và Nhan Việt nhìn nhau, "Tôi đi xem thử."

Nhan Việt gật đầu, rất yên tâm về thân thủ của Diệp Khang. Đại Hắc nhanh nhẹn thừa lúc Diệp Khang đóng cửa nhảy xuống theo, yên lặng đi bên cạnh Diệp Khang. Diệp Khang hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng khen một câu, "Chó tốt."

Nhan Việt thấy Diệp Khang vào hàng hiên, mặt hơi trầm xuống. Thật ra anh nghi ngờ liệu có phải Lục Nhất Thủy chạy về đây hay không, nhưng cảm thấy không có khả năng đó. Nếu Tiêu Phong ngay cả chút việc nhỏ là trông chừng người cũng không có, vậy thì sẽ không dám đưa đám nghiện cờ bạc kia đến mỏ đào than.

Anh cúi đầu nhìn Lục Lăng Tây, thiếu niên ngủ rất say, vẻ mặt ngây thơ như thiên sứ. Anh không muốn đánh thức cậu, nhưng không thể cứ ngồi trong xe như vậy, đành dằn lòng vỗ nhẹ thiếu niên trong lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Tây, về đến nhà rồi."

Lục Lăng Tây dụi dụi mắt, vô thức cọ cọ trong ngực Nhan Việt, lơ mơ nói: "Trời sáng rồi sao?"

Nhan Việt cười khẽ, lồng ngực rung rung, một tay nâng Lục Lăng Tây lên, một tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, ừ một tiếng, "Trời sáng rồi."

"A!" Lục Lăng Tây vẫn chưa tỉnh táo lại, ngơ ngác phối hợp.

Nhan Việt đang muốn nói gì đó, trong hàng hiên Đại Hắc bỗng kêu lên, chợt nghe tiếng thét chói tai của Vương Thục Tú: "Đại Hắc, mau buông ra."

Lúc này Lục Lăng Tây đã tỉnh hẳn, "Sao vậy?"

Nhan Việt lắc đầu, "Không sao đâu, chúng ta đi xem thử xem."

Ngoài cửa nhà 101, Diệp Khang có hơi xấu hổ, Đại Hắc ngồi xổm trên đất hung ác nhe răng gầm nhẹ về phía người đàn ông ở đối diện. Vương Thục Tú bị Đại Hắc bảo vệ ở phía sau dở khóc dở cười, xin lỗi nhìn y, "Anh Phong, anh không sao chứ."

Dưới ánh đèn mờ mờ, Tiêu Phong đứng ở đó, nhìn thì không có gì thu hút nhưng trên người lại có khí thế khiến Diệp Khang phải kiêng kị. Nghe Vương Thục Tú nói, y không để ý lắc đầu, "Không có việc gì. Nó chỉ bảo vệ chủ thôi, là chó tốt." Lúc nói chuyện y hơi híp mắt, đầy hứng thú đánh giá Đại Hắc. Nhìn thì chỉ là một con chó nhà bình thường thôi, nhưng phản ứng và sự hung ác của Đại Hắc thì hơn cả những con chó được huấn luyện chuyên nghiệp nhiều. Tầm mắt của y dừng lại trên chân mình, quần bị xé một lỗ lớn, đây là y chạy kịp đấy, bằng không không chỉ có quần mà còn mất cả miếng thịt nữa.

Lúc Lục Lăng Tây đi vào liền thấy khung cảnh giằng co giữa mấy người, cậu không hiểu gì hết, "Mẹ, Đại Hắc sao vậy?"

Vương Thục Tú phất tay, "Không sao, anh Phong đưa mẹ về, Đại Hắc lại tưởng là trộm, suýt chút nữa đã cắn anh Phong."

Lục Lăng Tây có ấn tượng rất sâu với anh Phong, khách sáo nhìn y, "Anh Phong, anh không sao chứ?"

Tiêu Phong mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua Nhan Việt theo sát bên cạnh Lục Lăng Tây, mở miệng nói: "Không sao, đổi cái quần khác là được, tôi đi trước đây." Y nói xong liền xoay người rời đi.

Đã là giờ này rồi, Nhan Việt và Diệp Khang ở lại cũng không tốt, liền chào tạm biệt.

Lên xe, Diệp Khang trêu chọc nói: "Tiểu Tây có phải sắp có thêm cha không?" Lúc trước anh xấu hổ là vì cảm thấy có phải mình đã quấy rầy chuyện tốt của mẹ Tiểu Tây, khiến Đại Hắc cắn sai người.

Nhan Việt không nói gì trừng mắt nhìn anh, nói chắc chắn: "Không thể nào."

Diệp Khang hơi ngạc nhiên, "Tại sao? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau vào giờ này thì không thể nào là bạn bè bình thường được phải không? Hơn nữa tôi thấy Tiểu Tây có thêm cha cũng tốt, người đàn ông kia nhìn không đơn giản chút nào, có chuyện gì thì có thể chống đỡ thay cho Tiểu Tây."

Nhan Việt thản nhiên nói: "Cha ruột của Tiểu Tây là tên nghiện cờ bạc, làm hại cả đời mẹ Tiểu Tây. Người đàn ông lúc nãy mở sòng bài, cậu cảm thấy mẹ Tiểu Tây sẽ thích anh ta sao?"

Nói vậy thì đúng là không thật, nhưng Diệp Khang rất tò mò, "Sao cậu biết vậy?"

"Anh ta giúp tôi một chuyện." Nhan Việt bâng quơ nói: "Cài bẫy đưa gã cha bài bạc của Tiểu Tây đến Tây Bắc đào than, cả đời sẽ không quay lại."

Diệp Khang: "..."

* Bánh ngô

* Bánh khoai tây

Trước/175Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thủ Phụ Kiều Nương