Saved Font

Trước/69Sau

Điệp Viên Nữ Hoàng

Chương 14 : Khi Con Trai Ngốc.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hôm sau…

Hân vừa tới trường thì cũng thấy Đường Minh vừa tới. Nhìn đôi mắt tím bầm của cậu ta, lòng Hân lại cảm thấy tội lỗi.

-Xin lỗi vì chuyện tối qua! Hôm nay mình mời cậu ăn trưa! Được không?

-Hazz! Một bữa sao đủ_Đường Minh cười nửa miệng_Một tuần đi!

Hân há hốc miệng.

-Biết ngay mà! Đồ tham lam!

-ÔI! Mắt tôi!_Đường Minh vừa ôm mắt vừa rên rỉ.

Thế là….Hân lại phải đáp ứng……

-Quyên à…_Nhược Bằng liếc cô một cái dè dặt.

-Tôi không muốn nhìn thấy cậu!_Quyên rảo bước thật nhanh cho khỏi phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét ấy.

-Quyên! Đợi đã!

Quyên không thèm quay lại, cứ chạy mải miết cho đến khi đam xầm vào một người, mùi nước hoa nồng nặc bốc lên kèm theo tiếng đổ vỡ.

-Cô không có mắt à? Chắc là mù cũng nên!_Tố trinh rít lên.

-Xin lỗi..xin lỗi…_Quyên luôn miệng nói mà không nghẩng đầu lên. Vì cô còn bận nhặt từng mảnh thuỷ tinh vỡ bỏ vào khay. Không may một mảnh đâm vào tay làm cô đau nhói. Ngay lập tức, Nhược bằng giơ ngón trỏ của cô lên đưa vào miệng cầm máu.

-Xin lỗi..xin lỗi…_Quyên luôn miệng nói mà không nghẩng đầu lên. Vì cô còn bận nhặt từng mảnh thuỷ tinh vỡ bỏ vào khay. Không may một mảnh đâm vào tay làm cô đau nhói. Ngay lập tức, Nhược bằng giơ ngón trỏ của cô lên đưa vào miệng cầm máu.

-Không cần cậu giúp!

Nhược Bằng im lặng. Cậu ta chỉ lo lắng tới vết thương của Quyên mà thôi.

-Hai người coi bộ tình cảm quá ha!

Lí Tố Trinh bưng ra một chậu nước…Nhược Bằng đã sớm trông thấy, cậu đẩy Quyên ra và thế mình vào. Chậu nước làm người cậu ta ướt sũng.

-ÔI! Xin lỗi…! mình không cố ý!_Tố trinh đổ hụt, lo lắng nhìn Nhược Bằng.

-Đồ điên! Ai cần cậu đỡ hộ chứ!_Tuy miệng thì mắng nhưng tay lại dịu dàng lau nước trên mặt Nhược Bằng. Cậu cảm thấy ấm áp và lãng mạn biết bao…….giống như có một tia sáng chiếu vào làm cậu say đắm vậy…

-Quyên cậu thật ác! Sao lại lấy khăn lau bảng để lau mặt cho Nhược Bằng cơ chứ!

Nghe Tố trinh nói thế, cậu mới bất thần hít hít mũi….cái mùi này không lẫn vào đâu được…..thế là cậu vọt ra ngoài trước khi ói..đây gọi là hạnh phúc khi được lau mặt bằng giẻ lau bảng….

-Mình không cố ý!

-Thật không hiểu cậu có gì quyến rũ mà Nhược Bằng cứ theo đuổi mãi thế!

-Ha..haaaaaaaaa! rồi sao? Bị lau mặt bằng giẻ lau bảng à?_Đường Minh cười khoái chí khi nghe Nhược Bằng kể về chuyện bị lau mặt bằng giẻ lau.

-Im đi! Nếu cô ấy không tha thứ cho thì mình vẫn sẽ làm thế!

-Chà! Cậu có vẻ thích Quyên thật lòng nhỉ?

-Chứ sao nữa!

-Chứ sao nữa!

-Vậy hẹn hò với cô ấy đi..nếu từ chối hẵng hay!_Đường Minh đè nghị.

-Không sao! Dù cô ấy từ chối thì mình sẽ tìm cách khác!_Nhược Bằng tỏ vẻ tự tin rồi chạy vù vào lớp…thẳng đến chỗ Quyên.

-Quyên….._Nhược bằng định nói nhưng sao miệng cứ câm như hến, mắt nóng ran.

-Có chuyện gì?

-Mình….!

Quyên gấp sách lại chăm chú nhìn Nhược Bằng.

-Chiều nay..cậu đi ăn với mình nhé……bánh cuốn tráng!

Đắn đo một lúc….Quyên gật đầu.

-Yahoooooooooooô! Thành công rồi!

Nhược bằng vừa chạy vừa hú như một đứa trẻ được mẹ cho kẹo..Quyên nhìn theo bóng cậu ta, mỉm cười.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần