Saved Font

Trước/69Sau

Điệp Viên Nữ Hoàng

Chương 42 : Sự Cố

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lạc Văn vừa nhận được tín hiệu của tổ chức w do một thư kí gửi đến. Vẫn chỗ hẹn cũ, Văn đội chíêc mũ lưỡi chai lên trùm gần nửa mặt rồi phóng lên xe môtô. Gío lùa vào khiến cậu dễ chịu hơn 1 chút. Mấy ngày nay Nguyệt không còn giận cậu nữa, vậy là cậu đã hạnh phúc lắm rồi. Hoá ra cô ấy cũng ở tổ chức w. Chẳng qua là trước đó cô ấy phải làm nội gián bên cạnh ông Long nên Văn không biết. Trên đời thực lắm chuyện nực cười. Con đường vắng vẻ nên Văn có thể trông thấy bóng một người phụ nữ đứng ở cuối con đường. Lần này bà ta không hề nói trước nhiệm vụ mà chỉ thông báo ngắn gọn rằng bà ta cần gặp cậu mà thôi.

Dựng xe bên đường, Lạc Văn theo người phụ nữ vào một căn nhà nhỏ gần đó.

-Chắc cậu cũng biết tôi là ai rồi phải không?_Bà Ngân mỉm cười ra vẻ bí ẩn.

-Bà là Nasa! Phải không?

-Cậu cũng quan tâm đến thư kí của tổ chức quá nhỉ? Tài năng bẻ khoá của cậu quả là có một không hai.

Nhìn cách bà ta nói chuyện, Văn có cảm giác bà ta không phải một người tốt. Tại sao bà ta chỉ hẹn gặp mình cậu.

-Có nhiệm vụ gì thì xin bà nói nhanh cho, tôi còn bận nhiều lắm.

-Bị phát hiện là gián điệp của tổ chức w, rồi còn bị ‘Long đại bàng’ giam giữ. Chẳng phải bây giờ cậu nhàn lắm sao?

Văn thoáng lo lắng. Bà ta đang nghi ngờ cậu ư? Để sáng tỏ thêm câu chuyện, Lạc Văn khơi dần:

-Aha! Bà nói gì vậy?

Nasa lại cười mím môi rồi hất mái tóc sang một bên:

-Chẳng lẽ đến gìơ cậu vẫn không nhận ra kẻ đã gửi danh sách cho ‘chủ nhân’ sao?

-Bà nói gì?_Lạc Văn cố xua đi cái suy nghĩ về sự phản bội của bà ta.

-Cậu cũng biết..tổ chức w trong 2 tháng qua không hề cấp lương cho điệp viên. Tôi có nỗi khổ riêng..vì thế…

-Vậy còn ai phản bội nữa không?_Lạc Văn cúi gằm mặt như để nén cơn giận. Suýt chút nữa thì bạn cậu đã mất mạng, chỉ vì con người này.

-Còn hai người mới được cài vào!

-Là ai vậy?

-…

-…

Vừa nghe xong câu trả lời thì Lạc Văn lập tức rút khẩu súng ra.

-Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Nasa nằm trên sàn, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc. Bà ta không ngờ kẻ phản bội thực ra lại không phải là một kẻ phản bội. Thật ngu ngốc khi lòi đuôi cáo ngay trước mặt thợ săn. Nhưng hối hận đã muộn rồi.

-Đồ phản bội!_Lạc Văn nhìn Nasa khinh bỉ rồi bỏ đi.

Quyên đi dạo quanh khu công viên. Ở tại chiếc ghế kia, Quyên đã bị Nhược Bằng từ chối. Lúc đó Nhược Bằng thật dễ thương, nhưng bây giờ….

-Quên!_Quyên tự nhắn nhở mình, bỗng nhiên từ đâu một chiếc xe ô tô đen lao đến. Phía trước là một đứa trẻ đang khóc ở giữa đường. Xe lao tới với vận tốc khủng khiếp. Không kịp nghĩ gì thêm, cô lao ra đẩy đứa trẻ sang bên kia đường. Cùng lúc ấy có một tiếng động lớn rất mạnh làm Quyên bất tỉnh. Trời tối dần rồi tắt hẳn.

Mọi thứ dần hiện ra, và đập vào mắt Quyên là một khuôn mặt không thể nào lạnh hơn. Cô bật dậy hoảng hốt:

-Nhược Bằng!

Đôi mắt cậu ta vẫn nhìn Quyên chăm chú. Không chớp!Quyên xua tay trước mặt cậu ta. Không có phản ứng gì cả. Cô nhìn căn phòng, rồi lại nhìn cửa phòng. Cô khẽ bước tới bên cánh cửa nhưng chưa kịp chạm tay vào nắm cửa thì đã bị một dòng điện xoẹt qua.

-Á!_Quyên chỉ kịp kêu lên một tiếng… Cánh cửa này đủ để giết chết cô bất cứ lúc nào vì nó được làm bằng cảm ứng điện từ. Quyên bước lùi và tí nữa hét lên vì cô lại tiếp tục đâm xầm vào một thứ. May thay cái này không làm cô giật mình…nhưng lại làm cô hoảng sợ…

-Cô định trốn ư?_Câu nói của Nhược Bằng làm Quyên lấy lại được bình tĩnh.

-Tại sao tôi lại ở đây?

-Tôi đã đâm cô!_Một câu trả lời cụt lủn. Người máy chắc ai cũng thế.

-Tại sao tôi không thấy đau gì hết vậy?_Quyên ngạc nhiên khi thấy cơ thể mình không hề có vết bầm tím nào.

-Đúng!

-Nhưng tại sao?_Quyên bắt đầu thấy bực mình vì cách trả lời không đầu không cuối ấy.

-Tôi đã kịp phanh lại trước khi để nó tông vào cô!

-Vậy tại sao tôi lại ngất?

-Vậy tại sao tôi lại ngất?

-Bởi vì cô chui vào gầm xe của tôi!

Câu trả lời hay thật, cớ gì mà Quyên phải chui vào gầm xe của cậu ta chứ!

-???

Thấy Quyên ngơ ngác, Nhược Bằng chẳng thèm giải thích thêm nữa. Quyên cố nhớ lại sự việc lúc đó. Chiếc xe lao tới gần nhưng cô lại không hề chạm vào..bản năng nghề nghiệp đã giúp cô kịp thời phi thân vào gầm xe và hít khói nên mới bị ngất.

-Ôi trời! Gìơ thì tôi về được chứ?

-Không!_Nhược Bằng bấm nút linh tinh vào cửa sắt điện tử.

-Tại sao? Tại sao tôi phải ở đây?

-Vì đứa bé kia chết rồi!

Quyên giật thót tim, chẳng lẽ Quyên đã không cứu được nó nữa, nó đã bị đâm trúng trước khi cô cứu nó. Quyên hoảng hốt nhìn Nhược Bằng. Cậu ta- người mà cô vẫn hi vọng…đã đâm chết đứa bé đó.

-Cậu là kẻ giết người!

Nhược Bằng quay lưng đi và làm như không nghe thấy. Đúng là cậu đã giết người, cái tên đó nghe thật hợp.

-Tôi là nhân chứng, sao không giết luôn đi_Quyên hét lên và nắm chặt tay thành nắm đấm.

-Cô tưởng tôi không muốn giết cô sao_Nhược Bằng dùng một tay bóp cổ Quyên và nâng lên.

Lại là ánh mắt đó. Lúc cậu tới nhà Quyên, cô cứ nghĩ là cậu ta đã sống lại. Cô ngây thơ thật. Lúc trước cô vùng vẫy vì nghĩ đó không phải Nhược Bằng, nhưng giờ cô không muốn chống trả gì cả. Cô thấy khó thở, cô nợ cậu ta một mạng. Cái khó thở ấy làm sao sánh được với nỗi đau trong tim. Trong đôi mắt đen của Quyên khẽ long lanh một giọt nước mặn…Nhược Bằng hơi sững lại, cậu thả Quyên ra. Mặt vẫn không hề chuyển sắc. Mà tại sao cậu lại nhốt cô ta ở đây? Việc mình làm mà còn không hiểu tại sao thì thật nực cười. Nhất là đối với một người máy thông minh như cậu. Không lí giải được, Nhược Bằng mở cửa phòng rồi đóng lại. Mặc kệ ‘cô ta’ ở trong phòng.

-Này! Cho tôi ra._Quyên gào thét ầm ĩ trong phòng nhưng không ai mở cửa cả, bởi vì đây là nhà cánh âm. Gào mỏi miệng, khô cả cổ, định tìm nước nhưng không thấy, lúc này cô mới phát hiện ra một điều, đó là…người máy sợ nước.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Giải Phẫu Phòng Phát Sóng Trực Tiếp