Saved Font

Trước/69Sau

Điệp Viên Nữ Hoàng

Chương 4 : Điều Tra Kẻ Mới Đến.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngồi phịch xuống ghế trong căng tin, Mặt Lạc Văn ỉu xìu.

-Thôi! Nói về vụ tối qua đi! Mình chắc chắn ông chủ mình phải gặp mặt chính là tên chủ mưu trong vụ sát hại thủ tướng._Hân nhấc mẩu bánh mì rồi lại đặt xuống.

-Hôm qua..mình gặp sát thủ hoa hồng! Hắn đã cứu mình.._Rồi Quyên kể hết sự việc tối qua cho 2 bạn nghe.

-Tại sao hắn ko giết cậu! Hắn ta là thuộc hạ của tên trùm mà.

-Mình không biết!_Trước câu hỏi của Lạc Văn, Quyên chỉ biết lắc đầu.

-Hôm qua mình còn gặp một nhân vật lớn hơn cả tên sát thủ đó nữa cơ!

Ngọc Hân tay khuấy cái ly sinh tố nhưng mắt lại chăm chú nhìn ra ngoài.

-Cậu gặp ai?

Lạc Văn và Quyên cùng đồng thanh.

-Chính là tên mới đến- Đường minh!

-Cài gì cơ?

-khẽ mồm thôi!

Cả Quyên và Lạc Văn cùng bất ngờ. Miệng há hốc như không tin vào tai mình.

-không biết hắn có quan hệ gì trong vụ này nhưng mình thấy bọn thuộc hạ gọi cậu ta là cậu chủ.

-không biết hắn có quan hệ gì trong vụ này nhưng mình thấy bọn thuộc hạ gọi cậu ta là cậu chủ.

-Thế có nghĩa đứng sau cậu ta còn một người nữa?

-Đúng thế!_Lạc Văn liếc mắt xung quanh thì bắt gặp vài người xung quanh nhìn họ như vậth thể lạ, nhưng rồi cậu cũng bình tĩnh lại và bắt đầu kể lại việc hôm qua đã thấy…

-Tối qua. Mình thấy có một người đàn ông tầm 50 tuổi đeo kính đen, to béo, kèm theo một đoàn vệ sĩ đi vào biệt thự.

-Rất có khả năng ông ta là chủ mưu!

-Mình cũng nghĩ thế!

-Nhìn cậu ta kìa!

Hân đẩy mặt hướng về phía sân trường. Đường Minh đang chơi bóng rổ, quả bóng cứ truyền cho người này rồi lại truyền tới người kia và đến phút chót, nó nằm ngoan ngoãn trong tay Đường Minh…và chưa đầy 5 giây sau bóng đã lọt lưới một cách dễ dàng.

-Chúng ta phải tìm hiểu thêm về cậu ta!

-May là chúng ta đã tìm ra được một kẻ tòng phạm!

-Mình nghĩ nên bắt đầu theo dõi cậu ta!

-Kliều Minh Nguyệt thì sao? Cô ta cũng có thể là tòng phạm. Cô ta dã giới thiệu mình cho ông chủ.

Từ nãy tới giờ toàn là 2 bà tám nói với nhau, Lạc Văn vẫn im lặng, nhưng nghe tới Nguyệt thì cậu ta bỗng cúi gằm mặt xuống bàn. Khay thức ăn như chưa hề bị 3 người động vào…cũng may tiếng ồn ào xung quanh lẫn át đi cảm giác căng thẳng lúc này!

Tiếng chuông kêu thất thanh thúc giục học sinh vào lớp vang lên. Người ta chen chúc nhau chạy vào lớp nếu không muốn nói là giẫm dạp nhau để vào được lớp…sau khi lớp 11a3 đã vào lớp hết, thầy Hùng dạy môn lịch sử bước vào. Trên tay thầy là bài kiểm tra( nguyên nhân của nụ cười và nước mắt)

Tiếng chuông kêu thất thanh thúc giục học sinh vào lớp vang lên. Người ta chen chúc nhau chạy vào lớp nếu không muốn nói là giẫm dạp nhau để vào được lớp…sau khi lớp 11a3 đã vào lớp hết, thầy Hùng dạy môn lịch sử bước vào. Trên tay thầy là bài kiểm tra( nguyên nhân của nụ cười và nước mắt)

Đứng trước bục giảng, thầy dõng dạc tuyên bố:’’hôm nay thầy sẽ trả bài kiểm tra một tiết. Điểm của lớp này rất cao nhưng chỉ có một em là điểm thấy thôi!’’

-Là ai thế ạ?_cả lớp ồn ào như chợ vỡ. Thầy Hùng im lặng soạn lại tập sách vở trên bàn. Ai cũng cố nhướn người lên để xem điểm.

-8! ZÊ!

-Thấp vậy mà cũng mừng!_Đường Minh ghé sát bài Ngọc Hân mỉa mai.

-Tôi chỉ cần như vậy thôi, đâu có được 9.5 như cậu. kiêu ngạo!

-aaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Cả lớp sửng sốt khi phát hiện ra tiếng hét của một bạn nữ. ở cuối lớp, Diễm Mi đang bực bội vì điểm số của mình vì nó quá thấp( 4 điểm)

-Thầy không hiểu sao em lại có thể sai khi viết như vậy, rõ ràng em là học sinh học giỏi môn này!

Ai cũng ngạc nhiên khi cô bé bị điểm thấp. Để chấn tĩnh cả lớp, thầy Hùng ôn tồn:

-Hết giờ học em ở lại, thầy sẽ giảng lại về câu hỏi đó.

Thầy hùng đập thước kẻ ra hiệu cả lớp trật tự. Thầy hùng đã 40 tuổi, thầy có giọng nói ồm ồm và mái tóc điểm chấm bạc. Thầy dễ tính và đôi khi hơi ‘hấp’ một chút. Trong lớp đứa nào cũng quí thầy, thầy cũng coi học sinh như con. Tiếng thầy sang sảng đọc bài làm cả lớp chăm chú im lặng, Gìơ về lại đến…cảnh xô dẩy lại tiếp tục xảy ra….sân trường rộ lên tiếng cười nói của đám học trò.

Ánh nắng bỏng rát cứ phả vào khắp các ngóc ngách đường phố. Leo lên xe, bộ 3 điệp viên lại lao vút qua cổng trường. Bởi vì họ đang làm mọt việc vô cùng quan trọng. Hai chiếc xe ô tô đen rẽ theo hai ngả. Văn và Quyên rẽ theo chiếc màu trắng, riêng Hân thì rẽ theo chiếc màu đen. Mồ hôi nhễ nhại đổ dài trên mặt….việc theo dõi vốn đã khổ, nay là mùa hè càng khổ hơn…….vả lại vận tốc chênh nhau cae km ….nhóm điệp viên cũng khá vất vả!

Đạp theo chiếc xe màu đen cả tiếng đồng hồ mới tới được nhà kẻ mới đến. Hân dừng xe nấp sau một cái cây to. Đường Minh đẹp trai bước xuống xe…trước mặt cậu ta là một biệt thự….(ko giống biệt thự lần trước)..sơn màu vàng tranh, quanh nhà toàn là kính to bản……chính điều đó đã tạo nên một kiến trúc độc đáo cho căn nhà này. Thế rồi mải ngắm….Hân ko kịp tránh nên đã hít trọn khí ga của xe ô tô đang tiến về phía trước.

Đạp theo chiếc xe màu đen cả tiếng đồng hồ mới tới được nhà kẻ mới đến. Hân dừng xe nấp sau một cái cây to. Đường Minh đẹp trai bước xuống xe…trước mặt cậu ta là một biệt thự….(ko giống biệt thự lần trước)..sơn màu vàng tranh, quanh nhà toàn là kính to bản……chính điều đó đã tạo nên một kiến trúc độc đáo cho căn nhà này. Thế rồi mải ngắm….Hân ko kịp tránh nên đã hít trọn khí ga của xe ô tô đang tiến về phía trước.

-ẶC!!!ặc ặc!!!!_giờ mới biết khí ga có độc ôi trường thế nào!

Hân vừa nghĩ vưa ho sặc sụa.

Xem ra chỉ có mình cậu ta. Hân bỏ xe đạp vào gốc cây, nhảy qua cổng vào sân nhà nhẹ như lông hồng. Nhiệm vụ của cô là đặt máy camera vào nhà Đường Minh đẻ theo dõi động tĩnh. Lén nhìn qua cửa sổ, Hân thấy cậu ta đang mệt mỏi nằm trên giường ngủ….đùng là thời cơ tốt…Hân rón rén bước vào nhà rồi quan sát khắp nhà xem có chỗ nào có thể để camera được an toàn không. Cái camera do Lạc Văn thiết kế, nó lớn bằng bàn tay đứa trẻ con….ngó đi ngó lại xung quanh nhà…Hân nhìn thấy con gấu trúc khoanh tay ra trước là kín đáo nhất , Hân nhét vào nhanh nhẹn rồi lủi ra ngoài….

-A….a….!

ĐưỜNG Minh khẽ co mình ngồi dậy. ngồi dưới gốc cây, Hân bật màn hình lên theo dõi. Đường Minh cởi áo đồng phục vứt xuống ghế….một hình xăm đại bàng lộ ra trên tấm lưng hoàn mĩ của cậu ta…(ặc)một hình xăm là lâu nay Hân luôn tìm kiếm…rất có khả năng Đường Minh là sát thủ hoa hồng. cậu ta tháo băng trắng đạt xuống sàn…một vết thương khá sâu kiện ra…Hân nhận ra vết thương này là do mình gây ra khi giao đấu…bỗng cậu ta bất động….chăm chú nhìn vào màn hình….chớp chớp mắt….(ặc) chụp ảnh kute thì tuyệt….sao thơ ngây thế….sao lại nhìn thơ ngây thế hả…..Hân tự hỏi thế…..thà hắn cứ quát mắng hay chau mày còn hơn là nhìn chăm chú thế này……nhưng mà………….Hân cũng nhớ ra…..không phải là cậu ta…đang nghi ngờ cái camera chứ………..oh my god!!!!!

Thế rồi….chuyển động…….Hắn đang cầm vật đó và…..

-Véo!!!

-Hỏng rồi Lạc Văn sẽ giết mình mất……

-ông chẳng bao giờ tin tôi! Khốn khiếp!_Đường Minh cứ nghĩ rằng cha hắn đã theo dõi nên tức giận nắm cái camera đi….nào ngờ…..

Chuẩn khôgn cần chỉnh………..cách xa 8 mét…một vật thể lạ rơi bụp vào đầu Hân! Vừa ôm đầu suýt xoa, Hân vừa mừng rỡ vì cái máy vẫn còn nguyên vẹn….nhưng kèm theo nụ cười ấy là tiéng vo ve vo ve ngay trên đầu. Ngẩnh mặt lên Hân khíêp sợ khi nhìn thấy hẳn một đàn ông bay ra với vận tốc bàn thờ…..thì ra…cái camera bị va vào tổ ong……Hân dù đang rất hận kẻ đã làm cô bị thế này nhưng điều cần thiết bây giờ là phải chạy đã…..thế là Hân nhà ta lập tức leo lên xe…….phóng thẳng…….

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần