Saved Font

Trước/69Sau

Điệp Viên Nữ Hoàng

Chương 53 : Biến Thái Tấn Công.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi có một buổi tối vừa buồn vừa vui, Hân trở về phòng. Khi cô vừa mở cửa ra thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai. Hân kinh hãi quay mặt lại.

-Thì ra...là cậu !_Hân suýt nữa hét lên. Nhưng rồi chợt nhận ra sự vô lí khi câu jta xuất hiện ở đây, Hân nhăn mặt :

-Cậu...sao cậu vào được đây ?

Đường Minh khẽ suỵt một tiếng. Cậu muốn nói cho Hân biết việc Văn không phản bội, và mẹ cô có gì đó rất mờ ám, cả tay Rik kia cũng vậy. Nhưng chưa kịp nói thì một cái obngs đen đã bay vèo từ cửa sổ vào phòng. Tự dưng cả hai cảm htấy nhói đau ở gáy. Cái bóng đen chuyển động rất nhanh, nhanh đến nỗi không phân biệt được hắn là người hay là ma. Tới khi cả hai đều phát hiện mình đã bị trói ở tay chân và bịt miệng thì mới bắt đầu giãy dụa.

Kẻ lạ mặt có một khuôn mặt dài và ghớm ghiếc. Đôi mắt đen không thấy đáy bộc lộ vẻ hung tàn. Một cía mồm đầy vảy và một cái mũi tẹt làm hắn không thể nào xấu hơn. Nhìn hắn, Hân có thể nhận ra đây chính là kẻ bệnh hoạn đã mấy ngày nay làm lạon ở khu phố cô ở. Nhưng hắn vào nhà bằng cách nào ? Cứ cho là qua đường cửa sổ..Đường Minh chợt hiểu ra, lúc nghe bà Ana nói, cậu còn tưởng bà ta đùa. Chính cậu đã rước hắn vào nhà. Cái thang..cậu quên chưa cất..tất cả là tại cậu...

Tên xấu xí kéo tay Hân rồi lăng ra giường. Còn Đường Minh thì hắn để ở một chỗ cũng gần đó. Cả hai cùng sợ hãi. Đường Minh còn sợ hơn cả Hân. Phải thoát được ! phải cứu Hân.Nhưng giờ tay chân cậu đều bị trói, miệng cũng bị dính keo. Cậu hoảng loạn nhìn Hân. Hân đang nhìn cậu với ánh mắt đau đớn cùng sự tuyệt vọng. Nếu Hân có làm sao, cậu sẽ hận mình cả đời. Dù chết trăm vạn lần cũng không thể tha thứ.

Tên xấu xí kéo tay Hân rồi lăng ra giường. Còn Đường Minh thì hắn để ở một chỗ cũng gần đó. Cả hai cùng sợ hãi. Đường Minh còn sợ hơn cả Hân. Phải thoát được ! phải cứu Hân.Nhưng giờ tay chân cậu đều bị trói, miệng cũng bị dính keo. Cậu hoảng loạn nhìn Hân. Hân đang nhìn cậu với ánh mắt đau đớn cùng sự tuyệt vọng. Nếu Hân có làm sao, cậu sẽ hận mình cả đời. Dù chết trăm vạn lần cũng không thể tha thứ.

Tên xấu xí leo lên giường ngay tức khắc. Hắn cười mọt tiếng rồi mắt như chìm đắm trong vẻ đẹp của Hân. Nhìn hắn, Hân không khỏi buồn nôn, cô hi vọng ai đó sẽ lên phòng cô lúc này...cô quay sang Đường Minh, hai ánh mắt vẫn đau đớn nhìn nhua như thế. Không hét, không cựa quậy..nếu như thế thì liệu có ai tới cứu họ được không ? Thà cô cắn lưỡi tự tử để không bị hắn ta làm nhục. Ý nghĩ ấy nhanh chóng bị Đường Minh phát hiện. Cậu ta lắc đầu. Mắt ướt đẫm nước. Hân cảm nhận được mọi thứ rất rõ ràng. Nhưng dòng nước mắt cứ tuôn ra làm nhoè đi. Có lẽ...chỉ cần...

-ƯM....mmmm ‘Đừng....Hân....đừng’’_Đường Minh muốn ngăn Hân lại, muốn băm vằm cái tên bệnh hoạn này ra...biết bao cô gái đã bị hắn làm ất tương lai vào hi vọng cuộc sống. Thà để cậu bị voi dày, ngựa xéo còn hơn là phải chứng kiến cảnh đau lòng này. Hân vẫn cố ngoắc tay về phía Đường Minh. Một nửa hình xăm có chữ M. Nếu có chết thì hãy chết cùng nhau..Khi tên bệnh hoạn ấy đang định xé quần Hân ra thì bỗng có một tiếng rầm phát ra làm hắn nhảy vọt xuống dưới qua cửa sổ. Một hình dáng rất quen...không phải Đường Minh..mà là..Rik.

-Thằng khốn ! Mày làm trò gì vậy ? Mày để Hân mắc vào nguy hiểm...tao thật muốn giết chết mày ngay bây giờ.

Sau khi đá đạp đủ kiểu vào người Đường Minh. Rik mới hậm hực chửi. Nếu Quyên không ngăn lại, chắc cậu ta đã lên viện rồi. Đường Minh không hề chống cự, cậu cứ để mặc cho Rik đánh. Cậu đáng bị thế. Nằm trên mặt đất, miệng chảy đầy máu, cậu khẽ liếc nhìn một nửa hình trái tim...tim lại đau.

Sau khi đá đạp đủ kiểu vào người Đường Minh. Rik mới hậm hực chửi. Nếu Quyên không ngăn lại, chắc cậu ta đã lên viện rồi. Đường Minh không hề chống cự, cậu cứ để mặc cho Rik đánh. Cậu đáng bị thế. Nằm trên mặt đất, miệng chảy đầy máu, cậu khẽ liếc nhìn một nửa hình trái tim...tim lại đau.

-Không phải lỗi của cậu !_Quyên chìa tay ra để Đường Minh đứng dậy, nhưng cậu ta vẫn im lặng.

-Đồ vô dụng ! nếu muốn trả thù cho Hân, thì đừng nằm đây ăn vạ nữa. Hãy đứng lên mà tìm kẻ khốn khiếp kia ! hiểu không ?

Nghe câu này, tâm trí Đường Minh như thức tỉnh. Cậu ta nói đúng. Nếu mình cứ nằm đây tìh chẳng khác nào kẻ vô dụng bất tài. Dựa vào trí tuệ và sức lực của mình, cậu nhất định phải bắt được hắn.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch