Saved Font

Trước/33Sau

Điều Ước Của Dê Con

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lôi Khế Nhĩ không biết nên làm sao, sửng sốt một hồi, mắt thấy Mông Nã hướng cậu đi tới, không tự chủ được đứng lên. Lý Ngang cùng Ái Đức Mông thấy hành động của cậu, đồng thời ngẩng đầu, chú ý tới Mông Nã.

“Lôi Khế Nhĩ, cậu có biết bản nhạc trữ tình F của Beethoven không?” Mông Nã đối Lôi Khế Nhĩ hỏi.

Lôi Khế Nhĩ khẩn trương, trả lời Mông Nã, tựa như cậu trả lời lão sư rất cẩn thận, “Đúng vậy, tôi biết bản nhạc này, có luyện tập qua vài lần.”

“Đúng lúc, có thể giúp tôi hay không. Chúng ta cùng nhau hợp tấu đi.” Mông Nã cười hỏi.

“Nhưng là… Nhưng là tôi còn không tốt…..” Lôi Khế Nhĩ sợ hãi nhưng lại có chút chờ mong, được ưu ái nên vừa mừng vừa lo.

“Đừng ngại, cậu đã từng luyện tập qua mà. Tôi đối với cậu có lòng tin.” Mông Nã hướng cậu vươn tay, mời cậu.

Lôi Khế Nhĩ do dự. Cậu không có nhìn về phía Lý Ngang, để tìm kiếm ý kiến. Cậu tự hỏi chính mình, đây là vấn đề của cậu. Cậu cũng không dành nhiều thời gian, đề nghị này với cậu mà nói quá mức cám dỗ, cậu đem tay mình giao cho Mông Nã.

Cậu nghĩ cùng hắn hợp tấu, cậu cùng với Mông Nã có thể tạo ra bản nhạc tuyệt vời thì sao.

Lý Ngang nhìn Lôi Khế Nhĩ nắm tay Mông Nã, y phi thường để ý sự tiếp xúc của hai người kia, bất quá chỉ là hợp tấu thôi mà, không nhất thiết phải động thủ động cước. Mắt thấy hai người tán gẫu, Lý Ngang cũng không muốn trước mắt chủ nhà phát cáu, chính là đặc biệt dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn Mông Nã.

Lý Ngang chăm chú nhìn hoàn toàn bị thu hút, cờ tây dương cũng không đánh xuống.

“Xem ra cậu thực lo lắng Lôi Khế Nhĩ” Ái Đức Mông thấy thế, đối y nói chuyện.

“Phải” Lý Ngang thừa nhận, cũng không che dấu.

“Cậu có biết là cậu ta đã là người trưởng thành rồi, cậu cũng không cần lo lắng như thế” Ái Đức Mông nói, cảm thấy bọn họ như vậy quá không bình thường. Dù là một đứa trẻ thì cũng cần không gian để phát triển huống chi là người đã trưởng thành.

“Không, ở trong mắt tôi em ấy vĩnh viễn là một đứa trẻ”

“Bị nuôi diều hâu sẽ không bay.”

“Vậy thì đừng bay. Hãy để em ấy trưởng thành dưới đôi cánh của tôi” Lý Ngang nói thẳng, không chút nào kiêng kị nói ra ý tưởng chân chính của y.

Ái Đức Mông hiểu được chút gì đó, liền như Mông Nã suy đoán, Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ có lẽ không đơn giản chỉ là quan hệ anh em. Bọn họ biết Lôi Khế Nhĩ là được gia đình Lý Ngang nhận nuôi, ngay cả không phải con nuôi, nếu là quan hệ kia thì chắc không xuất phát từ Lôi Khế Nhĩ tự nguyện ── có lẽ nên tìm một cơ hội hướng Lôi Khế Nhĩ hỏi thăm một chút, nếu cần, bọn họ sẽ giúp cậu.

Ái Đức Mông không tiếp tục đề tài này, có chút đăm chiêu đánh giá Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ.

Phía bên kia Lôi Khế Nhĩ cùng Mông Nã và đại chỉ huy gia thảo luận nhạc, chuẩn bị bắt đầu diễn tấu, hạ xuống âm tiết thứ nhất. Âm nhạc như người, âm sắc Lôi Khế Nhĩ nghe qua thật cẩn thận, như là băn khoăn cái gì, không có hảo hảo triển khai tay chân, dường như rất sợ diễn tấu sai lầm, âm sắc có chút không tự nhiên. Cậu sợ hãi cái gì? Này cũng không phải cuộc thi.

“Kẹt! Thật có lỗi thật có lỗi, chúng ta chơi lại một lần nữa.” Mông Nã hô to dừng, khoác vai Lôi Khế Nhĩ, “Thật có lỗi, cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi cần thảo luận kín.”

Mông Nã kéo người đến một góc phòng âm nhạc, vẻ mặt Lôi Khế Nhĩ hoảng hốt.

“Chỉ là thảo luận, không cần thiết động thủ động cước đi?” Lý Ngang nhìn hành động bọn họ, nhịn không được mở miệng. Bất quá hai người kia cách quá xa, không có khả năng nghe thấy.

Hai người thảo luận một hồi, đạt tới chung nhận thức, Lôi Khế Nhĩ hướng Mông Nã gật đầu, hít sâu thở hắt ra, trở về vị trí.

Bản nhạc trữ tình F của Beethoven, dạ khúc duyên dáng, giọng chính từ Lôi Khế Nhĩ dẫn đường, rồi Mông Nã mới gia nhập, lấy âm thấp phụ trợ giọng chính, âm sắc phong phú, đạt tới hài hòa.

Không biết Mông Nã đối Lôi Khế Nhĩ làm ma pháp gì, Lôi Khế Nhĩ diễn tấu trở nên thả lỏng rất nhiều, âm sắc mềm mại, hơi thở còn có chút ngọt ngào, ngẫu nhiên còn nhìn Mông Nã mỉm cười.

Chơi xong bản nhạc, hai người còn cho nhau cái ôm.

Đại chỉ huy gia rất vừa lòng, thỏa mãn, chỉ cần âm sắc dễ nghe ông ấy đều thích. Nhưng không thể tránh né vẫn bắt bẻ những thiếu sót của hai người một phen.

Lý Ngang chạy tới trước mặt bọn họ, bởi vì cái ôm kia quá mức rồi.

“Hai người vừa rồi thảo luận cái gì?” Ái Đức Mông cũng đi qua theo, hỏi Mông Nã, hắn tò mò làm sao có thể khiến Lôi Khế Nhĩ hết lo lắng.

“Không có gì, rất đơn giản. Tôi nói với cậu ấy khi diễn tấu, không nên nhìn vào đại chỉ huy gia, hãy nghĩ đến người mình thích là tốt rồi.” Mông Nã nhún vai, cười, “Không nghĩ tới lại hiệu quả như thế. Rất hoàn mỹ, Lôi Khế Nhĩ hợp tác vui vẻ”

Lôi Khế Nhĩ ngay lập tức đỏ mặt, mỉm cười, cuối cùng tầm mắt chống lại nộ khí đằng đằng của Lý Ngang, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.

Tất cả tức giận của Lý Ngang biến mất. Y hiểu tiểu hài tử nhà y, khẳng định là nghĩ về y, khó trách vừa rồi diễn tấu cũng không dám nhìn về phía y. Lý Ngang tâm tình tốt, y cũng không so đo với cái ôm kia làm gì.

Ái Đức Mông bất động thanh sắc quan sát bọn họ, thẳng đến khi đại chỉ huy gia hứng khởi, kéo Mông Nã cùng Lý Ngang, kiên quyết yêu cầu hai người hợp tấu một lần. Mông Nã không quá nguyện ý, yêu cầu nghỉ ngơi một hồi. Đại chỉ huy gia vẫn tự quyết, lên đài diễn xuất!

Cứu mạng a! Mông Nã nhìn phía Ái Đức Mông, hướng hắn cầu cứu.

“Ba, để Mông Nã nghỉ ngơi một hồi, ba đừng luôn áp bức cậu ấy.” Mông Đức nói giúp

“Ba như thế này mà là áp bức? Ba đây là yêu!” Đại chỉ huy gia nói, nhưng vẫn đồng ý để Mông Nã nghỉ ngơi một hồi.

Lôi Khế Nhĩ nhìn hành động của ba người bọn họ, cảm thấy rất thú vị, ba người này thật giống như người một nhà, cảm tình có vẻ rất tốt. Người một nhà ── Lôi Khế Nhĩ, đột nhiên hiểu được, có lẽ đại chỉ huy gia biết quan hệ của Mông Nã cùng Ái Đức Mông, khẳng định là biết, bằng không sẽ không đối đãi Mông Nã như vậy. Rõ ràng là khách lại để hắn vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Bọn họ là người một nhà, bởi vì Mông Nã cùng Ái Đức Mông ở cùng nhau.

Lôi Khế Nhĩ sửng sốt hồi lâu, không có phản ứng, thẳng đến khi âm nhạc du dương vang lên, mới kéo lại suy nghĩ của cậu. Đại chỉ huy gia đánh đàn dương cầm cùng Lý Ngang đàn violon hợp tấu, bản nhạc nhẹ của Tây Ban Nha – Chrysler. Ái Đức Mông đứng ở bên cạnh cậu, đối Lôi Khế Nhĩ đáp lời, “Anh trai cậu thật lợi hại.”

Lôi Khế Nhĩ nhìn về phía vị nam tử có được khí chất vương tử này, vấn đề ở trong đầu từ từ chuyển, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Nhà hai người biết anh cùng Mông Nã một chỗ, không thấy kỳ quái sao?”

Trước/33Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Địa Chiến Long