Saved Font

Trước/129Sau

Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 54: Những Ngày Tháng Yên Bình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 54: Những ngày tháng yên bình <code> ----o0o---- </code>

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

- Đoàn Ngọc, mở mắt ra. Ta Tư Tư đây.

Trần Tư Tư nhìn thấy mấy ngón tay Đoàn Ngọc khẽ cữ động thì mừng rỡ, vội vàng để bát thuốc xuống, sau đó chạy đến bên giường lay hắn dậy.

- Đừng rời xa ta!

Đoàn Ngọc vẫn còn hôn mê nhưng đột nhiên vùng vẫy mạnh, đưa bàn tay thô ráp của mình lên nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Trần Tư Tư. Khuôn mặt Trần Tư Tư khẽ đỏ ửng, nhưng cũng không phản kháng, dường như đã quen với tình trạng này rồi.

- Cha mẹ!!!

Đoàn Ngọc thét lớn một tiếng, sau đó mở bừng mắt ra, ngồi bật dậy thở hồng hộc. Trần Tư Tư nhìn hắn nói:

- Đoàn Ngọc, ngươi tỉnh rồi.

- Đây là đâu?

Đoàn Ngọc ngơ ngác nhìn vào căn nhà gỗ mình đang ở, đứng dậy bước tới mở cửa ra.

Lập tức phả vào mặt hắn là một luồng khí tức man hoang cổ kính. Bên ngoài, xuất hiện một khu bình nguyên rộng lớn mặt đất bằng phẳng kéo dài tưởng như vô tận. Trên khu bình nguyên này thỉnh thoảng tồn tại vài cột đá lớn cao chọc trời, cùng những cây cổ thụ ngàn năm tuổi đứng lẻ loi một mình. Bên cạnh đó, hắn còn thấy từng đàn yêu thú đang hành quân trên khu bình nguyên, có những con vô cùng khổng lồ, hình thù kỳ quái, rõ ràng hắn chưa hề thấy chúng trong “Yêu Thú Phổ”, cuốn sách tập hợp toàn bộ những chủng loài yêu thú có mặt thời điểm hiện tại trong tu chân giới.

Trần Tư Tư cũng đã chạy tới đứng bên cạnh hắn, đáp:

- Đây chính là không gian bên trong Thái Cực Môn. Ngươi bị Lục Hàm Hư dùng Cực Cảnh tấn công nên đã trọng thương nặng, hôn mê suốt ba năm…

- Cái gì? Đã trôi qua ba năm rồi sao?

Mặt mũi Đoàn Ngọc tối xầm lại, hắn kích động nắm lấy hai Trần Tư Tư lay mạnh. Nhưng rồi khi thấy Trần Tư Tư nhíu mày, tỏ vẻ đau đớn thì hắn mới lấy lại được bình tĩnh, buông tay ra nhẹ giọng:

- Xin lỗi. Ta vẫn chưa thích nghi kịp.

- Ngươi có phải đang sợ trễ thời gian đi cứu đại ca ngươi, gã Trương Cuồng gì đó không?

- Sao cô biết tên đại ca ta?

- Ngươi trong lúc hôn mê đã nói mớ lại những gì ngươi trải qua. Ta đã nghe hết toàn bộ mọi chuyện của ngươi rồi.

Trần Tư Tư mỉm cười nói tiếp:

- Ngươi yên tâm đi, theo ta được biết. Thời gian bên trong Thái Cực Môn rất kỳ lạ, mười năm tại đây chỉ bằng một ngày ngoài thực tại. Vì thế nên ngươi hôn mê ba năm thì cũng tương đương với vài canh giờ ngoài kia mà thôi.

Đoàn Ngọc ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao cô biết được những điều này? Cô chỉ là một phàm nhân thôi, trong suốt ba năm nay cô sống như thế nào?

Trần Tư Tư đáp:

- Nếu chỉ có mình ta thì đương nhiên không được rồi. Ngươi có còn nhớ con khỉ đỏ không, nó dường như rất quan tâm đến ngươi, sau khi vào Thái Cực Môn rồi liền dẫn ta cõng ngươi đến nơi đây, còn dựng nên ngôi nhà gỗ này nữa. Sau đó, mỗi ngày nó đều ra ngoài lượm linh thảo, hoa quả quý hiếm về cho ngươi ăn bồi bổ đấy.

Nàng tiếp:

- Kể cũng lạ. Các yêu thú trong khu bình nguyên này dường như rất sợ nó, đều không dám bén mảng tới khu nhà gỗ dù chỉ một khắc, nhờ đó ngươi mới được an toàn như vậy.

Chét chét!

Đúng lúc này, con khỉ đỏ từ ngoài đã trở lại. Tay nó không còn cầm trứng của Tam Đầu Long nữa, mà thay vào đó là một bọc đựng đầy linh quả thơm phức, toát ra mùi hương say đắm lòng người.

Khi thấy Đoàn Ngọc, con khỉ tỏ ra vui mừng vô cùng, nó bỏ cả mớ linh quả xuống mà chồm người chạy tới chỗ hắn.

Chét! Chét! Con khỉ đó nhảy múa không ngừng, khua tay múa chân loạn xạ. Trần Tư Tư thấy vậy thì bật cười:

- Ta gọi nó là Tiểu Hồng, xem bộ con khỉ này rất trung thành với ngươi đấy. Ngay cả Tam Đầu Long yêu thú cấp bốn còn không làm gì được nó, Đoàn Ngọc, ngươi nói xem nó là yêu thú cấp mấy đây?

Đoàn Ngọc đưa tay vỗ vỗ đầu nói:

- Mọi việc xảy ra nhanh quá, ta chưa kịp thích ứng. Chúng vô nhà từ từ nói chuyện.

………………………………..

Hóa ra mỗi người khi bước vào Thái Cực Môn thì sẽ bị truyền tống tới một nơi riêng biệt, tuy vậy, Đoàn Ngọc, Trần Tư Tư và con khỉ màu đỏ không ngờ lại được truyền tống đến cùng một chỗ. Điều này Trần Tư Tư không biết giải thích sao, chỉ có thể đổ thừa cho việc cả ba người cùng xông vào Thái Cực Môn một lúc.

Khu bình nguyên rộng lớn mà cả ba đang cư trú được gọi là Man Hoang. Nơi đây không có linh khí tồn tại, mà chỉ có một loại “nguyên khí” rất hiếm chỉ xuất hiện vào thời thượng cổ.

Nguyên khí chính là trạng thái ban đầu của “khí”. Sau vài trăm ngàn năm tích lũy mới thuế biến thành linh khí dành cho tu chân. Nếu xét ra thì nguyên khí khá vô dụng và không thể giúp các tu sĩ tu luyện được. Nhưng Đoàn Ngọc không ngờ lại phát hiện ra nguyên khí này lại có phản ứng đối với võ đạo, có thể giúp chân khí trong đan điền hắn tăng trưởng một cách mạnh mẽ.

Tu vi Đoàn Ngọc suốt ba năm hôn mê này không tăng được mấy, thế nên hắn tạm thời bỏ ra một năm để tu luyện tại căn nhà gỗ.

Một ngày tại khu bình nguyên bằng mười năm so với thực tại, vì thế mặt trời ở trên cao mãi không lặn xuống, rất khó để xác định thời gian. Đoàn Ngọc tự tìm một thùng nước, sau đó đục thủng một lỗ trên thùng, để cho nước rỉ ra dần dần. Nhờ đó, hắn có thể xác định gần chính xác mười hai canh giờ trong ngày, giúp việc tu luyện trở nên thuận tiện hơn.

Để thùng nước một bên, Đoàn Ngọc ra trước cửa nhà gỗ ngồi hướng mặt về phía thiên địa mênh mông luyện tập Minh Tưởng.

Phía xa xa, con khỉ đỏ ngồi trên một mỏm đá chống cằm nhìn Đoàn Ngọc, ánh mắt lộ vẻ si mê.

Trần Tư Tư thì lo công việc giặt giũ nấu nướng, tới đúng giờ cơm sẽ đem thức ăn ra cho Đoàn Ngọc. Không khí một năm nay thật sự thanh bình, khiến trong cõi lòng Đoàn Ngọc có chút lưu luyến, chỉ muốn thời gian trôi qua thật chậm để được hưởng thụ không khí này lâu lâu một chút.

Nhờ có Đại Diễn Quyết( phép vạn pháp diễn sinh gọi tắt lại) mà việc tu luyện minh tưởng của Đoàn Ngọc diễn ra rất thuận lợi. Chỉ trong nửa năm mà hắn đã như nước chảy thành sông, thuận lợi đột phá bình cảnh võ đạo, tiến giai lên cảnh giới Võ giả hậu kỳ.

Kim Cương Chưởng và Hoành Thiên kiếm quyết đều đã vô cùng thuần thục, không còn công phu gì để hắn có thể tu luyện thêm. Đoàn Ngọc quyết định chuyển sang luyện cho thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, bởi vì võ đạo ưu chuộng cận chiến, nên thân thể càng cứng rắn sẽ càng có lợi cho việc giao đấu sau này.

Hằng ngày, Đoàn Ngọc chạy bộ ra một con thác cách nhà gỗ khoảng ba dặm, sau đó cởi sạch quần áo, đứng mình chịu từng dòng chảy nước siết đập mạnh xuống thân. Cứ như vậy tầm ba canh giờ, hắn lại chuyển sang múa Lưu Tinh kiếm dưới dòng thác.

Ban đầu, việc luyện kiếm rất khó khăn, áp lực dòng nước đè nặng lên đôi tay hắn. Nhưng Đoàn Ngọc cứ chăm chỉ cố gắng không ngừng, hắn hoàn toàn xả bỏ toàn bộ linh lực và chân khí trong người, chỉ dùng sức mạnh nguyên thủy trong bản thân để tập luyện.

Con đường tu luyện thật nhàm chàn, mỗi ngày lại là một vòng tròn giống nhau. Nhưng niềm an ủi lớn nhất của Đoàn Ngọc là mỗi khi tập luyện xong đều có Tiểu Hồng chạy lại đem linh quả thơm phức cho hắn ăn. Sau đó hắn vác kiếm trên vai lửng thững cuốc bộ về nhà, mở cửa ra lại thấy Trần Tư Tư mỉm cười với mình, dọn ra một bàn thức ăn sẵn.

Chẳng biết trong lúc hắn hôn mê đã nói những gì mà cô nàng này lại thay đổi thái độ một cách xoèn xoẹt, không còn cãi cọ chửi mắng hắn như trước nữa. Thay vào đó là một khuôn mặt hiền từ, những cử chỉ thân mật hệt như hai người là… Hây, không nói nữa. Nghĩ tới chuyện này Đoàn Ngọc thật không dám tưởng tượng tiếp.

Như mọi ngày, Trần Tư Tư mở cửa ra mỉm cười:

- Về rồi à. Thức ăn cũng vừa chuẩn bị xong, ngươi vào nhanh đi.

Đoàn Ngọc đứng im lặng nhìn cô lúc lâu, rồi mở miệng:

- Thật thiệt thòi cho cô quá. Một ngày dài bằng mười năm, mà cô chỉ là người phàm. Huyền giới này không biết khi nào mới thoát ra được.

Hắn cúi đầu thở dài:

- Ta xin lỗi.

Mắt Trần Tư Tư như có ánh lệ, nhưng nàng đưa tay lên chùi rất nhanh:

- Chuyện cũng đã rồi, đừng nhắc tới nữa. Quan trọng nhất là hiện tại chúng ta vẫn bình an. Chỉ cần thực lực ngươi tăng cao thì có thể đem ta ra khỏi đây phải không? Ta có thể chờ được.

- Vì gì mà cô lại thay đổi thái độ với ta thế?

Đoàn Ngọc ngẩng đầu buộc miệng hỏi, nhưng Trần Tư Tư tránh né ánh mắt của hắn, bước vội vào nhà mà không trả lời câu nào.

- Thật kỳ quái, không lẽ ta đã làm gì có lỗi với cô ta. Trong lúc hôn mê toàn thân ta đều không cử động được cơ mà.

Ngẩn người một lúc lâu, sau cùng hắn đành nhún vai, vác kiếm bước vào nhà thưởng thức bữa tối ngon lành do Trần Tư Tư nấu. <code> Si tình chỉ vì vô tình mà khổ </code>

Trước/129Sau

Theo Dõi Bình Luận